Ngọn lửa bập bùng cháy, tỏa ra những tia sáng ấm áp, soi sáng khuôn mặt Võ Đông Thăng. Khả Ny khẽ mỉm cười, ngắm nhìn từng giọt mồ hôi lăn dài trên trán anh. Khói từ đống lửa quyện vào mùi cỏ cây.
Hương thơm của cá nướng dần lan tỏa trong không gian, kích thích vị giác của Khả Ny. Cô háo hức chờ đợi.
Sợ cô thấy lâu, thi thoảng anh lại bâng quơ lên tiếng
" Một chút nữa, sắp xong rồi. "
Anh cẩn thận lật xiên cá, đảm bảo cho cá chín đều từ mọi mặt. Lửa than hồng rực, tỏa ra sức nóng mạnh mẽ. Tiếng xèo xèo của cá nướng trên lửa càng khiến Khả Ny thêm tò mò.
Cuối cùng, Võ Đông Thăng cũng gật đầu hài lòng. Anh rút xiên cá ra khỏi đống lửa, đặt lên một tấm lá lớn. Vỏ cá vàng ươm, bóng bẩy, thịt cá bên trong trắng ngần, thơm lừng.
“Thử đi nào,”
Anh đưa đĩa cá cho Khả Ny với nụ cười rạng rỡ.
Khả Ny háo hức gắp một miếng cá nhỏ, đưa lên miệng. Vị ngọt thanh của thịt cá hòa quyện cùng mùi thơm của gia vị, tan chảy trong khoang miệng cô. Khả Ny nhắm mắt, cảm nhận từng hương vị tuyệt vời đó.
“Ngon quá!”
Cô reo lên sung sướng, gắp thêm một miếng cá nữa. Võ Đông Thăng mỉm cười, nhìn cô thưởng thức thành quả của mình.
" Cậu không ăn sao? "
Khả Ny đưa đĩa cá cho anh.
Võ Đông Thăng nhận đĩa cá, gắp một miếng và nếm thử. Vị ngon của cá nướng khiến anh cũng cảm thấy hài lòng.
" Cậu ăn ngon miệng là được "
Võ Đông Thăng ở cùng cô cả buổi chiều, mặc cho nhóm bạn học tự túc tham quan, chuyến đi chỉ là cái cớ, anh muốn dành thời gian cho người quan trọng nhất.
Buổi chiều hoàng hôn càng làm cho tâm trạng người ta thêm bồn chồn rạo rực, anh nhìn gương mặt cô bị bầu trời nhuốm hồng đi, Khả Ny vẫn rất tập trung thưởng thức món cá nướng.
Lời thổ lộ vẫn chưa được nói ra trong lòng, anh muốn cùng cô bày tỏ, Võ Đông Thăng hạ giọng, hòa vào âm thanh thiên nhiên, cố gắng che giấu sự run rẩy trong giọng nói.
" Ny à mình… "
Khả Ny ngẩng đầu lên, ánh mắt tò mò nhìn anh. Nụ cười rạng rỡ trên môi cô vẫn chưa phai nhạt sau khi thưởng thức món cá nướng do chính tay anh chế biến.
“Mình muốn nói…” Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. “Mình muốn nói rằng…”
Lời nói của anh bị gián đoạn bởi tiếng chim hót líu lo. Khả Ny khẽ mỉm cười, đưa ngón tay chạm nhẹ vào cằm anh, bộ dạng tinh nghịch
" Làm sao thế? " Cô hỏi, giọng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào.
“Mình…” Anh lại hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào những lời muốn nói. “Mình… mình thích cậu.”
Lời thổ lộ bất ngờ của Võ Đông Thăng khiến Khả Ny bối rối và bất ngờ. Nụ cười rạng rỡ trên môi cô dần phai nhạt, thay vào đó là sự ngượng ngùng và e ấp. Trái tim cô đập rộn ràng trong lồng ngực, những suy nghĩ hỗn loạn xen lẫn niềm vui sướng xen lẫn lo lắng.
Cô nhìn vào mắt anh, cố gắng tìm kiếm câu trả lời cho lời thổ lộ vừa rồi. Ánh mắt anh tràn đầy tình cảm, chân thành và tha thiết, khiến cô không thể nào nghi ngờ.
Trái tim Võ Đông Thăng trong lồng ngực nảy lên từng nhịp đập mạnh mẽ như muốn nhảy ra khỏi cơ thể. Lời tỏ tình đã được thốt ra, nhưng bầu không khí vẫn im lặng đến ngột ngạt. Khả Ny nhìn anh, đôi mắt to tròn lấp lánh ánh sao, ẩn chứa một điều gì đó anh không thể đoán định được.
Anh bồn chồn, lo lắng, sợ hãi. Sợ rằng lời tỏ tình của mình sẽ bị từ chối, sợ rằng mối quan hệ tốt đẹp giữa hai người sẽ bị sứt mẻ. Nhưng anh không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa. Anh thích cô, thích nụ cười rạng rỡ, mái tóc đen mượt, yêu sự thông minh và tinh nghịch của cô.
“Cậu… cậu không nói gì cả?” Anh hỏi, giọng nói run run.
“Nhưng…” Cô lúng túng, không biết phải nói gì. “Mình… mình…”
Võ Đông Thăng nhìn vào mắt cô, ánh mắt tràn đầy tình cảm. Anh không hề che giấu sự rung động trong lòng mình.
" Mình thích cậu từ rất lâu rồi," anh nói tiếp. "Mình thích sự thông minh, xinh đẹp và tốt bụng của cậu. Mình thích nụ cười của cậu, thích cách cậu nói chuyện, thích mọi thứ về cậu. "
Khả Ny im lặng, không biết phải nói gì. Cô cảm thấy hạnh phúc và bối rối cùng lúc.
"Mình biết rằng có thể cậu sẽ không tin vì những chuyện mình từng làm có thể khiến cậu chán ghét " anh nói thêm. “Nhưng mình xin thành thật với cậu rằng, mình thực sự thích cậu.”
Võ Đông Thăng đưa tay ra, nắm lấy bàn tay Khả Ny. Bàn tay anh ấm áp và dịu dàng, khiến cô cảm thấy an toàn và được che chở.
“Mình muốn được ở bên cạnh cậu,” anh nói. “Mình muốn được bảo vệ cậu, chăm sóc cậu và khiến cậu hạnh phúc.”
Khả Ny nhìn vào mắt anh, cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh. Cô biết rằng anh không hề nói dối.
Nụ cười trở lại trên môi cô, Khả Ny gật đầu
" Mình rất vui vì cậu đã nói cho mình biết."
" Cho nên? "
Thứ duy nhất khiến anh tò mò ngay bây giờ là đáp án của cô. Khả Ny cô gắng sắp xếp lời nói tránh để bản thân hỗn loạn
" Mình trước giờ chưa từng thích ai, không hiểu trong chuyện yêu đương hai người phải cùng nhau trải qua như thế nào. Nhưng mình có thể học, hy vọng câu sẵn lòng chỉ dạy cho mình. "
Võ Đông Thăng mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt long lanh hạnh phúc. Anh siết chặt bàn tay Khả Ny trong tay mình, cảm thấy như cả thế giới đang xoay quanh khoảnh khắc này.
“Cảm ơn cậu” anh nói, giọng run run vì xúc động.
" Mình không thể hạnh phúc hơn thế này được nữa. "
Khả Ny mỉm cười đáp lại.
" Mình cũng vậy," cô nói.
" Mình cũng rất vui vì chúng ta đã cho nhau cơ hội. Hãy thật trân trọng nhau, có được không? "
Hai người nhìn nhau âu yếm, chìm đắm trong khoảnh khắc hạnh phúc bất ngờ này.
Võ Đông Thăng vẫn chưa hoàn hồn, anh gật đầu giọng run run
" Mình đã có thể…ôm cậu chưa? "
Khả Ny mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt long lanh hạnh phúc.
" Có thể " cô đáp, đưa tay vòng qua cổ anh.
Cơ thể Khả Ny mềm mại áp sát vào người anh, mang đến cho anh cảm giác ấm áp và an toàn. Vòng tay cô nhẹ nhàng ôm lấy anh, cô cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phà vào má, trái tim cô đập rộn ràng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Võ Đông Thăng siết chặt vòng tay ôm lấy Khả Ny. Anh hít vào thật sâu, cảm nhận mùi hương dịu dàng của nước hoa và mái tóc cô. Từng khoảnh khắc trôi qua thật chậm rãi, như muốn lưu giữ mãi hình ảnh hạnh phúc này.
Võ Đông Thăng biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu của một hành trình dài. Anh sẽ phải chứng minh cho Khả Ny thấy rằng anh xứng đáng với tình yêu của cô, rằng anh đã thay đổi và sẽ luôn yêu thương, trân trọng cô hết mực.