Tuy nhiên, khi Niên Cầm Bách quay trở về Thành Đô cũng không vội về nhà, nơi anh ghé đến lại là văn phòng làm việc của Phó Bắc Thần, nhưng ở đây không chỉ có cậu ta mà còn có cả Nguyễn Thư Kỳ nữa.
Phó Bắc Thần nhìn anh bước vào văn phòng tự nhiên như vậy cũng chỉ biết nhíu mày, nói:
- Niên Cầm Bách, cậu cũng là ông chủ lớn rồi đó! Sao lại tự tiện đi vào văn phòng người khác như vậy hả!
- Đừng hét nữa, để tôi nghỉ một chút, mấy ngày này tôi không chợp mắt được một giấc nào.
Phó Bắc Thần cũng chỉ biết thở dài, nhưng rồi sau đó cậu ấy lại nhìn sang Nguyễn Thư Kỳ, nói:
- Mặc kệ cậu ta, cô nói tiếp đi.
Nguyễn Thư Kỳ nhìn sang Niên Cầm Bách, nhưng rồi cũng chỉ mỉm cười nhẹ, lại nói:
- Trước mắt thì Niên thị vẫn dưới quyền kiểm soát của Niên Thiệu Quý. Tuy nhiên, theo như lời mà cậu đã dặn dò, tôi đã lấy danh nghĩa của mẹ tôi để thu mua lại cổ phần của Niên thị. Hiện tại Niên Thiệu Quý đang nắm giữa 30%, Niên Cẩn Duy là 10%, Niên An Dực dù đã bị đuổi nhưng vẫn có 5% cổ phần… Còn tôi vớt vát lại những cổ đông nhỏ cũng chỉ mới được 19%. Còn những cổ đông khác tôi không thuyết phục được họ.
Phó Bắc Thần nghe xong cũng chỉ gật đầu, để đối phó với con cáo già như Niên Thiệu Quý thì chuyện quan trọng cần làm nhất chính là phải để ông ta tin tưởng vào Nguyễn Thư Kỳ, chỉ có như thế thì họ mới dễ dàng ra tay.
Trong khi Phó Bắc Thần đang tính toán bước tiếp theo nên làm gì thì Niên Cầm Bách lại nói:
- Đừng đấu với ông ta nữa, vô ích thôi.
Phó Bắc Thần và Nguyễn Thư Kỳ đưa mắt nhìn anh, lúc này Phó Bắc Thần còn nhíu mày, nói:
- Cậu nói vậy là sao? Ý cậu là tôi không thể thắng lão cáo già đó sao? Cậu xem tôi…
- Không phải, nhưng với tính cách của lão ta… Dù cậu không đánh, thì trong vòng chưa đầy ba tháng, Niên thị nhất định sẽ đổi chủ.
- Cậu… Sao cậu lại chắc như vậy? Cậu có ý gì?
Niên Cầm Bách lúc này liền ngồi thẳng lưng dậy, anh còn mỉm cười nói:
- Nên nói thế nào nhỉ? Người cổ đông mà Nguyễn Thư Kỳ muốn tìm, có phải họ Bách không?
Phó Bắc Thần liền nhìn sang Nguyễn Thư Kỳ, cô ấy cũng gật đầu, lại nói:
- Đúng vậy, tôi đã dùng hết mọi cách nhưng vẫn không thể liên lạc được với người đó. Hiện tại người đó đang nắm giữ 27% cổ phần trong số 36% còn lại, nếu như có thể kéo người đó và cả Niên An Dực về phe ta, thì chúng ta sẽ nắm giữ 51% còn Niên Thiệu Quý cho dù có vùng vẫy cũng chỉ giữ được 49%, tất nhiên sau đó… Niên thị nhất định đổi chủ.
Đến đây Phó Bắc Thần vẫn chưa hiểu hết ý nói của Niên Cầm Bách là có ý gì, nhưng mà khoan đã…
Bách tổng?
Là Bách tổng sao?
Không phải trùng hợp vậy chứ?
- Niên Cầm Bách, cậu đừng nói với tôi… Cái tên Bách tổng đó… Là cậu nha?
- Bingo! Không hổ danh là bạn thân của bé cưng nhà tôi. Cũng thông minh đấy!
Đừng nói Phó Bắc Thần ngạc nhiên, đến Nguyễn Thư Kỳ cũng giật mình.
Từ sau khi Nguyễn Thư Kỳ được Trịnh Tương Hảo gợi ý về sự giúp đỡ của Phó Bắc Thần và Phó thị, thì cô ấy cũng đã quyết định sẽ đầu quân vào Phó thị, giúp đỡ cho Phó Bắc Thần để báo ơn cứu giúp Nguyễn gia. Nhưng không ngờ sao đó Phó Bắc Thần lại muốn Nguyễn Thư Kỳ phải giả vờ thuận theo ý của Niên Thiệu Quý và Niên gia, để cô ấy có thể dễ dàng xâm nhập vào nội bộ Niên gia, cuối cùng là thu thập tài liệu cho Phó Bắc Thần.
Đương nhiên… Thứ mà Phó Bắc Thần cần không phải Niên thị, mà là cái tên Niên thị! Cậu ấy muốn dùng cái tập đoàn đã từ bỏ Niên Cầm Bách để làm quà cưới cho Niên Cầm Bách và Trịnh Tương Hảo.
Chỉ là cả Phó Bắc Thần và Trịnh Tương Hảo đều không ngờ… Niên Cầm Bách chẳng những đang quán xuyến công ty Bách Niên Hảo Hợp, mà tay khác lại thò vào tận Niên thị… Lại còn lấy được 27% cổ phần nữa chứ… Đây… Đây thực sự là quái vật mà!
- Niên Cầm Bách, cậu cũng muốn Niên thị mà… Đúng không?
- Đương nhiên rồi! Đó là tâm quyết của ông bà nội tôi! Làm sao tôi có thể để mặc Niên Thiệu Quý làm càn chứ!
- Vậy… Vở kịch này, nên hạ màn rồi Thư Kỳ à.
Nguyễn Thư Kỳ liền gật đầu, cô ấy cũng chịu đựng đủ rồi.
Con người của Niên Thiệu Quý quá độc tài, những gì mà cô ấy chịu đựng trong suốt mấy tháng qua cũng phải đến lúc kết thúc rồi.
Nhưng đột nhiên lúc này Nguyễn Thư Kỳ lại sực nhớ ra một chuyện.
- Nhưng khoan đã… Còn 5% cổ phần của Niên An Dực thì sao?
- Cô không cần lo. Thằng nhóc đó đã sớm ở phe chúng tôi rồi. Kể từ giây phút nó lên tiếng hủy hôn với cô, Niên Thiệu Quý đã không xem nó là con trai rồi.
Nguyễn Thư Kỳ thật sự không biết nên khóc hay cười nữa.
Niên Cầm Bách này đúng là độc mồm độc miệng thật đó, không biết nói giảm nói tránh à?
Thẳng nam này đúng là hết nói!