Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 71: Giữ bí mật




Trong hai ngày này Niên Cầm Bách vẫn luôn dính lấy Trịnh Tương Hảo, tựa như anh chỉ hận bản thân không thể biến thành keo con voi để dính cô hai mươi tư trên bảy thôi đó.

Thậm chí là Lý Thanh Phong hay Châu Thiếu Tường có gọi điện cháy máy thì anh cũng không thèm nghe, anh đã xin nghỉ hai ngày rồi thì anh phải nghỉ cho đủ hai ngày, dù là một giây cũng không được thiếu.

Nhưng Niên Cầm Bách tính không bằng hai thằng bạn thân chí cốt của mình tính, khi họ không liên lạc được với anh thì họ đã nhờ nóc nhà của họ liên lạc với nóc nhà của anh.

Khi Cao Tuyết Nghênh biết rằng Niên Cầm Bách đang bốc lột sức lao động của người yêu mình thì đã lập tức liên lạc với Trịnh Tương Hảo, đương nhiên là để cáo trạng rồi. Ngay cả Lưu Thiên Mộc cũng không ngoại lệ.

Sau khi Trịnh Tương Hảo nghe hai người đó lèm bèm xong thì cô cũng chỉ biết lắc đầu, lại nhìn sang Niên Cầm Bách, nói:

- Cầm Bách, hình như công ty có việc rất quan trọng hay sao đó. Anh Thanh Phong và anh Thiếu Tường đang tìm anh kìa.

Nhưng lúc này Niên Cầm Bách vẫn còn đang ôm vợ ở sofa, vừa ôm anh còn vừa hít hà lấy mùi hương của cô, lại nói:

- Cứ kệ họ đi. Anh tin năng lực của họ thì sẽ xử lý nhanh thôi mà.

Trịnh Tương Hảo cũng không biết nên nói gì nữa, cô chỉ đưa mắt nhìn sang anh, sau đó đem nguyên văn mà Niên Cầm Bách đã nói gửi cho Cao Tuyết Nghênh và Lưu Thiên Mộc.

Đến đây thì hai người họ còn nói gì được nữa đây? Ông chủ tin tưởng cộng sự, tin rằng cộng sự của mình sẽ xử lý tốt… Đây là niềm kiêu hãnh rất lớn của Lý Thanh Phong và Châu Thiếu Tường, ấy vậy thì họ phải nói gì tiếp theo đây?

Nhắn tin xong, Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết lắc đầu, rồi cô lại đưa tay lau nước bọt trên miệng của con trai, nhỏ giọng nói:

- À đúng rồi, em nghe nói…

Niên Cầm Bách chỉ mới nghe đến đây đã khựng lại, tự nhiên anh thấy có điềm quá nè…

- Hình như anh hai có thấy anh gặp riêng cha ở nhà anh ấy thì phải? Còn gặp trước khi ra nước ngoài nữa cơ… Cầm Bách, anh đến tìm cha làm gì thế?

Vẫn là nụ cười dịu dàng đó của bà xã đại nhân, nhưng không hiểu sao Niên Cầm Bách lại có hơi run rẩy, thậm chí là anh còn đổ mồ hôi hột nữa… Vợ của anh đúng là bảo đao chưa cùn, chỉ là một hành động nhỏ vẫn có thể nhìn ra vấn đề… Liệu… Liệu cô có biết chuyện anh đang giấu hay không nhỉ?

Đến đây Trịnh Tương Hảo lại nói:

- Cơ mà…

Tự nhiên bây giờ Niên Cầm Bách lại thấy có hơi lo lắng, anh chỉ đưa mắt nhìn vợ mình thôi. Còn Trịnh Tương Hảo thì nhìn anh, lại nói:

- Anh có thể lên phòng lấy một cái tã khác cho Tiểu Dương không?

- A… Hả… Được, anh đi liền.

Nói xong Niên Cầm Bách liền ba chân bốn cẳng chạy lên phòng, chỉ có Trịnh Tương Hảo là nhìn theo anh rồi phì cười, lúc này cô vừa cởi bỏ tã cũ của Niên Mộc Dương, vừa nhỏ giọng nói:

- Chắc việc cha của con ra nước ngoài là muốn làm bất ngờ cho mẹ con mình. Vậy Tiểu Dương cũng giữ bí mật này cho cha nha?

Không biết thằng bé ba tháng tuổi có hiểu lời cô nói hay không, nhưng đôi tay múp míp vẫn đưa lên không trung, miệng còn cười toe toét rất đáng yêu.

Sau khi Trịnh Tương Hảo đã thay xong tã lót mới liền nhìn sang đồng hồ, lại nói:

- Dù sao công ty cũng đang trong quá trình phát triển mà, anh đến công ty xem một chút đi.

- Như vậy có được không?

- Được mà, anh là ông chủ đó, mau đi cứu cộng sự của anh đi, đừng để họ mệt chết. Họ mà chết là em không có bạn trai đền cho chị Tuyết Nghênh, cũng không có anh chồng sắp cưới đền cho Mộc Mộc đâu.

- Vậy anh đi rồi về ngay.

Lúc này Niên Cầm Bách đang định phủi mông rời đi nhanh nhất có thể, nhưng đột nhiên anh lại dừng chân. Bước đến bên cạnh cô, hôn nhẹ một cái lên môi cô, thấp giọng nói:

- Bé cưng, anh mua thêm thứ đó nha? Tối nay gửi thằng bé qua chỗ mẹ… Vợ chồng mình hấp hôn.

- Niên Cầm Bách, anh thật là, thằng bé là con trai anh đó, sao anh cứ thích đẩy thằng bé cho mẹ vậy hả?

- Vì như vậy thì mới bù đắp được tổn thương mà thằng nhãi đó gây ra cho anh. Bé cưng, anh thật sự sắp không chịu được rồi.

- Được rồi, được rồi, anh mau đi đi!

- Nhớ nha bé cưng, tối nay phải mặc trang phục đó nha. Anh mong chờ lắm đó!

Nói xong Niên Cầm Bách hôn gió tạm biệt cô, sau khi hôn xong anh còn nháy mắt nữa chứ, Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết lắc đầu.

Sau khi Niên Cầm Bách rời đi thì Trịnh Tương Hảo cũng ôm con trai rồi đi lên phòng, lại nhỏ giọng nói:

- Tiểu Dương à, sau này con không được học hư theo cha đó nha.

Thằng bé Niên Mộc Dương ba tháng tuổi tuy không biết cha và mẹ đang làm gì, nhưng chắc bé con biết rằng tình cảm cha mẹ rất tốt.

Đặt thằng bé xuống giường, Trịnh Tương Hảo định sẽ đi lấy sữa cho con trai uống, sau đó còn phải dỗ thằng bé ngủ, đợi khi thằng bé ngủ rồi thì cô mới có thời gian làm việc cá nhân của mình.

Nhưng hình như Tiểu Mộc Dương không buồn ngủ lắm, nên dù đã ăn no, đã được vỗ ợ nhưng hai mắt vẫn mở to nhìn mẹ. Cái ánh mắt chưa đầy yêu thương của con trai làm cho Trịnh Tương Hảo không biết phải nói gì nữa.

Đến đây, cô lại nhẹ nhàng chọt tay vào cái má phúng phính kia, nói:

- Không ngủ sao? Vậy mẹ con mình đi dạo nha? Để mẹ rủ thêm cô Tuyết Nghênh và mẹ nuôi của con ha?