Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 7: Cừu nhỏ bị sói lớn ăn sạch (thịt)




Vốn dĩ Trịnh Tương Hảo còn nghĩ mọi chuyện đã kết thúc rồi thì anh lại bắt đầu di chuyển, lần này thay vì để cô nằm thì anh lại ôm cơ thể của cô lên, vừa ôm lấy cô nhưng phía dưới vẫn không ngừng di chuyển ra vào khiến cho Trịnh Tương Hảo cũng không biết nói gì hơn.

Nhẹ nhàng ôm lấy eo nhỏ của cô, Niên Cầm Bách lại còn hôn lên cổ của cô, hiển nhiên anh cũng không quên để lại vài dấu tích của bản thân ở trên cơ thể ngọc ngà đó của bạn gái mình.

Hôn cô từ vai đến cổ, sau đó là hôn lên cằm, hôn lên má, hôn lên mũi, lên mắt, lên trán rồi hôn lên môi, dường như anh muốn đánh dấu khắp người của Trịnh Tương Hảo, để cho cô biết rằng... Cô là của anh, chỉ có thể là của anh thôi!

- Tương Hảo, anh yêu em... Anh yêu em chết đi được!

Trịnh Tương Hảo bây giờ đã không còn sức để trả lời rồi, cô chỉ biết kêu rên trong bất lực... Tuy rằng thể lực của cô cũng xếp vào hạng dẻo dai, nhưng mà so với một người nam nhân đang trong giai đoạn dục cầu bất mãn thì đúng là cô chẳng là cái đinh rỉ gì cả.

Trải qua thêm một lúc, Niên Cầm Bách đã kê thêm một cái gối ở dưới lưng cho cô, sau đó anh hôn nhẹ lên môi cô, nói:

- Bé cưng, em thấy có thích không?

Trịnh Tương Hảo chỉ nhìn anh nhưng cô không có sức lực để đáp, nếu như anh còn tiếp tục thì cô sẽ rên đến tắt giọng mất. Nhưng mà... Hình như Niên Cầm Bách vẫn còn chưa thỏa mãn sau mấy lần...

Bỗng nhiên lúc này cô lại thấy anh di chuyển nhẹ nhàng, nhưng mỗi lần va chạm đều tiến vào rất sâu, giống như vừa rồi... Anh đang muốn đánh dấu tất cả mọi ngóc ngách trên cơ thể của cô.

Từ trên xuống dưới.

Từ trong ra ngoài.

Anh đều sẽ đánh dấu lại hết!



Đến lúc này Trịnh Tương Hảo mới ôm lấy cổ của anh, có hơi lạc giọng nhưng vẫn nhỏ giọng nói:

- Niên Cầm Bách... Nếu anh tiếp tục... Ha...a... Thì... Thì em sẽ...a...a... Mang thai... Mang thai đó...

Nghe đến hai chữ "mang thai" thì Niên Cầm Bách cũng dừng lại một chút, trông vẻ mặt của anh cũng có hơi bất ngờ, nhưng rồi sau đó anh lại bắt đầu điên cuồng luân động ra vào hơn, lần này không còn dịu dàng nữa mà là sự điên cuồng chiếm hữu, thậm chí anh còn nói:

- Bé cưng... Anh rất mong chờ tiểu bé cưng của chúng ta!

Trịnh Tương Hảo cạn lời... Nhưng nói thật thì... Cô cũng có chút mong chờ...

Cuối cùng cả đêm hôm đó Trịnh Tương Hảo đã bị Niên Cầm Bách dày vò không biết đến bao nhiêu lần, cô chỉ biết rằng trước khi xong việc thì anh còn nói rằng sẽ giúp cô xin nghỉ vào ngày mai, vì anh tin là buổi sáng mai cô sẽ không có khả năng đi làm đâu.

Sau khi xong việc, Niên Cầm Bách cũng chủ động dọn dẹp giường ngủ, đưa cô đi tắm, sau đó còn giúp cô mặc đồ, nhưng thay vì lấy đồ ngủ của Trịnh Tương Hảo thì anh lại vớ tay lấy đồ ngủ của mình, một bộ đồ ngủ nhưng lại chia ra, cho Trịnh Tương Hảo mặc áo còn anh thì mặc quần.

Cái style này đúng là khiến cho Trịnh Tương Hảo chỉ biết cạn lời, nằm trong lòng của anh, cô nhỏ giọng nói:

- Niên Cầm Bách, anh đúng là cầm thú!

Cơ mà Niên Cầm Bách không hề tức giận, thay vào đó anh còn rất hài lòng ôm bé cưng của mình chặt hơn một chút, cười rất thỏa mãn, nói:

- Là em câu dẫn anh trước mà? Sao lại quay qua đổ thừa cho anh rồi... Bé cưng?

- Người ta chỉ câu dẫn anh một lần thôi. Còn anh thì sao? Mở miệng ăn nhưng không biết đủ, anh có biết anh đã ăn người ta mấy lần không hả?



Trịnh Tương Hảo giống như là rất bức xúc, cô bức xúc đến mức lạc luôn cả giọng, Niên Cầm Bách chỉ phì cười, sau đó anh còn đi lấy nước cho cô uống, sau đó cũng hôn lên môi cô, nhỏ giọng nói:

- Là anh sai rồi, là anh không biết đủ, xinh lỗi bé cưng.

- Hứ.

- Ngoan, ngủ thôi.

Lúc này Niên Cầm Bách cũng nhẹ nhàng xoa eo cho cô, vừa dỗ bạn gái đi ngủ. Có lẽ anh không nghĩ rằng sẽ có ngày mình được "ăn" cô như thế, anh còn định sẽ để dành đêm đầu tiên cho ngày kết hôn cơ.

Nhưng với sự tiêm nhiễm của "lời nguyền 7 năm" thì anh đã không thể nào chờ được, anh muốn đánh dấu cô, để cho tất cả "giống đực" khác phải biết rằng... Trịnh Tương Hảo là "bạn đời" của Niên Cầm Bách!

Bọn họ đừng hòng mà lăm le rình mò bạn đời của anh! Đây hẳn là tính cách của một con sói, vừa hung hăng nhưng lại cực kỳ chung thủy.

Còn Trịnh Tương Hảo là một bé cừu non ngây thơ đã rơi vào tròng mà chính cô cũng không biết.

Đêm đó, một con cừu nhỏ đã bị sói lớn ăn thịt. Vốn dĩ cô chỉ nghĩ bản thân đã đút anh no một lần thì ít nhất phải thêm vài tháng nữa mới đút anh thêm.

Nhưng mà... Cừu nhỏ nào có biết, sói lớn đã được ăn một lần thì sẽ có lần hai, lần ba,... Và nhiều lần khác!

- Bé cưng, từ nay em không thoát được rồi!