Thời gian trôi qua thật sự rất nhanh, mối tình của Niên Cầm Bách và Trịnh Tương Hảo bắt đầu chỉ sau một tháng quen biết. Nhưng hai người họ đã kiên trì một cách bền bỉ, lúc nào cũng làm mới tình yêu của mình… Và rồi họ đã yêu nhau suốt sáu năm, những khoảng thời thanh xuân thật sự khiến người ta hoài niệm.
Sau khi kết thúc sáu năm yêu nhau, họ đã bắt đầu tiến đến một giai đoạn mới hơn, chính là giai đoạn hôn nhân.
Và tính đến bây giờ, Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách cũng đã kết hôn được sáu năm rồi…
Trong khung cảnh gió nhè nhẹ ở sân vườn, Trịnh Tương Hảo thì đang ở trong bếp bận rộn với nấu ăn, nhưng cô lại phải hít một hơi thật sâu, quát lớn:
- Niên Cầm Bách, Niên Mộc Dương, hai cha con có chịu vào rửa tay chuẩn bị đón khách không hả!
Cậu nhóc Niên Mộc Dương ngày nào chỉ mới bốn tháng tuổi, bây giờ người ta cũng đã năm tuổi rồi, thậm chí là còn rất hoạt bát đáng yêu, người gặp người yêu, người chưa gặp cũng thấy đáng yêu luôn.
Lúc đầu Niên Mộc Dương còn nghĩ là bản thân sẽ bị cha ruột ghẻ lạnh, nhưng ai đâu mà có ngờ, vì thằng bé quá hiểu chuyện nên Niên Cầm Bách cũng không ghét thằng bé là bao nhiêu. Thậm chí… Càng lớn thì hai cha con lại càng thân thiết với nhau hơn.
Nhưng mà… Dù có thân thiết đến mấy thì họ vẫn có một sự sợ hãi nhất định.
Chính là sợ Trịnh Tương Hảo!
Vừa nghe cô quát là hai cha con đáng chơi trốn tìm ở ngoài vườn cũng phải ba chân bốn cẳng chạy vào nhà để rửa tay. Sau khi Niên Cầm Bách rửa tay xong liền ôm lấy vợ mình, hôn cô một cái, nói:
- Bé cưng à, em đừng làm nữa, để đó cho dì giúp việc làm là được rồi. Em mau qua nghỉ ngơi đi.
Trịnh Tương Hảo liền liếc anh một cái, nhưng Niên Cầm Bách cũng chỉ cười hề hề rồi đưa tay đỡ bụng của cô.
Đúng vậy, hiện tại Trịnh Tương Hảo đang mang thai rồi. Nhưng không phải đứa thứ hai, mà là em bé thứ ba!
Còn em bé thứ hai cũng đã chào đời khi Niên Mộc Dương được hai tuổi, tức là đứa bé đó là sản phẩm của một tuần trăng mật kéo dài ba tháng sau một năm kết hôn.
Và điều quan trọng nhất chính làm… Đứa bé đó là một bé gái với một cái tên rất mỹ miều, gọi là Niên Mộng Khiết, với ý nghĩa là giấc mơ trong trẻo, ý chỉ một đứa bé ngây thơ, trong sáng và lạc quan.
Quả nhiên cái tên rất giống với tính cách của Tiểu Khiết Khiết, con bé lạc quan đến mức khiến cho Niên Cầm Bách phải đau đầu… Tự nhiên anh lại cảm thấy sinh con trai tốt hơn rất nhiều, tại vì sao à? Tại vì tiểu quỷ đó rất mưu mô xảo quyệt, mới có ba tuổi thôi đã dành vợ của anh rồi! Thật sự khiến Niên Cầm Bách tức chết đi được mà!
Lúc này Niên Cầm Bách đã đưa bà xã của mình qua ghế để ngồi nghỉ, anh còn chưa kịp hôn hít được bà xã thì tiểu quỷ gian xảo Niên Mộng Khiết đã chạy vào, thậm chí là trên tay còn cầm theo một đóa hoa, vui vẻ đưa cho mẹ, còn cười rất hài lòng, nói:
- Mẹ… Mẹ… Hoa… Hoa… Hoa tặng mẹ…
Cái gương mặt thiên thần đó thì Trịnh Tương Hảo cũng rất thích, dù cô biết rằng đứa nhỏ này rất khôn lanh nhưng cô phủ nhận là Tiểu Mộng Khiết y hệt như cô vậy, điều đó càng khiến cho cô thích con bé hơn.
Lúc này Tiểu Mộng Khiết còn leo lên ghế để ngồi với mẹ mình, cái dáng vẻ ngoan ngoãn kia khiến cho Niên Cầm Bách tức điên lên đi được!
- Niên Mộng Khiết, con vừa ngắt hoa ở đâu vậy?
Ngay lập tức, tiểu quỷ gian xảo nào đó liền cúi mặt xuống, còn bày ra dáng vẻ rất ấm ức, nói:
- Là… Là… Là ngoài vườn… Vườn của cha… Tiểu Khiết xin lỗi… Xin lỗi cha…
Nói xong, còn chưa kịp để Niên Cầm Bách mắng thì con bé đã khóc ầm lên, làm cho Trịnh Tương Hảo phải ôm lấy rồi dỗ dành, cô còn nhíu mày nói:
- Anh đừng có dọa Tiểu Khiết nữa, con bé cũng chỉ là lỡ ngắt một đóa hoa thôi mà.
Niên Cầm Bách ú ớ không nói được gì… Anh đã nói được gì đâu chứ? Oan ức quá mà!
Tuy nhiên, con nhóc ranh ma đó sau khi được mẹ ôm liền lè lưỡi chọc quê cha mình, khiến cho Niên Cầm Bách tức đến mức không biết làm gì hơn.
Riêng Niên Mộc Dương từ nhỏ đã nhìn thấu hồng trần rồi, thằng bé biết rằng dù có đấu cũng không đấu lại con nhỏ ranh ma Niên Mộng Khiết kia, nên Niên Mộc Dương đã chọn chỗ an toàn hơn, chính là ngồi với ông ngoại và bà nội của mình.
- Tiểu Dương không qua đó chơi với Tiểu Khiết à?
- Biết trước là kết cục vẫn thua, nhưng cha vẫn đâm đầu, thật là khó hiểu.
Cao Dung nhìn đứa cháu năm tuổi mà ngạc nhiên. Đây là lời mà một đứa bé năm tuổi nói ra được sao?
- Tiểu Dương, cháu sắp thành ông cụ non rồi.
- Mẹ dạy, thời thế tạo anh hùng, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Biết rõ không đấu thắng thì nên án binh bất động, chờ người khác ra tay, sau đó là trai cò cắn nhau, ngư ông đắc lợi.
Cao Dung thật sự rất cảm thán, cách dạy con của Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách thật sự rất tốt. Hơn nữa Niên Mộc Dương cũng rất thông minh.
Một đứa thông minh như Niên Mộc Dương, một đứa lém lĩnh như Niên Mộng Khiết đã đủ khiến cho Niên Cầm Bách lao đao rồi… Không biết, đứa thứ ba sẽ thế nào đây nhỉ? Thật đáng mong chờ.
Gia đình nhỏ của Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách là vậy đó, dù rằng rất yêu thương nhau nhưng vẫn suốt ngày chí chóe. Cơ mà… Như vậy cũng vui mà.
- Niên Mộng Khiết, con mau tránh ra, đừng chạm vào bụng của mẹ con, con làm em bé và mẹ đau đó!
- Cha xấu!
- Con mới xấu!
- Cha xấu!
- Con xấu đó con nhóc này!
- Cha xấu, cha xấu, cha xấu!
- Niên Mộng Khiết!
Trịnh Tương Hảo ngồi ở giữa nghe hai người cãi nhau mà cũng nhíu chặt mày, khóe môi giật giật. Niên Mộc Dương thấy tình hình không ổn liền nhanh trí bịt miệng của em gái lại, sau đó nhìn mẹ, nói:
- Mẹ, con đưa Tiểu Khiết ra ngoài chờ mấy cô, chú nha?
- Được rồi, hai đứa cẩn thận đấy.
- Dạ!
Tiễn được hai tiểu quỷ đi thì Niên Cầm Bách mới ôm được vợ, anh bắt đầu mè nheo không phục, lại nói:
- Bé cưng, tối nay em phải ngủ với anh đó.
- Niên Cầm Bách, anh đã làm cha ba đứa rồi đó, sao lại nhỏ nhen như vậy chứ?
- Vốn dĩ anh muốn sinh một Tiểu Tương Hảo ngoan xinh yêu, nhưng sao em lại sinh một Tiểu Tương Hảo… Nhưng lại mang tính cách của Cao Tuyết Nghênh vậy hả?
Trịnh Tương Hảo cũng không hiểu lắm. Nếu nói về hai đứa con, thì Niên Mộc Dương càng lớn càng giống tính cách của Niên Cầm Bách, nhưng tính của Niên Mộng Khiết thì lại giống với ai đó rất quen… Nhưng giống với ai nhỉ?
Khoan đã!
Đột nhiên Trịnh Tương Hảo lại lườm liếc anh, nói:
- Sao? Anh hối hận rồi?
Niên Cầm Bách giật bắn cả mình, sau đó anh liền mỉm cười, hôn nhẹ lên môi cô một cái, nói:
- Làm gì có, anh yêu em nhất mà, bé cưng.
- Anh cẩn thận vào!
- Anh yêu em, bé cưng.
- Biết rồi, nói mãi.
- Anh yêu em, bé cưng, yêu em chết đi được!
Trịnh Tương Hảo cũng chỉ phì cười.
Nói chung thì mối tình của cô và Niên Cầm Bách vẫn giống như rất nhiều cặp đôi khác, cũng có giận hờn vu vơ, nhưng mỗi khi giận dỗi thì là mỗi lần hiểu nhau chứ không phải để rời xa nhau.
Và hơn hết là… Trịnh Tương Hảo lại không muốn giận dỗi làm gì, vì cô biết mỗi khi giận dỗi Niên Cầm Bách lại có một cách dỗ dành rất kì quái, mỗi lần dỗ là cô lại nơm nớp lo sợ một lần.
Ví dụ như đứa bé thứ ba này chính là minh chứng cho cách dỗ đó của anh.
Vợ chồng với nhau, đầu giường cãi… Lên giường hòa.
Mà mỗi lần lên giường, là cô lại sợ sẽ sinh thêm một Tiểu Cầm Bách.
Thật sự… Phải tính đến kế hoạch hóa gia đình thôi!
[HOÀN TRUYỆN]
#Yu~