Đầu Cành Treo Một Mảnh Trăng Xanh

Chương 41: Mâu thuẫn




Còn chưa để tôi kịp kinh ngạc, bên cạnh đã vang lên giọng nói của An Duy.

"haha, thật không ngờ đến nơi đây lại có kẻ luyện tà thuật này."

tôi nghe vậy lại nhớ tới lời nói trước đây của anh Lâm. Chẳng lẽ ông Tu, người luôn giúp đỡ chúng tôi từ đầu đến giờ lại chính là chủ mưu đứng sau tất cả? thật không thể tin nổi!

"Đó là tà thuật gì vậy?"

tôi hỏi An Duy. Đám quỷ kia đã bị trận pháp trấn áp, nên hắn ta cũng bớt chút thời gian giải đáp thắc mắc của tôi.

"Thuật này có tên gọi là ngũ quỷ vận tài. Chính là thông qua giao dịch với quỷ thần mà thay đổi tài vận của bản thân, cần có linh hồn quỷ ngũ phương đến trấn giữ và chiêu tài lộc. Cách làm thì có nhiều, nhưng quỷ hồn có âm khí càng cao, uy lực càng lớn, thầy pháp cũng có thể sai khiến chúng làm nhiều việc khác. Sở dĩ tôi gọi quỷ sai của ông ta là tà thuật cũng chính ở cách luyện hóa."

Nói đoạn chắn thoáng dừng lại, ngón tay gảy vào không trung như đang tấu đàn. Tức thì một luồng linh khí mỏng như sợi tơ bắn ra, ghim vào cơ thể con quỷ nhỏ gần đó làm nó gào lên đau đớn. Còn An Duy thì vẫn đứng đó, biểu cảm hờ hững giống như đang chơi với một món đồ chơi mà hắn đã sớm chơi đến phát ngán.

Thoáng chốc trong lòng tôi dấy lên một cảm giác phẫn nộ khó nói, song tôi vẫn cố kìm nén lại chờ hắn nói tiếp.

"Năm con quỷ này chính là linh hồn của năm đứa trẻ sơ sinh, với những cái chết vô cùng đau đớn. Chúng đều được thầy luyện bùa bắt đi từ khi mới lọt lòng, không cho nhận mặt cha mẹ. Đứa trẻ đầu tiên, ông ta sẽ dùng ngà của những con voi mới nhú, nhúng vào dung dịch sắt nóng chảy, rồi từ từ gắn chúng vào miệng đứa bé. Đến khi gắn xong chiếc răng cuối cùng lại đổ sắt nung đầy miệng nó, thiêu đốt từ trong ra ngoài, đến chết không thôi.

Đứa thứ hai thì móc đủ mười cặp mắt của những con chó trắng, dùng chỉ khâu chúng lên khắp người nó. Đứa này có thể nhìn xa trăm dặm, là công cụ cung cấp tin tức tốt nhất cho chủ nhân.

Đến đứa thứ ba thì còn độc ác hơn. Dùng dao quét đi tất thảy ngũ quan, rồi lại bắt những con đỉa to bằng đốt ngón tay thả vào cái lỗ ấy. Chịu cảm giác bị gặm nhấm tới chết.

Còn lại hai đứa cuối cùng là thai song sinh, cách thức sát hại cũng có phần khác. Gã thầy bùa sẽ bắt nhốt người mẹ khi cô ta đang ở tháng thứ tám của thai kỳ. Bấy giờ, đứa con trong bụng cũng đã thành hình. Ông ta bỏ đói người mẹ, đến khi chất dinh dưỡng tích lũy bị tiêu thụ gần hết thì dùng một cách thức đặc biệt để giữ cô ta sống. Hai đứa bé trong bụng bị mất đi nguồn thức ăn sẽ đấu đá lẫn nhau, thậm chí là ăn thịt chính anh em của mình. Khi thời cơ chín muồi, người luyện sẽ mổ bụng người mẹ, lôi bào thai ra ngoài, dùng một con dao sắt để cắt chúng ra làm hai cá thể riêng biệt.



Cuối cùng là cho năm đứa trẻ vào năm cái bình sứ, bịt chặt miệng bình và chôn ở năm hướng ngôi nhà đang ở. Ngày ngày, người thầy bùa ấy đều phải dùng thuật trấn yểm trên đất. Đến khi đủ một trăm ngày thì đào những cái hũ đó lên. Lấy đầu lâu đem đi nặn thành tượng rồi đưa về thờ cúng nữa là luyện thành."

Chúng tôi nghe mà nổi hết cả da gà, sao trên đời lại có một kẻ độc ác đến như vậy chứ?

"Không còn cách gì để cứu giúp linh hồn những đứa bé đó sao?"

Tôi hỏi, giọng cũng đã lạc cả đi. Ánh mắt hướng về phía An Duy, rõ ràng gần ngay trước mắt mà như thể xa xăm. Cảm tưởng như cả đời này cũng chẳng thể đứng cạnh nhau.

"Không có."

Giọng hắn vẫn nhẹ tênh, thế rồi hành động tiếp theo khiến tôi bất ngờ đến không kịp trở tay. An Duy hướng hai ngón tay lên trời, miệng đọc pháp chú.

"Vạn thần triều lễ, lịch sử lôi đình.

Quỷ yêu tán đởm, tinh quái vong hình!"

Ngay giây tiếp theo, một đạo sấm chớp bất ngờ đánh xuống. Những tia sét màu xanh lam theo ngón tay An Duy lan ra xung quanh, đi vào cơ thể đám tiểu quỷ rồi lập tức bùng nổ, nở rộ như hoa sen đêm hè. Tiếng trẻ con gào thét vọng vào tai tôi làm trái tim bỗng dưng đau đớn.

Lúc này trước mắt tôi chỉ còn lại những mảnh tàn hồn đang dần tan biến. Bao nhiêu oán niệm, hối tiếc của một đời người dồn cả vào trí não, tất cả bật thành tiếng hét vang trời:

"Đừng!"

Dẫu vậy cũng không thể ngăn cản được những gì đang diễn ra. Hình ảnh đám trẻ dần rồi biến mất, giây phút cuối cùng tôi nghe thấy tiếng chúng gọi tôi:



"Chị ơi, cứu em!"

Nước mắt tôi tràn ra đầy bất lực, quá tức giận tôi lao đến túm cổ áo An Duy.

"Tại sao cậu làm vậy? Chúng chỉ là trẻ con thôi mà, sao cậu lỡ tước đi cơ hội đầu thai của chúng!"

Hắn ta vẫn làm như không có gì, nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói.

"Chúng không thể đầu thai cũng chẳng thể thoát khỏi kiếp làm quỷ. Đó là số mệnh, tôi chẳng qua chỉ là giúp chúng giải thoát sớm mà thôi."

"Cậu có quyền gì mà định đoạt chứ?"

Tôi không chịu nghe mà gắt lên, bấy giờ tôi mới thấy sự nghiêm túc hiển hiện trên gương mặt hắn.

"Cô có thể bớt trẻ con đi được không? Mọi chuyện tôi làm đều là vì sự an toàn của các người."

Nghe vậy nỗi uất hận trong lòng tôi lại càng thêm lớn.

"Dẹp cái lòng tốt giả tạo của cậu đi tôi không cần! Chúng tôi sẽ tự mình giải quyết chuyện này."

Nói đoạn tôi lại nhìn sang phía hai người bạn, thấy bọn họ đang lắc đầu phản đối, muốn tôi bình tĩnh lại. Nhưng lúc này cảm xúc của tôi vô cùng hỗn loạn, thấy vậy chỉ càng thêm thất vọng. Tôi xoay người cất bước rời đi, chỉ để lại một câu:

"Nếu đã vậy cứ mặc kệ tôi."