Sau hai trận ân ái, mây mưa cuồng nhiệt.
Đặng Song Nhi cả người mệt lả nằm bên cạnh Vũ Dịch Đức, tựa đầu vào ngực, ôm ngang thất lưng.
Anh khép hờ đôi mắt, dựa lưng vào thành giường, bàn tay xoa xoa bã vai rồi vuốt vuốt tấm lưng trần của cô.
“ Mấy giờ anh mới lên máy bay? ”
“ 10 giờ! ”
“ Vậy mà tối qua nói rằng sáng sớm! ”
Đặng Song Nhi bĩu môi, ngón tay vẽ theo từng cơ bụng của anh.
“ Cũng định vậy, nhưng thay đổi suy nghĩ một chút.
”
Vũ Dịch Đức khẽ mở mắt, trở người ý định muốn thân mật với Song Nhi thêm một lần nữa.
Cô liền lên tiếng nhắc nhở:
“ Anh sắp trễ giờ rồi.
”
Anh nhìn lên đồng hồ treo tường, cau mày, nhìn xuống Song Nhi nói:
“ Ừ, vậy vào vệ sinh thôi.
Hôm nay em nghỉ đi, ở nhà ngủ một giấc.
”
“ Cũng trễ giờ rồi.
”
Đặng Song Nhi tự mình đỏ mặt.
Có ai như cô không chứ, không đi học để ở nhà thân mật với chồng.
Ôi, mắc cỡ quá đi mất~~
Ôm cả người Song Nhi ngồi thẳng dậy, bợ mông cô lên, từng bước đi vào phòng tắm.
Đặng Song Nhi có chút ngại nhưng cũng im lặng hưởng lấy sự chăm sóc và chiều chuộng, bàn tay choàng lên cổ anh bám lấy.
Hai vợ chồng ở trong phòng tắm hơn 20 phút mới đi ra, nhưng chẳng ai có quần áo để mặc, chỉ quấn tạm khăn tắm.