Dấu Chân Của Người Đến Sau

Chương 6




"Tôi không muốn bản thân mình tốt bụng đến mức luôn nghĩ rằng mọi điều xảy ra với tôi đều là một loại ban ân. Nhưng tôi cũng không thể trở nên xấu xa mà chỉ nghĩ cho riêng mình. Bởi vì lúc đấy, tôi cảm thấy cô đơn đến lạ thường."

Tôi ngồi xuống nhìn anh và chị Dany nói chuyện với nhau, một lát sau chị bảo có việc bận nên đi trước. Tôi từ khi đi vào đến bây giờ cũng chỉ mỉm cười cho có lệ. Khi chị đi rồi anh mới ra hiệu bảo là tôi đến gần anh ngồi xuống. Tôi cũng răm rắp nghe theo.

Anh đưa tay trái lên vuốt sợi tó còn vương trên khóe mắt, đôi mắt anh sâu như nước nhưng lại rất tĩnh lặng, rất dịu dàng. Anh khe khẽ bảo:

"Nghe nói em vừa mới thi xong, em làm bài tốt chứ?"

Tôi nhìn anh, cũng chỉ gật đầu, không nói chuyện. Anh lấy làm lạ, bèn cười cho có lệ:" sao thế? Không phải là muốn gặp anh lắm sao? Bây giờ anh ở trước mặt em rồi, em không vui hả?"

Tôi bĩu môi lắc đầu, tỏ vẻ bất mãn rồi lại nói:"Không phải"

"Không phải vậy sao mặt em bí xị vậy, cười lên cho anh xem nào"

Tay kia của anh bị đau, nhưng vẫn cố gắng nhấc lên để nhéo má tôi, khuôn mặt tôi bị giày vò đến khi không thấy được mắt mũi rõ rệt nữa anh mới cười thoải mái. Tôi vùng vằng để tránh khỏi, đứng xa hơn một chút mới bắt đầu nói chuyện.

"Chị Dany là ai thế?"

"Nhóc con, không phải ban nãy là anh có giới thiệu rồi hay sao, là bạn học với anh đấy"

Anh gõ đầu toi một cái, đôi mắt hiện lên tia bất đắc dĩ.

"Nhưng nhìn hành động của hai người có vẻ như không đúng cho lắm?"

Tôi hỏi anh cũng như là đang trách móc anh. Không biết anh có nhận ra hay không, nhưng tôi có biết bao nhiêu là uất ức trong lòng.

Anh lại nhéo mũi tôi, nói đùa:" Em từ khi nào học theo mẹ đi giám thị anh rồi đấy hả?"

Tôi khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại nói với giọng gắt gỏng:" Anh nghiêm túc một chút đi"

"Rồi rồi, thật ra đó là bạn thân của anh"

Vừa nghe thấy chữ bạn thân xong tôi lại cảm thấy xem thường. Làm gì có chuyện bạn thân giữa nam và nữ, một trong hai không phát sinh tình cảm mới là lạ. Nhưng điều tôi không ngờ rằng chuyện này là nảy sinh trên người anh, tôi cũng không muốn hỏi thêm vì bản thân lại sợ nghe kết quả. Ngập ngừng hỏi:

"Anh, anh thích chị ấy đúng không?"

Nụ cười của anh chợt tắt. Anh nhìn tôi thật nghiêm túc, cũng không còn là vẻ cười đùa ban nãy. Tôi để ý rất kĩ, anh thở hắt hơi đôi khi lại thở dài. Anh im lặng từng nào, tim tôi lại đập anh từng đấy.

Lần đầu tiên kia tôi gặp anh sao bao nhiêu năm, đáng lẽ anh phải vui vẻ, phải hào hứng và quan tâm đến tôi hơn tất cả mọi thứ. Nhưng thứ tôi nhận lại được chỉ là tiếc thở dài và nỗi buồn man mác của một chàng trai đang yêu.

Tôi biết yêu là gì chứ, đối với tôi nó rất xa xỉ, trước vẫn vậy và sau này vẫn vậy. Nhưng đối với người khác, nó là một món quà vô giá mà ông trời đã ban cho, là một cột mốc mà con người ta muốn hướng tới.

Không khí trong phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh. Một lâu sau, anh buồn bã nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi mấp máy nói:

"Đúng vậy, nhưng cô ấy không chịu đồng ý"

"Vì sao vậy?"

"Con nít thì biết cái gì! À, nói cho anh nghe là việc thi cử em sao rồi"

Anh thay đổi sắc mặt rất nhanh. Đánh trống lảng, quay đầu hỏi về việc học tập của tôi. Tôi cũng không muốn biết nguyên nhân, cũng trả lời câu hỏi của anh:" Thi tốt"

"Vậy em đăng kí vào trường an ninh hả?"

"Không, em thi vào trường kinh tế"

Anh ngạc nhiên, khuôn mặt đanh lại, giọng nói có mất phần gắt gỏng:" Sao lại là trường kinh tế. Không phải trước khi đi cúng ta đã thống nhất là em thi vào trường an ninh rồi sao?"

Anh nói như vậy, bao nhiêu uất ức của tôi bị kìm nén bấy lâu cũng bật tuôn ra ngoài, tôi đứng dậy, nhìn thẳng vào anh và nói:" vậy anh đã hứa sẽ sàng liên lạc thường xuyên với em, anh có làm được không"

"Cái này là tại anh bận việc, sao có thể đánh đồng với tương lai của em được"

Anh tức giận nói. Đôi mắt tôi rưng rưng nhìn anh. Anh nào biết tôi đã lo lắng cho anh như thế nào. Tôi đã bị Bảo Anh mắng là ấu trĩ, bị mẹ giam trong nhà cho đến ngày thi. Vừa thi xong tôi liền ra sân bay để đi vào thăm anh. Chưa vui mừng kịp đã bị cảnh tưởng chị Dany thân mật với anh là cho tôi buồn bã đến cười cũng cười không nổi. Chẳng lẽ anh không biết tôi học trường kinh tế là vì ai sao?

Những đêm tôi ngồi cô đơn học bài, vừa học vừa chầu chực điện thoại. Lỡ như anh gọi về tôi không nghe máy được thì sao? Nhiều lần bài vở đến ngập cả đầu, ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có. Bố mẹ thì đi làm cả ngày, nào có ai hiểu để an ủi tôi một câu hay là hỏi thăm tôi một lần cơ chứ. Tôi ghét cái cảm giác cô đơn đó, ghét những lần tôi ngồi một mình rồi không biết nên làm cái gì, nên trò chuyện cùng ai hay là nên tự do vui chơi một lần. Nhưng cuối cùng, cũng chỉ có tôi một mình.

Lúc đầu, tôi định sẵn là mình vào trước an ninh, nhưng cảm giác tủi thân, một mình làm tôi sợ hãi. Tôi nghĩ sau này nếu mình vào ngành đó chắc cũng sẽ buồn chán lắm. Đến khi nghe tin anh bị tai nạn, tôi lo lắng cho anh hơn cả việc học của mình. Lúc đấy tôi mới nhận ra, tất cả mọi chuyện mình cố gắng cũng chỉ vì một lời hứa. Vậy nên tôi đã từ bỏ trường an ninh để vào trường kinh tế.

"Em không thích trường an ninh"

"Em đừng có bướng bỉnh như vậy nữa. Anh là người hiểu rõ em nhất, em thích học quân sự hơn tất xả mọi thứ. Rốt cuộc là vì sao em lại chọn trường kinh tế. Hả?"

Anh nói rất nặng lời, như là đang mắng tôi. Đúng vậy, đây là lần đầu tiên anh mắng tôi. Tôi chỉ biết uất ức, cắn chặt môi, quay người lại quật cường không nhìn thẳng vào anh. Không biết từ lúc nào có giọt nước mặt chát lăn trên khuôn mặt, tôi không dám lau bởi sợ anh nhìn thấy.

Tôi không phải là người dễ dàng khóc như vậy. Người ta đánh tôi, mắng tôi, tôi vẫn không có một tí cảm xúc. Nhưng khi tôi chịu uất ức, khi không có ai hiểu cho mình, khi bản thân tôi phải chịu tất cả mọi thứ nhưng lại không dám hó hé một lời. Lúc ấy tôi mới thật sự khóc.

Anh không hiểu tôi, mấy năm xa cách làm anh trở thành mộ con người khác hẳn. Anh vì trách nhiệm, mà không ngó ngàng gì đến cảm xúc của tôi và những gì tôi đã trải qua, điều này làm tôi bực mình lắm.

Anh ở sau, nhìn con người tôi run run. Cũng cảm nhận được lỗi của mình vì đã nặng lời. Bỗng ngồi dậy, khập khiễng đi đến, đưa tay ra ôm chặt tôi vào lòng. Vẫn như ngày nào, anh đưa tay vuốt nhẹ lưng như an ủi.

"Anh xin lỗi, nhưng đó là tương lai của em, anh cũng không thể làm ngơ được"

"Hức, anh không biết"

Rúc mặt trong lòng anh. Chỉ nói một nửa mặc kệ anh có hiểu hay không

"Ừ ừ, anh không biết"

Anh dỗ dành tôi rất nhẹ nhàng. Đây là lần thứ hai tôi khóc sau ngày đám tang của bố mẹ. Nhưng lần đó là tôi khóc nức nở, khóc không sợ một ai nhìn thấy, có thể khóc thoải mái. Còn lần này là đè nén, tôi là người lớn rồi, không thể khóc như vậy nữa. Nhất là trước mặt anh.

"Anh không biết đâu, thật ra em thích là ngành kinh tế, anh cứ thế mà mắng em"

"Có thật là em thích không?"

Anh vừa an ủi vừa hỏi, bởi anh rất nghi ngờ câu nói của tôi. Hồi nhỏ, tôi đã từng ước mơ làm cảnh sát, mà ước mơ thì sẽ không bao giờ thay đổi. Qua nhiều năm có thể thay đổi được đúng là điều kì lạ.

"Thật"

Tôi gật đầu rất chắc chắn, như đây là thật không phải là nói dối. Anh như vậy mà cứ tin.

"Thật xin lỗi, đã trách lầm em rồi. Lại đây xem nào, em gái anh đã lớn như thế nào rồi"

Anh buôn tôi ra rồi kéo tôi lại bên giường, đưa tau vuốt má của tôi rất nhẹ. Nhìn chăm chú tôi một lát rồi nói tiếp:" em bây giờ trưởng thành thật đấy, xinh đẹp hơn xưa rồi này. May sao em vẫn cứ nhỏ hơn anh một cái đầu"

"Em xinh đẹp thật hả? Không đùa em đấy chứ"

Theo tôi thấy thì tôi chỉ có khuôn hình dễ nhìn bắt mắt, nhưng lại không xinh đẹp.

"Thật mà,em gái của anh đẹp nhất"

Tôi nghe xong vừa thấy ngọt mà vừa thấy đắng. Cái từ "em gái của anh" nó như vị cà phê đen vậy, nhìn thì bắt mắt nhưng lại đắng thấu tận tim gan.