Bất ngờ một cụ ông lớn tuổi, ăn mặc lịch sự tay cầm theo gậy chống nghe được câu nói của anh thì cười nắc nẻ
" Thằng nhóc này cũng cả gan lắm "
Hiệu trưởng thấy ông ấy liền lập tức đứng dậy thái độ kính trọng nói
" Thầy Lưu, về thăm trường sao không báo trước một tiếng? "
Nói xong liền kéo ghế cho cụ ông ngồi xuống, thầy Lưu chỉnh lại kính nhìn về phía Võ Đông Thăng cẩn thận quan sát anh, bộ dạng ngông nghênh này cũng được lắm. Tuy lớn tuổi nhưng ông lại rất minh mẫn, giọng nói cũng đặc biệt rõ ràng
" Lúc nãy tôi nghe bài phát biểu của em rồi "
Võ Đông Thăng nhận thấy ông chắc hẳn phải là người đức cao vọng trọng nên mới được kính nể đến thế, bản thân cũng chỉnh lại mấy phần tác phong
" Thầy cũng muốn trách phạt em sao? "
Thầy Lưu nghe xong lập tức bật cười, ông cầm cây gậy chỉ vào Võ Đông Thăng
" Cậu làm tôi nhớ đến mấy chục năm khi còn là hiệu trưởng tại ngôi trường này tôi cũng đã chứng kiến một chuyện giống hệt như vậy. "
Võ Đông Thăng tròn xoe mắt, hóa ra cũng có người to gan như anh dùng phòng phát thanh trường làm nơi tỏ tình khiến anh nhất thời tò mò
" Vậy người nam khi đó cũng bị thầy mắng như vậy sao? "
Ông hít hà một tiếng, lắc đầu như đang ngậm ngùi nhớ lại
" Hai người kia khi đó bên nhau đã lâu nhưng không dám để ai biết cho đến ngày công khai liền bị rất nhiều sự công kích. "
" Vì sao lại công kích họ chẳng lẽ yêu một người cũng là sai? "
Cả phòng im bặt lắng nghe câu chuyện từ cụ ông
" Yêu không sai, chỉ tiếc là không đúng thời đại. Nếu ở thế hệ của cô cậu bây giờ có lẽ sẽ tốt hơn "
Lời nói của thầy Lưu càng khiến anh tò mò hơn về cái kết của câu chuyện, liệu hai người kia có được ở bên nhau hay không?
" Cuối cùng thì sao hả thầy? "
Thầy Lưu nhìn Võ Đông Thăng, ánh mắt ông trở nên xa xăm như đang nhìn vào quá khứ. Ông thở dài, giọng nói đầy vẻ tiếc nuối nhưng cũng chứa đựng sự thông thái của một người đã trải qua nhiều biến cố cuộc đời.
" Cuối cùng một người bị ép phải lấy vợ sinh con…lập gia đình mới. Người còn lại lựa chọn sự nghiệp gạt hái nhiều thành công lớn lao. "
Cả phòng im bặt, mọi ánh mắt đều dồn về phía thầy Lưu, người đã sống qua biết bao thăng trầm và hiểu rõ những khó khăn mà tình yêu đôi lứa phải đối mặt trong những thời đại khác nhau.
Võ Đông Thăng cảm thấy lòng mình chùng xuống. Câu chuyện của thầy Lưu làm anh nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những cảm xúc nhất thời, mà còn là những quyết định và hy sinh có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời.
" Yêu không bao giờ là sai. Và em tin rằng thời đại của chúng em sẽ cho phép những tình yêu chân thành được sống đúng với giá trị của nó mà không bị ràng buộc bởi những định kiến hay áp lực xã hội. Em cũng nhất định bảo vệ người mà em yêu thật tốt "
Thầy Lưu gật đầu, giọng ông tràn đầy sự chân thành và hy vọng.
" Hãy sống hết mình và bảo vệ tình yêu của mình, dù cho thế giới ngoài kia có khó khăn đến đâu. "
Ông ngừng lại một chút lại nói thêm
" Em có thể về được rồi, nhớ là từ nay không được làm việc tùy hứng nữa. "
Võ Đông Thăng mừng rỡ xoay người chào ông rồi chạy vội ra ngoài. Vị hiệu trưởng gương mặt tối đen khi nghe xong câu chuyện cũng dần bình ổn lại, có lẽ ông nên có cách nhìn khác hơn về tình yêu của tụi nhỏ, cũng nên chọn cách phù hợp để giáo dục chúng.
…
Võ Đông Thăng rời khỏi phòng ban giám hiệu đã thấy Khả Ny đứng đợi sẵn ở một góc, bộ dạng lo lắng rất đáng thương. Vừa trông thấy anh lập tức chạy lại, giọng cô ân cần
" Anh có sao không hả? Có bị mắng không? "
" Sao anh lỗ mãng quá vậy? "
Võ Đông Thăng đứng lại, đôi mắt trầm ngâm nhìn Khả Ny. Anh thở dài một hơi rồi mới đáp:
“Anh không sao, chỉ bị nhắc nhở chút thôi.”
Giọng anh nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa chút mệt mỏi.
" Ny, em không cần lo lắng quá đâu."
Khả Ny nhìn anh, ánh mắt lo lắng lại cảm động tức mức không giấu được. Cô nhớ lại những gì vừa xảy ra, giọng nói của Võ Đông Thăng phát ra từ loa trường, anh nói " Ny à, anh yêu em "
Nếu đây không phải trường học thì cô nhất định đã nhào đến ôm anh rồi chứ không đơn giản chỉ là đỏ hoe hai mắt vì hạnh phúc đâu.
Võ Đông Thăng nhìn Khả Ny, cảm nhận được tình cảm chân thành và sự lo lắng từ ánh mắt cô. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, nói:
" Anh biết việc này khiến em lo lắng, nhưng anh không thể đứng yên nhìn mọi thứ diễn ra như vậy. Anh phải lên tiếng."
Khả Ny cảm thấy trái tim mình như đập nhanh hơn. Cô hiểu anh, nhưng không thể tránh khỏi lo sợ về những rắc rối mà anh có thể gặp phải. Tuy nhiên, câu nói từ loa trường kia vẫn còn vang vọng trong tâm trí cô, làm lòng cô ấm áp và hạnh phúc.
Tống Khả Ny mỉm cười, mắt cô ươn ướt liên tục gật đầu
" Tốt thật, từ nay có thể công khai rồi "
Võ Đông Thăng cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Tống Khả Ny không giận dữ mà còn mỉm cười. Anh cười theo, đôi mắt đầy yêu thương nhìn cô.
“Anh lo lắng lắm, sợ em sẽ giận vì anh tự ý làm vậy,” anh nói, giọng ấm áp.
"Nhưng anh đã không thể giấu được tình cảm của mình nữa, và anh muốn mọi người biết em là của anh. "
Khả Ny gật đầu, cảm thấy trái tim mình như đập nhanh hơn. Cô đã lo lắng rất nhiều cho anh, nhưng giờ đây, cảm giác hạnh phúc đã lấp đầy trái tim cô.
…
Chỉ là con đường công khai tình yêu của hai người không diễn ra trơn tru như vậy, Hiểu Huệ bận việc nên nghỉ học một hôm không ngờ group chat dường như vỡ trận, nào là hình ảnh Tống Khả Ny và Võ Đông Thăng hôn nhau bên bờ suối còn có Võ Đông Thăng công khai yêu đương trên phòng phát thanh trường, bao nhiêu cú sốc ập đến một lượt.
Với tư cách là chị họ của Võ Đông Thăng còn là bạn thân của Khả Ny, Hiểu Huệ không dễ dàng bỏ qua cho hai con người dám qua mặt mình liền gọi cả hai đến khu tự học mà chất vấn.
Phía xa xa còn có đám đàn em của Võ Đông Thăng đang chen nhau hóng chuyện
Võ Đông Thăng và Tống Khả Ny ngồi đối diện với Hiểu Huệ trong khu tự học, cảm nhận rõ ràng sự căng thẳng từ ánh mắt hậm hực của chị họ. Hiểu Huệ là người gần gũi với cả hai, nên việc cô phát hiện ra mọi chuyện qua nhóm Chat thay vì từ chính họ chắc chắn là một cú sốc lớn.
Hiểu Huệ khoanh tay trước ngực, ánh mắt sắc lạnh nhìn hai người trước mặt.
" Nói đi cậu em yêu quý và cô bạn thân thương của mình. Hai người bắt đầu từ khi nào? Vì sao giấu giếm chuyện yêu đương lập tức khai mau! "
Võ Đông Thăng và Tống Khả Ny nhìn nhau, cảm nhận được áp lực từ Hiểu Huệ. Khả Ny nắm chặt tay Võ Đông Thăng, như để lấy thêm can đảm.
" Hiểu Huệ, mình biết cậu có hơi bất ngờ khi biết chuyện này qua nhóm chat "
" Chúng mình không cố ý giấu giếm, chỉ là chưa tìm được thời điểm thích hợp để nói với cậu."
Hiểu Huệ nhướng mày, ánh mắt vẫn chưa dịu đi.
" Thời điểm thích hợp? Vậy là bao lâu rồi? Hai người bắt đầu từ khi nào? "
Khả Ny hít một hơi sâu, vó hơi khó khăn khi lựa chọn nói ra
" Ừm…ờ…tầm 4 tháng "
Hiểu Huệ trợn mắt nói rõ to
" 4 tháng? Vậy tức là từ lúc còn ở Eternal, thảo nào…2 người quá đáng thật ấy "
" Lúc đó chúng mình muốn giữ kín vì sợ gây ra nhiều phiền phức và hiểu lầm trong trường. Nhưng thực sự không muốn giấu cậu."