Từ khi Trịnh Tương Hảo mang thai cho đến hiện tại là cô đã sinh con được ba tháng, nhưng Niên Cầm Bách vẫn giữ nguyên thói quen là buổi trưa sẽ về nhà cùng vợ ăn cơm.
Đương nhiên anh cũng không quên mua cho vợ yêu một ly trà sữa nhỏ, nói chung thì vợ anh thì anh chiều thôi. Ai bảo lúc cô mang thai thích đồ ngọt nhưng lại không thể ăn nhiều đồ ngọt được, bây giờ mỗi ngày anh đều bù đắp bằng một ly trà sữa, tuy nhiên… Nó cũng sẽ dùng đường ăn kiêng và giảm độ ngọt hết sức có thể.
Lưu Thiên Mộc nhìn Niên Cầm Bách chiều vợ như mạng mà chỉ biết ước. Nếu nói kiếp trước Niên Cầm Bách đã hối lộ ông Trời thì cũng phải nói Trịnh Tương Hảo đã tu rất nhiều kiếp mới gả được cho một người chồng tốt như Niên Cầm Bách.
Bữa ăn trưa tuy rất ngon nhưng Lưu Thiên Mộc cũng chỉ ăn được một ít, tại vì ăn cơm chó của hai người kia no ngang rồi. Đột nhiên cô ấy lại đồng cảm sâu sắc với con trai nuôi thân yêu, sống dưới một mái nhà với một người cha nghiện vợ thì đúng là cực hình mà.
Tuy nhiên, đứa nhỏ này rất hứa hẹn luôn nha, dám chắc rằng sau khi trưởng thành nhất định sẽ là một đại soái ca, lớn thêm chút nữa sẽ là một đại nam nhân yêu vợ chiều con đây nè.
Đến đây, Lưu Thiên Mộc liền nói:
- Tiểu Hảo à, hay là chúng ta hẹn ước đi. Nếu tớ sinh con gái thì hai nhà chúng ta ngồi sui nha? Đứa con rể này tớ chấm rồi đó.
- Cái đó thì để từ từ đi, trước mắt thì cậu phải gả cho Châu Thiếu Tường đã chứ.
[…]
Buổi chiều thì Niên Cầm Bách cũng đã quay về công ty để làm việc, còn Trịnh Tương Hảo và Lưu Thiên Mộc thì đi lượn lờ mua sắm.
Nếu trước kia cô thích vào shopping những thứ như quần áo hay mỹ phẩm cho bản thân thì bây giờ cô lại thích mua quần áo đáng yêu cho con trai của mình hơn.
Phải nói là gia tài của Niên Mộc Dương ba tháng tuổi không có gì nhiều ngoài những bộ quần áo chất đầy cả tủ, từ kiểu dáng đến mẫu mã đều cực kỳ đáng yêu.
Lưu Thiên Mộc nhìn con trai đang tự chơi ở trong xe đẩy, sau đó lại nhìn sang Trịnh Tương Hảo đang vui vẻ chọn mấy bộ quần áo hình thú cho con trai. Lại nhìn sang Lưu Thiên Mộc, nói:
- Mộc Mộc, cậu thấy cái này có dễ thương không?
Trên tay của Trịnh Tương Hảo bây giờ chính là một bộ trang phục con khủng long màu xanh dành cho em bé, không cần nói cũng biết Lưu Thiên Mộc hết sức hài lòng.
Thôi kệ, ai bảo con trai nuôi của cô ấy đáng yêu như vậy làm gì? Người đáng yêu thì nên mặc quần áo cũng đáng yêu.
Tiếp theo sau đó, danh sách đồ đáng yêu của Niên Mộc Dương ba tháng tuổi đã được cập nhật thêm bảy bộ mới, trong đó có ba bộ là mẹ ruột mua cho, bốn bộ còn lại là mẹ nuôi mua cho.
Tiền hay vòng vàng thì Niên Mộc Dương có thể không có, nhưng nói về quần áo thì cậu nhóc rất tự tin là mình có nhiều nhất.
Đến đây, Trịnh Tương Hảo lại nghĩ ngợi một lúc, lại nói:
- Bây giờ tớ có nên mua bộ cái tủ khác cho Tiểu Dương không nhỉ?
- Cậu nghiêm túc đó hả? Nhà cậu có ba người thôi đó… Vậy mà đã năm cái tủ quần áo rồi. Cậu tính mở shop thời trang à?
- Thì cứ để đó thôi, khi nào cậu có con thì cho con cậu mặc. Hơn nữa… Tớ cũng đã mua hết quần áo cho Tiểu Dương từ đây đến khi thằng bé một tuổi rồi, đảm bảo là ba trăm sáu mươi lăm ngày, không ngày nào giống ngày nào!
Lưu Thiên Mộc cạn lời, chắc hẳn đây là niềm vui khi làm mẹ của Trịnh Tương Hảo nhỉ? Nói thật thì ban đầu cô ấy còn cho rằng Trịnh Tương Hảo có hơi lãng phí, dù sao thì trẻ con lớn rất nhanh, mới hôm qua và hôm nay đã thấy khác rất nhiều rồi, tại sao phải đầu tư nhiều quần áo như vậy chứ?
Cơ mà… Với tình yêu mãnh liệt mà Niên Cầm Bách dành cho Trịnh Tương Hảo thì chắc chắn số lượng con cái sẽ không dừng lại ở một đứa Niên Mộc Dương đâu. Tương lai vẫn còn dài, số quần áo đó có khi còn không đủ nữa kìa!
Trong lúc hai người đang đi dạo ở trung tâm mua sắm thì cũng bắt gặp Nguyễn Thư Kỳ đang đi cùng Niên Thiệu Quý và Niên Cẩn Duy, chỉ mới thấy họ thôi là Trịnh Tương Hảo đã không muốn ở đây rồi. Cô nhìn Lưu Thiên Mộc, nói:
- Chúng ta về thôi Mộc Mộc.
- Được, không khí ở đây cũng ô nhiễm quá rồi.
Dường như là đã một năm trôi qua mà họ không gặp nhau. Từ lúc gặp Niên Thiệu Quý ở công ty của Niên Cầm Bách thì cô cũng không gặp lại ông ta lần nào, đến tình hình của Niên gia cô cũng không biết.
Nhưng thứ cô biết chính là… Niên thị sau sự rời đi của Niên An Dực thì cũng lao đao không kém, Nguyễn thị đã cứu vớt được sau trận khủng hoảng năm đó, chỉ là Trịnh Tương Hảo không ngờ… Nguyễn Thư Kỳ vẫn bám dính lấy Niên gia không rời.
Hết cứu, cô ta thật sự hết cứu rồi!
#Yu~