Đầu Giường Cãi, Lên Giường Hòa

Chương 48: Hiểu luôn




Nhưng kiếp nạn của Trịnh Tương Hảo vẫn chưa kết thúc ở đó, ngay khi cô đang định về nhà thì lại bắt gặp Niên Thiệu Quý và Nguyễn Thư Kỳ đang nói chuyện gì đó với nhau, trong dáng vẻ của Nguyễn Thư Kỳ thì dường như cô ta đàn rất run sợ trước Niên Thiệu Quý.

Cơ mà… Trịnh Tương Hảo không quan tâm lắm, dù sao mối quan hệ giữa cô và Nguyễn Thư Kỳ đến bây giờ cũng không thể gọi là bạn được, cho nên dù bây giờ cô ta có bị đánh đến thừa sống thiếu chết cũng sẽ không liên quan tới cô. truyện ngôn tình

Chỉ cần cô ta đừng động đến cô hay gia đình cô… Thì Trịnh Tương Hảo vẫn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua những chuyện trước kia cô ta đã làm.

Nhưng…

Nói thế nào đi nữa, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, Nguyễn Thư Kỳ đột ngột thay đổi thái độ cũng chẳng biết là thật hay giả, nên cho dù có thế nào đi nữa… Trịnh Tương Hảo vẫn sẽ đề phòng cô ta.

[…]

Trịnh Tương Hảo về đến nhà cũng chỉ biết ngồi ở ghế sofa, vừa xem phim vừa ăn trái cây. Nói thật thì bây giờ cô đang mang thai nhưng không có cảm giác mang thai gì cả, thậm chí nhiều lúc cô còn quên luôn là mình đang có em bé đấy chứ.

Lúc này cô liền lấy một miếng mặt nạ, vừa nằm trên sofa đắp mặt nạ, vừa nghe nhạc chill chill,

Trong khi Trịnh Tương Hảo vẫn còn đang đắm chìm trong sự thư giản đầy thoải mái thì có người đến nhấn chuông, hiển nhiên cô cũng đem luôn cái mặt đang đắp mặt nạ ra mở cửa.

Còn chưa kịp chào hỏi thì người đối diện đã hét lên một tiếng thất thanh!

- Ah!!! Ma!!! Có ma!!!

Trịnh Tương Hảo cũng giật mình, quay lại hốt hoảng nói:

- Hả? Gì? Có ma? Ma đâu? Ma ở đâu? Ở đâu có ma?

Còn tưởng là ai, hóa là ra Cao Tuyết Nghênh, chị ấy được sự “nhờ vả” hết sức là “đáng yêu” của Niên Cầm Bách để đến đây chơi với cô. Nhưng còn chưa kịp chơi với cô thì đã bị ngoan xinh yêu dọa một trận, tới tim cũng muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.

Cao Tuyết Nghênh ngồi thụp xuống, đưa tay ôm tim, nói:

- Tiểu Hảo à, em đừng có dọa chị như vậy chứ, có ngày chị đứng tim chết vì em đó.

Trịnh Tương Hảo cũng hơi khó hiểu, cô không biết bản thân đã chọc gì Cao Tuyết Nghênh nhỉ? Nhưng qua một lúc cô mới chợt nhớ…

À…

Do cô muốn có không gian thư giãn nên đã tắt hết đèn, sau đó chỉ mở nhạc nhẹ nhàng nghe thôi, lại thêm việc cô đang đắp mặt nạ. Khi nhìn từ bên ngoài vào thì căn nhà vô cùng tối tăm, nên Cao Tuyết Nghênh bị dọa cũng là chuyện dễ hiểu.

- Em xin lỗi mà… Tại em đang dưỡng da.

Dừng một chút, Trịnh Tương Hảo lại nghiêng đầu khó hiểu:

- Nhưng sao chị lại ở đây vậy?

- Còn không phải Niên Cầm Bách nhà em một hai bắt buộc chị phải sang nhà trông em à?

- Hả?

Lúc này Cao Tuyết Nghênh cũng đặt túi của mình sang một bên, lấy điện thoại ra và bắt đầu cáo trạng bằng số bằng chứng mà cô ấy đang lưu giữ.

Đại khái thì tin nhắn của Niên Cầm Bách gửi là…

[Niên Cầm Bách]: Cao Tuyết Nghênh, rảnh không?

[Cao Tuyết Nghênh]: Có chuyện gì?

[Niên Cầm Bách]: Bé cưng nhà tôi ở nhà một mình rất nguy hiểm, cậu rảnh rỗi vậy thì qua nhà tôi trông em ấy một chút. Nhớ! Đừng để em ấy làm việc gì, ngay cả dọn dẹp cũng không, biết chưa?

[Cao Tuyết Nghênh]: Niên Cầm Bách, tớ là chị họ của cậu đấy! Ăn nói cho cẩn thận vào! Nhờ người ta mà không biết hai chữ nhờ vả viết thế nào hả?

[Niên Cầm Bách]: Nhờ vả.

Cao Tuyết Nghênh: “…” Móa, nếu nó không phải chồng của Tiểu Hảo thì bà “oánh chớt” nó rồi!

Trịnh Tương Hảo đọc xong đoạn tin nhắn thì cũng không biết nên nói gì nữa… Cô thấy anh chồng nhà cô đúng là bá đạo thật đó, nhưng mà hình như là đối với người khác thôi, còn đối với cô thì vẫn dịu dàng như những ngày đầu.

Đây hẳn là cái mà người ta gọi là cưng chiều vô độ nhỉ?

- Trịnh Tương Hảo, em nên dạy lại chồng em, nhờ vả người ta mà lại nói bằng giọng điệu như chị là kẻ ăn không ngồi rồi. Bà đây cũng bận lắm nhá!

- Nếu chị bận thì chị cứ đi làm đi, em không sao đâu, anh ấy chỉ là lo lắng thái quá thôi.

Cao Tuyết Nghênh nghe xong liền bày ra vẻ mặt không dám tin vào tai mình, cô ấy còn nắm lấy tay của Trịnh Tương Hảo, ánh mắt có hơi rưng rưng, nhỏ giọng nói:

- Tiểu Hảo, tới bây giờ chị vẫn chưa hiểu…

- Hiểu cái gì ạ?

- Tại sao em lại đồng ý yêu cái tên khó ưa, khó chiều như Niên Cầm Bách nhỉ? Thậm chí là kết hôn với nó… Lại còn… Lại còn mang thai con của nó nữa… Ngoan xinh yêu à, em đáng yêu, ngoan ngoãn, xinh đẹp, học giỏi lại còn rất tốt tính, gia đình cũng rất tốt… Rốt cuộc thì tại sao… Tại sao Niên Cầm Bách lại có thể cưới được em hả?

Trịnh Tương Hảo có hơi ngớ người… Cô liền nhìn thẳng vào mắt của Cao Tuyết Nghênh, lại cười nói:

- Vậy tại sao chị cũng thích anh Thanh Phong, anh Thanh Phong cũng thích chị. Mà hai người lại không yêu nhau?

Cao Tuyết Nghênh: “…” Quả nhiên là mây tầng nào gặp gió tầng đó, nồi nào úp vung nấy… Thì ra, đây chính là lý do mà hai đứa này có thể yêu nhau.

#Yu~