Khả Ny ngủ một giấc thật dài đã không còn biết gì nữa, sau khi mọi người hay tin Võ Đông Thăng tìm được cô mới thở dài nhẹ nhõm. Vốn định ai trở về phòng nấy nhưng anh lại muốn tụ họp mọi người lại để hỏi rõ một số chuyện.
Giang Khải uể oải nói
" Người cũng tìm được rồi có chuyện gì để sáng nói không được sao anh Thăng? "
Lý Linh San không tốt bụng như vậy, không có Võ Đông Thăng cô ta đã quay trở về từ sớm nhưng lại không dám đi ngủ sợ bản thân bị người khác soi mói, nên liền ở lại chỗ căn cứ ngồi đợi kết quả. Bả thân cô ta cũng đã mệt đến lã rồi
" Phải đó Đông Thăng, cậu xem mọi người mệt lã hết rồi "
Anh gằn giọng đến đáng sợ
" Đó là bởi vì các người may mắn là tôi đã tìm được cô ấy. Còn không các người cả đời đều không ngủ yên được "
Lúc anh mang cô về Khả Ny đã ngủ say mất rồi vẫn chưa ai dám hỏi đến về tình hình của hai người bọn họ. Hiểu Huệ trông thấy thằng em họ mình cả người nhớp nháp, thêm Khả Ny cũng không khá khẩm hơn lòng không khỏi lo lắng
" Rốt cuộc là Khả Ny làm sao? Mày tìm thấy cậu ấy ở đâu? "
Anh thở dài một hơi, đôi mắt him híp là bộ dạng kiềm nén cơn tức giận
" Lạc trong cánh rừng phía tây, còn bị kẹt trong container bỏ hoang nữa "
Hiểu Huệ há hốc mồm sửng sốt
" Ở đó không có sóng, cái container đó nếu không cẩn thận sẽ tự chốt khóa. Cánh rừng đó rất nguy hiểm sao cậu ấy lại vào kia chứ? "
Lâm Kim Triều cũng một phen thót tim
" Lỡ như không tìm thấy, hậu quả khó lường "
Võ Đông Thăng cười khẩy, nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng
" Cô ấy sẽ không tự tiện vào cánh rừng đó, trong các người…là ai thay đổi bảng chỉ dẫn hại cô ấy đi lạc? "
Anh nói với thái độ cực kì nghiêm trọng
Lý Linh San nghe xong câu hỏi gương mặt tức thì tái đi, là cô ta…là cô ta thay đổi muốn người khác đi sai hướng. Chỉ là Lý Linh San không ngờ rằng người đó là Tống Khả Ny, lại còn gặp sự cố ở trong cánh rừng kia. Linh San tức thời cứng họng không dám hó hé.
Thay vì hoảng loạn, Lý Linh San lại tỏ ra bình tĩnh đến lạ thường. Cô ta nở một nụ cười giả tạo, giọng nói vờ như lo lắng cho thời cuộc
" Cậu không thể nghi ngờ mọi người như vậy, chỉ là trò chơi ai lại làm tới mức hại người chứ. Vả lại trong rừng còn có thú hoang hoặc là gió thổi mạnh làm bảng chỉ dẫn chuyển hướng đều có thể xảy ra mà "
Trịnh Nhất run cầm cập
" Linh San nói đúng, anh không thể nghi ngờ bọn em. Cái trò tiểu nhân này chúng em không làm "
Mọi người đều rất tán đồng, họ không muốn bản thân trở thành kẻ tình nghi chỉ có thể thay phiên giải thích, cả đám người nói nhiều tới nỗi khiến đầu anh muốn nổ tung, anh quát
" Câm miệng hết cho tôi "
Cái thái độ này của anh càng lúc càng quá đáng không dành cho Lý Linh San một chút mặt mũi nào, cô ta nhất thời không kiền được ghen tức
" Tống Khả Ny là bạn cậu, mọi người ở đây ai nấy cũng đều là bạn cậu, Đông Thăng cậu dựa vào đâu mà nghi ngờ bọn mình? Khả Ny đã thỏ thẻ gì với cậu, người cũng tìm được rồi còn muốn gây khó dễ cho người khác."
" Người bị nhốt không phải cô nên cô nói chuyện rất dễ nghe, có biết trong khu rừng đó nguy hiểm thế nào không? Cô thậm chí còn chưa bước chân vào đó "
Sự việc hôm nay kinh động ảnh hưởng đến người lớn trong trang trại, bố mẹ của Võ Đông Thăng cũng vội nhờ cứu hộ tìm kiếm xong lại vừa tiễn họ về. Đới Kim Giao lúc đi ngang qua nghe mấy con mình cùng Lý Linh San cãi nhau liền sốt ruột tiến đến can ngăn
" Thằng Thăng, con đang làm gì vậy? Mọi người đều là bạn bè, có chuyện gì từ từ nói chuyện, đừng lớn tiếng như vậy. "
Bà nhìn Linh San đỏ hoe hai mắt vô cùng đau lòng mà tiến đến ôm cô, Lý Linh San tìm được điểm tựa liền bật khóc nức nở
" Không có, bọn con không làm. Chỉ là trò chơi thôi mà, cậu ấy cứ như vậy mà nghi ngờ mọi người…"
" Được rồi Linh San, con đừng khóc, đừng khóc nữa. Bác tin con mà "
Sự việc đã sớm giải quyết nhưng Võ Đông Thăng lại đưa mọi thứ đi ngày càng xa, Đới Kim Giao vì thương đứa con dâu hờ mà quyết định khép lại mọi thứ.
" Sự việc cũng đã xảy ra đều là chuyện ngoài ý muốn. Sau này mấy đứa không được nhắc tới nữa, cũng không nên nghi kị lẫn nhau. "
" Mẹ… "
Anh nhìn bà ấy bằng thái độ không hài lòng nhưng Võ Anh Quân lại lên một bước đi trước ngăn chặn
" Thăng, con đi xem bạn thế nào rồi. "
Võ Anh Quân đã lớn tuổi, là một người trải đời, ông hiểu con trai mình rất tức giận vì cô gái kia…có lẽ đối với Đông Thăng con bé đặc biệt hơn người khác. Nhưng mọi chuyện hoàn toàn không có chứng cứ, chỉ là lời nói từ một phía, ông không muốn con trai làm tổn thương những bạn học của mình nên khuyên anh đi xem tình hình Khả Ny thế nào rồi.
Anh nghe lời ông, miễn cưỡng rời khỏi. Lý Linh San nơi này vẫn không ngừng khóc
" Cậu ấy…cậu sẽ sẽ ghét con. Vì người ngoài mà Đông Thăng nghi ngờ con "
Đới Kim Giao giúp con bé lau nước mắt, bà vỗ vai an ủi
" Sẽ không đâu, con không sai mà. Đừng khóc nữa, thằng Thăng chính là ruột để ngoài da, hai đứa lớn lên với nhau sao có thể ghét con được. "
Hiểu Huệ nhìn Lý Linh San diễn mãi một vai nhàm chán, từ bé cô ta đã thích lấy lòng thương hại của người khác rồi. Hiểu Huệ xùy một tiếng
" Còn chưa biết ai mới là người ngoài đâu "
Nói xong lại bỏ đi không nói tiếng nào, Lý Linh San giãy lên
" Bác xem Hiểu Huệ cậu ấy cứ như thế…"
…
Bỏ lại đám người ồn ào, Võ Đông Thăng trở lại phòng với cô.
Anh nhìn thấy Khả Ny đang nằm trên giường, khuôn mặt vẫn còn nhợt nhạt vì kiệt sức.Võ Đông Thăng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Khả Ny, anh nghĩ cô vẫn còn ngủ liền không cầm được lòng mà nắm lấy bàn tay cô. Cảm giác mềm mại, ấp áp truyền đến từ bàn tay Khả Ny khiến trái tim anh như thắt lại. Suýt chút nữa chỉ suýt chút nữa là anh đã không còn gặp lại cô.Nghĩ đến đây, lòng anh lại trào dâng sự sợ hãi.
Khả Ny không thể cứ nằm yên như không biết gì, cô đã tỉnh một lúc nhưng mắt cứ nhắm nghiền, vừa rồi hành động của Võ Đông Thăng làm trái tim cô như nhảy vọt, tức thì tỉnh táo mà mở to mắt
Chứng kiến một màn đầy ngượng ngùng, anh rụt tay lại, hai tai đỏ tía xấu hổ không biết nói gì
Cả hai chìm vào im lặng trong giây lát. Khả Ny cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng gò má đã ửng đỏ từ khi nào.
Cuối cùng, Võ Đông Thăng là người lên tiếng trước: " Cậu…cậu đã tỉnh rồi ư? "
Câu hỏi có phần dư thừa nhưng Khả Ny lại không bắt bẻ anh
Cô gật đầu: " Mình ngủ thiếp đi lúc nào không hay."
Võ Đông Thăng mỉm cười
" Bây giờ cậu cảm thấy thế nào? "
" Mình ổn rồi. Chỉ là… vẫn còn hơi sợ hãi."
" Đừng lo lắng, mình đã ở đây. Sẽ không để cậu gặp nguy hiểm nữa."
Khả Ny nhìn vào mắt Võ Đông Thăng, cảm thấy ấm áp và an toàn.
Cô mỉm cười: “Cảm ơn cậu, Đông Thăng.”