Cả đoạn đường dài đến bệnh viện Khả Ny không ăn thứ gì, nước cũng không uống sức lực gần như suy kiệt, Võ Đông Thăng cùng cô vào trong theo số phòng mà bác Phương đã gửi. Dọc hành lang anh khoác vai cô liên tục trấn an
" Đừng sợ đừng sợ "
" Chúng ta đến nơi rồi "
Lời nói của anh như một nguồn sức mạnh nhỏ nhoi, giúp Khả Ny tiếp tục bước đi dù đôi chân cô đã mệt mỏi rã rời. Khi đến cửa phòng 302, Khả Ny dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi đẩy cửa bước vào.
Bên trong, mẹ cô đang nằm trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch nhưng vẫn cố gượng cười khi thấy con gái. Bác sĩ Trần đứng bên cạnh, kiểm tra các thông số trên màn hình.
“Mẹ!” Khả Ny gọi nhỏ, bước nhanh tới bên giường, nắm lấy tay mẹ.
“Con đến rồi à, mẹ không sao, đừng lo lắng quá,” mẹ cô nói bằng giọng yếu ớt nhưng đầy yêu thương.
Khả Ny không kìm được nước mắt, cô nắm chặt tay mẹ, cảm nhận sự yếu đuối trong từng ngón tay.
“Mẹ, con xin lỗi vì không ở bên cạnh mẹ khi mẹ cần. Con sẽ ở đây với mẹ.”
Mẹ cô mỉm cười yếu ớt:
“Con còn việc học của mình, không cần phải lo lắng quá, sức khỏe của mẹ không đáng ngại. Mẹ chỉ cần con bình an là đủ.”
Bác sĩ bước tới, nhẹ nhàng nói:
“Chào cô, tôi là bác sĩ Trần. Tình hình của mẹ cô hiện đã ổn định nhưng cần theo dõi thêm. Chúng tôi đã tiến hành các xét nghiệm cần thiết và sẽ có kết quả trong vài ngày tới. Cô yên tâm, chúng tôi sẽ làm mọi thứ có thể.”
Khả Ny cảm ơn bác sĩ rồi quay lại với mẹ. Võ Đông Thăng đứng gần đó, ánh mắt đầy quan tâm và lo lắng. Anh nhẹ nhàng nói với Khả Ny:
“Em nên nghỉ ngơi một chút, em đã kiệt sức rồi.”
Nhưng Khả Ny lắc đầu:
“Em không thể nghỉ ngơi bây giờ. Em muốn ở bên mẹ.”
Võ Đông Thăng hiểu được sự cứng đầu và lo lắng của cô, nên không ép. Anh quay sang bác sĩ Trần, hỏi thêm về tình trạng của mẹ Khả Ny. Bác sĩ giải thích chi tiết về các bước theo dõi và kế hoạch điều trị, khiến cả hai yên tâm phần nào.
Thời gian trôi qua chậm chạp, Khả Ny ngồi bên cạnh mẹ, nắm tay bà không rời. Võ Đông Thăng hiểu sự quyết tâm trong mắt cô, nhưng anh cũng lo lắng cho sức khỏe của Khả Ny. Anh nhẹ nhàng thuyết phục:
“Em phải giữ sức khỏe để có thể chăm sóc mẹ tốt hơn. Ít nhất em cũng nên uống chút nước và ăn một chút gì đó. Đừng để Mẹ lo lắng thêm vì em.”
Khả Ny biết Võ Đông Thăng nói đúng. Cô gật đầu, nhưng vẫn không muốn rời xa mẹ. Võ Đông Thăng nhờ bác Phương mang chút thức ăn nhẹ và nước uống vào. Cuối cùng, Khả Ny cũng chịu ăn một chút súp và uống nước. Dù không nhiều, nhưng nó giúp cô lấy lại một chút sức lực. Cô biết mình phải mạnh mẽ, vì mẹ cô cần cô ở bên lúc này.
Khả Ny nhìn vào mắt Võ Đông Thăng, cảm nhận được sự chân thành và ấm áp từ anh. Cô biết rằng mình không đơn độc trong cuộc chiến này. Bên cạnh cô luôn có những người yêu thương và ủng hộ, và điều đó là nguồn động viên lớn nhất.
Võ Đông Thăng ngồi xuống bên cạnh Khả Ny, nắm lấy tay cô:
“Khả Ny, anh sẽ ở đây cùng em. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Ngày hôm sau, kết quả xét nghiệm được trả về. Bác sĩ Trần thông báo rằng mẹ Khả Ny cần phải phẫu thuật để khắc phục vấn đề về tim. Mặc dù đây là ca phẫu thuật phức tạp nhưng tỷ lệ thành công cao. Nghe vậy, Khả Ny không khỏi lo lắng nhưng cô biết đây là điều cần thiết để mẹ có thể khỏe mạnh trở lại.
Ca phẫu thuật được lên lịch vào sáng ngày hôm sau. Đêm đó, Khả Ny ngồi bên cạnh mẹ, nắm chặt tay bà. Cô nói nhỏ:
“Mẹ, con sẽ ở đây với mẹ. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Mẹ cô mỉm cười, ánh mắt tràn đầy yêu thương:
“Con đừng lo, mẹ tin vào các bác sĩ. Con cũng phải giữ sức khỏe, đừng để mẹ lo lắng thêm.”
Khả Ny gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết mẹ đang lo lắng cho mình nhiều hơn cả lo lắng cho bản thân. Đêm đó, cô không ngủ, chỉ ngồi bên cạnh mẹ, nhìn ngắm từng hơi thở yếu ớt của bà.
Sáng hôm sau, mẹ Khả Ny được đưa vào phòng phẫu thuật. Cô ngồi ngoài chờ đợi, lòng đầy hồi hộp. Võ Đông Thăng cũng đến từ sớm, ngồi cạnh cô, giữ chặt tay cô để tiếp thêm sức mạnh.
"Khả Ny, bác gái sẽ ổn thôi. Em phải tin tưởng vào điều đó "
Cô gật đầu, mắt vẫn dõi theo cánh cửa phòng phẫu thuật. Thời gian trôi qua chậm chạp, mỗi phút giây đều như kéo dài vô tận.
Sau vài giờ đồng hồ căng thẳng, bác sĩ Trần bước ra, trên khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ nhõm:
“Ca phẫu thuật thành công tốt đẹp. Mẹ cô sẽ cần thời gian để hồi phục nhưng tình hình rất khả quan.”
Khả Ny và Võ Đông Thăng cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe tin này. Họ biết rằng quá trình phẫu thuật là một bước quan trọng, và sự thành công của nó mở ra một cánh cửa hy vọng cho mẹ của Khả Ny.
Tuy nhiên, bác sĩ Trần tiếp tục:
“Tuy nhiên, cần tránh lao lực và chịu đả kích nếu không, sức khỏe của bà có thể bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”
Hai người cảm ơn bác sĩ và hứa sẽ tuân thủ mọi hướng dẫn. Khả Ny cảm thấy hạnh phúc vì mẹ cô đã vượt qua được phẫu thuật, nhưng cô cũng biết rằng hành trình hồi phục sẽ không dễ dàng. Cô quyết tâm sẽ làm mọi thứ có thể để giúp mẹ cô qua giai đoạn khó khăn này.
Trong suốt thời gian này, Khả Ny và Võ Đông Thăng cảm nhận được sự quan trọng của việc có nhau trong mọi tình huống. Họ không chỉ là bạn bè mà còn là người đồng hành, sẵn sàng chia sẻ mọi khó khăn và niềm vui.
Cuối cùng, sau một thời gian dài, Tống Hoài An đã hoàn toàn hồi phục. Bà có thể trở lại hoạt động hàng ngày và tận hưởng cuộc sống. Khả Ny và Võ Đông Thăng cảm thấy rất tự hào về mẹ cô và hạnh phúc vì đã được đồng hành cùng bà trong suốt hành trình hồi phục.