Khả Ny tắt điện thoại, cô hít một hơi thật sâu, lòng cảm thấy hồi hộp khi nghĩ đến khoảnh khắc gặp lại Võ Đông Thăng. Cô bước ra trước cửa nhà, kiểm tra mọi thứ lần cuối để chắc chắn rằng mọi thứ đã sẵn sàng. Chiếc vali nhỏ đã được đặt gọn gàng chỉ chờ chủ nhân của nó đến nhận.
Chỉ một lát sau, Khả Ny thấy bóng dáng Võ Đông Thăng từ xa. Anh bước xuống từ moto đi nhanh về phía nhà cô, ánh mắt lộ rõ sự tò mò và hứng thú. Khi anh đến gần hơn, nhận ra Khả Ny đang đứng đợi mình, ánh mắt anh trở nên ngạc nhiên và vui mừng tột độ.
" Khả Ny! Em…thực sự là em sao? " Võ Đông Thăng thốt lên, giọng anh lẫn trong niềm vui bất ngờ.
Khả Ny mỉm cười rạng rỡ, bước lại gần anh và gật đầu.
" Đúng vậy, em muốn tạo bất ngờ cho anh nên đã trở về thôn Giao Thủy sớm hơn dự kiến. Món quà này có đủ làm anh bất ngờ không? "
Võ Đông Thăng bước đến ôm cô vào lòng, lực tay anh siết chặt nhưng vẫn không thỏa được nỗi nhớ mong.
" Thật sự là bất ngờ lớn đấy, Ny " Võ Đông Thăng nói, giọng anh trầm ổn.
" Cảm ơn em vì đã mang đến cho anh món quà đặc biệt như vậy "
Khả Ny ở đối diện choàng tay lên cổ anh, ngắm nhìn kĩ gương mặt của Võ Đông Thăng. Nhan sắc này nếu chỉ gọi video thì không đã gì cả, không sờ được không chạm được
" Chúng ta vào nhà rồi nói "
Hai người cùng bước vào nhà, cảm nhận sự ấm áp và hạnh phúc lan tỏa trong không gian nhỏ bé này. Mỗi bước chân, mỗi hơi thở, đều làm cho tình cảm giữa họ trở nên mạnh mẽ hơn. Đó là nơi mà họ có thể chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn, và tình yêu thương với nhau.
Khả Ny dẫn Võ Đông Thăng vào phòng khách, họ ngồi xuống trên ghế sofa và bắt đầu trò chuyện với nhau. Cô không quên Khoe ra những kiến thức và kỹ năng mà cô đã học được trong thời gian cách xa anh.
Sau đó, Khả Ny không quên nhắc đến điều quan trọng nhất. Cô mỉm cười và nói:
" Em còn một món quà để trong vali, anh mang ra đi."
Võ Đông Thăng nhìn cô với ánh mắt đầy tò mò và hứng thú. Anh không thể chờ đợi được để xem món quà đặc biệt mà Khả Ny đã dành cho anh là gì, Võ Đông Thăng mở vali ra bên trong có một hộp quà hình trái tim màu đỏ chói mắt. Anh không khỏi bật cười
" Sến vậy sao? "
" Không cần thì trả cho em "
Khả Ny hòng lấy lại nhưng đã bị anh đoạt mất
" Nào, đây là quà của anh mà "
Võ Đông Thăng nhanh chóng mở ra, anh lấy từ trong hộp quà một một chiếc khăn choàng cổ màu xanh nhạt trông đặc biệt xinh đẹp.
" Em mua cho anh à? "
" Mua cái gì người ta tự tay móc len đấy có biết không? Trời sắp vào mùa trở gió lạnh rồi nên mới làm cái này cho anh đấy "
Võ Đông Thăng nhìn chiếc khăn trong tay, lòng tràn đầy cảm động. Anh biết rằng việc móc len đòi hỏi sự kiên nhẫn và khéo léo, và việc Khả Ny dành thời gian và công sức để làm chiếc khăn này cho anh thật sự là một món quà quý giá. Anh quàng chiếc khăn quanh cổ, cảm nhận sự ấm áp không chỉ từ chiếc khăn mà còn từ tình cảm của Khả Ny.
"Cảm ơn em, Ny. Anh thật sự rất thích món quà này " Võ Đông Thăng nói, giọng anh trầm ấm.
Khả Ny mỉm cười, ánh mắt cô tràn đầy niềm hạnh phúc.
“Anh thích là được rồi. Em chỉ muốn làm điều gì đó đặc biệt cho anh, để khi anh đeo chiếc khăn này, anh sẽ nhớ đến em.”
Võ Đông Thăng nhìn sâu vào mắt Khả Ny, cảm nhận tình yêu và sự quan tâm trong từng lời nói và hành động của cô. Anh biết rằng tình yêu của họ là điều quý giá nhất trong cuộc đời anh.
Khả Ny nhìn anh mân mê chiếc khăn, trông rất thích thú. Cảm giác ấm áp và hạnh phúc tràn ngập trong lòng cô, nhưng có một điều vẫn luôn văng vẳng trong đầu cô từ hôm trở về, khi cô trò chuyện với Tiểu Nhu. Tiểu Nhu đã nói về việc những cặp đôi yêu nhau có thể sống chung một nhà để biết được cách sống của nhau, để biết họ có thể bên nhau lâu dài hay không. Ý tưởng này khiến Khả Ny băn khoăn suốt thời gian qua.
" Thăng à, em có cái này muốn anh nghĩ thử xem…có thể hay không? " Khả Ny nói, giọng cô pha chút do dự nhưng đầy quyết tâm.
Võ Đông Thăng ngước nhìn cô, ánh mắt anh lộ rõ sự quan tâm và tò mò.
" Ny nói đi, anh sẽ lắng nghe. "
Khả Ny hít một hơi thật sâu, cô cố gắng giữ bình tĩnh khi nói ra suy nghĩ của mình.
“Anh có nghĩ rằng… chúng ta nên thử sống chung một nhà không? Em nghe nói điều đó sẽ giúp chúng ta hiểu rõ hơn về nhau, biết cách sống của nhau và xem liệu chúng ta có thể hòa hợp và bên nhau lâu dài hay không.”
Võ Đông Thăng nhìn Khả Ny, ánh mắt anh phản chiếu sự ngạc nhiên nhưng cũng đầy suy tư. Anh không ngờ Khả Ny lại đề xuất điều này, nhưng ý tưởng đó không phải là điều anh chưa từng nghĩ đến. Anh biết rằng việc sống chung có thể giúp họ hiểu rõ hơn về nhau, tạo ra sự gắn kết mạnh mẽ hơn trong mối quan hệ của cả hai.
" Em đã nghĩ rất nhiều về điều này phải không? " Võ Đông Thăng hỏi, giọng anh trầm ấm.
Khả Ny gật đầu, thành thật nói
" Đúng vậy, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em muốn biết chúng ta có thể thực sự bên nhau lâu dài hay không, và em nghĩ sống chung sẽ là cách tốt nhất để kiểm chứng điều đó. Hơn nữa…hơn nữa chủ yếu là em muốn được ở cạnh anh nhiều hơn "
Võ Đông Thăng cảm thấy lòng mình ấm áp, anh hiểu rằng việc Khả Ny đề xuất sống chung không chỉ vì mong muốn kiểm chứng mối quan hệ mà còn vì tình cảm sâu sắc mà cô dành cho anh. Anh nắm lấy tay cô, đôi mắt anh lấp lánh sự yêu thương.
" Anh hiểu, Ny. Anh cũng muốn được ở cạnh em, muốn chúng ta có thể chia sẻ mọi khoảnh khắc trong cuộc sống. Muốn mỗi ngày mở mắt ra đều nhìn thấy em " Võ Đông Thăng nói, giọng anh đầy chân thành.
Khả Ny cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, cô mỉm cười hạnh phúc.
" Cảm ơn anh, Thăng. Cám ơn vì đã ở cạnh em "