Một mình ngồi giữa chiếc giường thân quen, ánh đèn ngủ mờ nhạt làm tăng thêm phần cô độc, lẻ lôi và lạnh giá.
Tầm mắt của Đặng Song Nhi cứ đăm đăm nhìn vào bức tường phía trước, từng giọt lệ động trên hàng mi rồi nhẹ nhàng rơi xuống như cánh hoa rụng rơi.
9 giờ tối, đã 9 giờ Vũ Dịch Đức vẫn chưa về nhà.
Từ lúc kết hôn, chắc có lẽ hôm nay là ngày anh về nhà trễ nhất và cũng ít quan tâm cô nhất.
Nghe được tiếng kèn xe vang lên, Đặng Song Nhi thức tỉnh, bước xuống giường đi lại cửa sổ nhìn xuống.
Là xe của Vũ Dịch Đức, là anh đã về!
Đặng Song Nhi dùng tay lau sạch nước mắt đọng trên khuôn mặt, quay lại chiếc giường nằm xuống, kéo chăn lên tới ngực, nhắm mắt như rằng cô đã ngủ.
Rất nhanh Vũ Dịch Đức đã mở cửa phòng đi vào.
Anh khẽ nhíu mày khi nhìn thấy căn phòng chỉ có ánh đèn ngủ, trong lòng lại sinh ra nhiều chuyện lo lắng.
Xoay người đóng kín cửa lại, Vũ Dịch Đức tiến đến chiếc giường nhìn vào người phụ nữ đang nằm yên ổn trên đó.
Sau đó mấy phút, anh cúi xuống đặt lên trán của Đặng Song Nhi một nụ hôn rất nhẹ.
• Reng...!reng...reng...
Điện thoại của Vũ Địch Đức đột ngột vang lên trong túi quần, anh cau mày, bước vội ra hướng ngoài ban công và lấy nhanh điện thoại dùng tay bịt loa lại, để giảm âm thanh tránh làm cho Đặng Song Nhi thức giấc.
“ Nói đi! ”
[ “ Vũ tổng, tôi đã tra được, chuyến bay hôm đó có cả Triệu Tư Mỹ.
Ngài có cần điều tra gì thêm không? ” ]
“ Không cần ”
Vũ Dịch Đức mệt mỏi buông ra hai chữ, bàn tay nặng nề cúp máy.
Đặng Song Nhi mở mắt nhìn ra, bóng dáng cao lớn đang trầm ngâm suy tư của anh làm giọt lệ của cô lặng lẽ rơi xuống, chảy thẳng xuống chiếc gối.
Rượu, hôm nay Dịch Đức uống rượu.