Đau Đến Mấy Vẫn Yêu

Chương 41: 41: Tất Cả Là Tại Anh!





Vũ Dịch Đức bị cắt đuôi nên không thể đuổi theo chiếc xe có Đặng Song Nhi.

Anh lo sợ đến muốn phát điên, bảo người tra ra số điện thoại và địa chỉ nhà của Ngô Tân Vinh.

Ngoài trong xe mấy giờ đồng hồ với tình trạng lòng như lửa đốt, cuối cùng Hắc Nhạc chỉ có thể tìm ra số điện thoại trợ lý của Ngô Tân Vinh, nhưng gọi cũng không nghe máy.

Khi chiều từ nhà ông Đặng về, Vũ Dịch Đức đã nói thật bệnh tình của mình cho ông bà Vũ biết.

Bà Vũ nghe xong sốc đến ngất lịm đi, sau khi tỉnh lại thì lo lắng khóc suốt từ chiều đến giờ.

Cứ bảo Vũ Dịch Đức phẫu thuật ngay lập tức nhưng anh không chịu, anh nói để Song Nhi sang Pháp ổn định anh mới làm phẫu thuật, bảo ông bà yên tâm vì anh đang uống thuốc, khối u sẽ chậm phát triển không ảnh hưởng gì nhiều.

Nhưng với tâm thế là một người mẹ, ngày nào Vũ Dịch Đức chưa phẫu thuật thành công thì ngày đó bà mất ăn mất ngủ, lo lắng, buồn bã thấp thỏm không yên.

Tội lỗi hơn là bà còn nghĩ xấu cho anh, mắng chửi anh thậm tệ và còn ra tay đánh anh.

Chỉ cần nghĩ đến đó, bà đã khóc như mưa!

Ở bệnh viện, ông Đặng được đưa vào phòng cấp cứu.

Ông Vũ và Lâm Niên lo lắng chờ đợi kết quả.

Khi nãy nghe ông Đặng nguy kịch trong bệnh viện, bà Vũ suýt chút đã ngất nữa, bây giờ nằm trên giường không thể đi nổi.

Lúc này, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ vừa bước ra vừa cởi khẩu trang, lắc đầu nhìn ông Vũ.

“ Sao rồi, tình trạng của anh xui tôi thế nào rồi? ”

“ Phần đầu của bệnh nhân bị va đập mạnh, chúng tôi đã cố gắng hết sức có thể nhưng...!phần đời còn lại e là phải sống thực vật! ”

Hơi thở của Ông Vũ nặng nhọc, khuôn mặt bàng hoàng suy sụp.


Hai tay run run chống đỡ, dựa dẫm vào tường.

Chuyện gì đây?

Vũ Dịch Đức bị u não chưa phẫu thuật, phần đời còn lại của ông Đặng phải sống đời sống thực vật, dừng như những chuyện không may đều đổ ập xuống gia đình của ông.

“ Lão gia, tại tôi, tôi không bảo vệ được ông Đặng và thiếu phu nhân.



Lâm Niên quỳ xuống trước mặt ông Vũ, cúi mặt mếu máo bật khóc.

Quần áo trên người dính đầy máu của ông Đặng.

Ông vỗ vỗ vào vai anh, lên tiếng nói:

“ Tôi biết cậu đã làm hết sức rồi, đứng lên đi.



...----------------...

•Sáng hôm sau...