Dấu Cắn

Chương 92




Sáng sớm, nghĩa trang thành phố Q.



Theo dự báo thời tiết rõ ràng không có dấu hiệu gì, lúc Tống Thư đến nghĩa trang, trời lại xuất hiện cơn mưa nhỏ tí tách tí tách.



Trong nghĩa trang ngoại trừ các bậc thang gạch đá có chút lạnh lẽo, còn lại chủ yếu là bùn đất. Những hạt mưa rơi xuống, làm cho xung quanh nghĩa trang càng trở nên lầy lội hơn.



Tống Thư một đường đi lên, bùn đất đều văng lên giày và cẳng chân những vết loang lổ.



Ngôi mộ của Bạch Tụng được che khuất giữa một khu rừng thông.



Nghĩa trang vẫn luôn có người dọn dẹp và đặt cống phẩm(*), lúc Tống Thư đến, trước bia mộ đã sớm chất đầy bó hoa trắng noãn. Ở giữa bó hoa không thiếu các loại tấm thiệp khác nhau, những tên người viếng trên tấm thiệp đặt trên bó hoa lại càng nhiều hơn.



(*) Cống phẩm: Vật để cống tiến, vật quý nhất.



Tống Thư biết trong đó không ít người đến là vì muốn nịnh bợ Tần gia… Trước khi vụ án vẫn chưa rõ ràng, mộ bia của Bạch Tụng cho tới bây giờ vẫn luôn lạnh lẽo vắng vẻ, quanh năm không có ai tới.



Cho nên hiện tại những người cố tình lưu lại tên trên những bó hoa kia, Tống Thư ngay cả cái liếc mắt qua nhìn cũng không muốn.



Cô đứng một mình im lặng trước bia mộ. Trên bia mộ có một bức ảnh nhỏ, người phụ nữ với nụ cười độc nhất vô nhị giống như trong ký ức cũng ôn nhu nhìn cô.



Không biết sự yên tĩnh này đã qua bao lâu, có tiếng bước chân đi đến bên cạnh Tống Thư, sau đó dừng lại. Vài giây sau, Loan Xảo Khuynh tiến lên, đặt bó hoa trong tay xuống trước bia mộ.



Cô lui người trở về: “Nói với dì chuyện chị sắp kết hôn rồi sao?”



“Nói rồi.”



“Gạt người.” Loan Xảo Khuynh thở dài: “Rõ ràng em vừa đứng ở bên kia, cái gì cũng không nghe thấy.”



Tống Thư im lặng nở nụ cười: “Nói ở trong lòng.”



“Vậy dì đồng ý rồi sao?”



Tống Thư suy nghĩ một chút: “Bà ấy sẽ đồng ý.”



Loan Xảo Khuynh chần chờ hai giây, vẫn là nói thật, chẳng qua giọng nói nhỏ hơn rất nhiều: “Em thấy chưa chắc. Vốn không phải là con rể tốt gì, vào ngày giỗ của dì cũng không đến nhìn một cái, bà ấy đồng ý mới kỳ lạ…”



Tống Thư bất đắc dĩ nhìn cô: “Trên đường đi không phải đã nói qua, Tần Lâu có lý do của riêng mình sao.”



Loan Xảo Khuynh nhíu mày: “Vậy sao em hỏi anh ấy cũng không thấy anh ấy phản ứng gì với em.” Loan Xảo Khuynh dừng lại: “Chị, thật ra chị biết rồi đúng không? Anh ấy có phải đã nói với chị rồi hay không?”



“… Không có nói cụ thể, nhưng chị cũng gần như đoán ra được.” Tống Thư nói.



Loan Xảo Khuynh vội vàng hỏi: “Vậy rốt cuộc là vì lý do gì?”



Tống Thư nhìn bia mộ trầm mặc vài giây, khẽ thở dài: “Tuy rằng thủ phạm của chuyện này không phải chỉ có một mình Tần Phù Quân, nhưng bà ta là nguyên nhân gây nên chuyện này, cũng là người chỉ đạo. Tần Lâu vẫn cảm thấy chuyện này là do anh ấy mà ra, nếu như không có sự tồn tại của anh ấy, hoặc là nếu như không phải bởi vì tình cảm giữa bọn chị ảnh hưởng đến việc phân chia gia sản và quyền lực của Tần gia, lúc trước Tần Phù Quân có lẽ sẽ không lựa chọn con đường như vậy.”



Loan Xảo Khuynh chậm rãi mở to mắt: “Ý chị nói là, Tần Lâu đem chuyện này… đổ lỗi cho chính mình sao?”



Tống Thư lặng im trong chốc lát.



Cô quay đầu lại, nghiêm túc nhìn về phía Loan Xảo Khuynh: “Xảo Xảo, em chưa từng trách anh ấy sao?”



“Em…”



Loan Xảo Khuynh nghẹn lời.



Cô ấy đương nhiên đã từng trách.



Trong những năm Tống Thư vắng mặt, nhất là lúc đầu cô không có cách nào để chấp nhận chuyện hai người thân nhất của mình qua đời, Loan Xảo Khuynh đã không nhớ được bản thân đã trách cứ Tần Lâu bao nhiêu lần. Cô nhớ rõ bản thân không tìm được người có thể oán hận, liền đổ lỗi về việc trở về muộn của Tần Lâu, rõ ràng cô cũng biết “cái chết” của Tống Thư sẽ khiến người nhận bi thương sâu sắc nhất chính là anh.



Loan Xảo Khuynh chậm rãi cúi đầu.



“Thực xin lỗi, em, khi đó em…”



Tống Thư khẽ lắc đầu: “Xảo Xảo, em không cần xin lỗi chị. Em có thể hiểu được chuyện anh ấy không đến và không trách anh ấy, vậy là đủ rồi.”







Tống Thư quay đầu lại, nhìn về phía bia mộ, nhẹ nhàng thở dài: “Nói cho cùng, anh ấy tự trách bản thân cùng không phải vì sự oán trách của em. Chỉ là ngay cả em cũng nghĩ như vậy, anh ấy cũng khó tránh khỏi. Ở trong lòng, Tần Lâu từ nhỏ đã phải chấp nhận nhiều chuyện hơn chúng ta rất nhiều. Chúng ta không hiểu được cảm xúc thật sự của anh ấy, cũng không nên nói bất cứ điều gì… Nếu như ở lại đó có thể khiến cho anh ấy dễ chịu hơn, vậy hãy để anh ấy ở lại đó đi. Chị sẽ ở lại cùng anh ấy.”



Loan Xảo Khuynh nghe được cái hiểu cái không. Nhưng cô nghe ra được sự buồn bã và lo lắng trong lời nói của Tống Thư, cho nên cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ gật đầu.



Loan Xảo Khuynh cùng Tống Thư đứng ở chỗ này một lúc lâu, như thường lệ đi xuống trước vào trong xe chờ Tống Thư. Chỉ là trước khi quay người rời đi, cô lại nghĩ đến cái gì đó mà dừng lại: “Chị, Tần Lâu trước kia đã từng tới nghĩa trang sao?”



Tống Thư nhớ lại hồi ức: “Lúc ba mẹ anh ấy qua đời là ở nước ngoài, khi đó anh ấy còn rất nhỏ, không biết có tham dự tang lễ hay không. Còn lại, có lẽ chưa từng có.”



Loan Xảo Khuynh gật đầu: “Trong trí nhớ của em, lần duy nhất Tần Lâu đến nghĩa trang, hẳn là ở đây… Tang lễ của chị cũng diễn ra vào thời điểm đó.”



Tống Thư ngẩn người, quay đầu lại.



Loan Xảo Khuynh nhớ lại ngày đã từng làm cho mình nhớ sâu sắc, chậm rãi nhíu chặt lông mày, thần sắc lộ ra chút khổ sở: “Tang lễ của chị muộn hơn một vài ngày so với ba mẹ của anh ấy, ngày đó em nhớ cũng có mưa… Tần Lâu khi đó đau khổ đến nỗi không có từ ngữ gì có thể hình dung được. Em vừa mới đột nhiên nghĩ đến, chuyện này cũng có thể là một trong những lý do tại sao anh ấy không muốn đến nghĩa trang. Nếu như là em, em sẽ không bao giờ muốn trở lại nơi này cho đến khi em chết đi.”



Nói xong, Loan Xảo Khuynh áy náy nhìn Tống Thư một cái, quay người đi về phía bậc thang ở giữa nghĩa trang.



Tống Thư một mình đứng trước bia mộ, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.



*



Ngày 9 tháng 9, đám cưới của Tống Thư và Tần Lâu diễn ra đúng hạn.



Địa điểm tổ chức hôn lễ nằm ở nhà cũ của Tần gia, tiệc cưới được bố trí dựa theo yêu cầu của Tống Thư, tất cả đều giản đơn.



Hai vợ chồng Tần Tự Tranh và Mai Tĩnh Hàm ở trong nước cũng không có bao nhiêu bạn thân để mời, cho nên khách khứa bên Tống Thư cơ bản chỉ mời một vài đồng nghiệp cũ hoặc một số người lãnh đạo có quan hệ thân thiết của Bạch Tụng.



Về phía bên Tần Lâu, anh hạn chế một số vị khách của ba anh sau đó liền vứt lại toàn bộ cho quản gia sắp xếp.



Vì thế tin tức hôn lễ của Tần Lâu và Tống Thư truyền ra không có mấy ngày, ai lấy được thiệp mời, ai không lấy được đề tài này đã trở thành chuyện cho các nhà quyền thế trong giới hào môn phân chia địa vị để nói.



Trước hôn lễ, người giúp việc mới tay chân còn vụng về đã bị những người giúp việc lâu năm có kinh nghiệm trong nhà “ném” ra ngoài làm việc vặt rồi, nên trên dưới tiệc cưới bất kỳ việc gì đều do những người giúp việc dày dặn kinh nghiệm tự tay quản lý, đối với thiếu gia và tiểu thư mà bọn họ đã nhìn từ nhỏ cho đến lớn lên nên họ đặt ra yêu cầu nhất định phải có một hôn lễ hoàn mỹ.



Chẳng qua đối với vị thiếu gia sắp làm chú rể này, tất cả mọi người đều tỏ vẻ không yên tâm, sợ anh lại làm ra hành động gì đó khiến các khách mời hoảng sợ vào ngày cưới… Cho dù tiếng tăm của Tần gia và Tần Lâu cũng không phải tầm thường… nhưng cũng có vài người muốn phá hủy hôn lễ mà họ đã chuẩn bị từ lâu.



Vì thế, cả nhà cùng người đứng đầu của những người làm thuê là cụ quản gia đã tổ chức một số cuộc họp khẩn cấp, nội dung chủ yếu là thảo luận về các tình huống có thể xảy ra và các biện pháp đối phó cần thiết.



Sau khi làm N kế hoạch dự phòng, những người này cuối cùng cũng bớt buồn phiền, mặt mày rạng rỡ mà chờ đến ngày hôn lễ.



Vào ngày hôn lễ.



Sáng sớm, Tống Thư đã bị đội ngũ nhà tạo mẫu tốt nhất mà Loan Xảo Khuynh mời đến từ trong chăn “đào” ra, mơ mơ màng màng bị lôi vào phòng trang điểm.



Một trận trang điểm tỉ mỉ giày vò đến chết người như không cần đền mạng kéo dài mấy tiếng đồng hồ, Tống Thư khốn khổ mấy lần đập đầu vào gương, đều bị chuyên gia trang điểm hoảng sợ lại lo lắng cứu về một lần nữa tiếp tục trang điểm… Ngay sát sau đó, quá trình thay đổi váy cưới cũng dài dằng dặc đáng sợ.



Mà bên phía Tần Lâu, dựa theo yêu cầu của Tần Tự Tranh và Mai Tĩnh Hàm, cả một tuần trước hôn lễ Tần Lâu không được gặp mặt Tống Thư.



Thật không dễ để nhẫn nhịn qua đêm đầu tiên trước ngày hôn lễ, Tần Lâu vô cùng gian khổ nghe Loan Xảo Khuynh “khuyên bảo”… Vì không thể khiến tiểu vỏ trai nhà anh có quầng thâm không che giấu được vào hôn lễ, Tần Lâu lại nhịn cả đêm nhịn không được nữa nhân lúc nửa đêm lẻn vào phòng Tống Thư ôm tiểu vỏ trai của anh ngủ.







Kết quả sáng sớm ngày diễn ra hôn lễ, sau khi thay trang phục chú rể anh còn muốn làm lung tung rối loạn đống dụng cụ trang điểm của chuyên gia trang điểm dùng để trang điểm trên mặt anh, trong lòng tràn đầy vui sướng gấp gáp không thể đợi được đến phòng Tống Thư, lại phát hiện tiểu vỏ trai nhà anh không biết lúc nào đã bị người ta “trộm” đi rồi.



Điều này lập tức châm lên ngòi thuốc nổ ẩn chứa bên trong của kẻ điên.



Trên dưới Tần gia toàn bộ những người giúp việc nhàn rỗi đều bị điều động, cũng không thể ngăn lại bọn họ lo lắng không yên chạy về hướng thiếu gia đang ở trong phòng trang điểm của cô dâu, ngược lại, ở ngoài phòng trang điểm một số vật đã bị Tần Lâu ném vứt đạp đổ.



Lúc đạp cửa phòng trang điểm ra, Tần Lâu có thể cảm thấy được bản thân như là dũng sĩ dũng cảm đoạt lại công chúa dưới tay Ác Long. Còn các chuyên gia trang điểm thì kinh sợ phủ định, bọn họ cảm thấy anh mới chính là Ác Long thật sự… danh hiệu “kẻ điên” cũng chính từ một giây này bắt đầu được lan truyền xa xôi hơn.



Bất kể là dũng sĩ hay Ác Long, Tần Lâu sau khi thấy tiểu vỏ trai nhà anh, sự nóng nảy trong lòng cuối cùng cũng dần tiêu tan.



Có chuyên gia trang điểm không thành thạo ngôn ngữ phải mang theo phiên dịch viên nơm nớp lo sợ nói với anh vẫn chưa trang điểm xong cho cô dâu, ánh mắt Tần Lâu nóng nảy trừng mắt nhìn đối phương một cái, lúc này mới không cam tâm tình nguyện tự mình lấy một cái ghế, ngồi bên cạnh Tống Thư gắt gao nhìn chằm chằm Tống Thư… sợ lại có người thừa dịp anh không chú ý liền đưa tiểu vỏ trai của anh đi.



Tống Thư gặp chuyện này thành thói quen rồi, còn chuyên gia trang điểm thật sự bị dọa không nhẹ, nhiều lần thiếu chút nữa tay run rẩy vẽ lệch đường trang điểm, tất cả là nhờ vào trình độ chuyên môn được dày công tu dưỡng ở nước ngoài mới gắng gượng khắc phục trở lại.



Cuối cùng cũng đợi được thợ trang điểm xong, chuyên gia trang điểm thở dài một hơi, sắp xếp trợ lý nhanh chóng rời khỏi nơi hổ lang(*) này.



(*) Dùng để ví với người hung ác tàn bạo.



Loan Xảo Khuynh đối với các chuyên gia được mời tới vô cùng xấu hổ, lén lút trừng mắt nhìn Tần Lâu vài lần, rồi mới tươi cười đưa các nhà tạo mẫu nổi tiếng ngoại quốc ra ngoài.



Ra đến cửa, trong lòng đối phương vẫn còn sợ hãi nhìn thoáng qua sau lưng, luyên thuyên nói ra một câu tiếng nước ngoài, Loan Xảo Khuynh cười gật đầu, quay đầu hỏi người phiên dịch mà mình mang theo…



“Anh ta vừa mới nói cái gì?”



“…” Người phiên dịch nét mặt kỳ dị nhìn Loan Xảo Khuynh một cái, cúi đầu: “Anh ta nói, người đàn ông vừa mới đi vào kia là chú rể sao? So với việc tới kết hôn, chú rễ này càng giống như là đi cướp hôn hơn.”



Loan Xảo Khuynh: “…”



Không thể không nói rằng người bạn nước ngoài này nói rất có lý.



Mặc dù Tần Lâu luyến tiếc nhưng khi Tần Tự Tranh và Mai Tĩnh Hàm trang điểm xong xuất hiện ở hậu trường, anh vẫn không có lựa chọn nào khác bị “đuổi” trở về khán đài hôn lễ.



Vì thế, người đàn ông trẻ tuổi của Tần gia khoác trên thân mình trang phục chú rể tư thế nghiêm chỉnh nơm nớp lo sợ đứng trong hôn lễ của mình, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng. Nếu không phải ai đang ngồi ở đây đều quen thuộc với lịch sử yêu đương truyền kỳ của anh và Tống Thư, vậy có lẽ sẽ có không ít người cho rằng anh là bị ép kết hôn.



Cho đến khi tiếng nhạc diễu hành của buổi lễ vang lên.



Tống Thư khoác trên thân mình chiếc váy cưới trắng như tuyết đeo găng tay dài màu trắng khoác cánh tay Tần Tự Tranh, dọc theo tấm thảm trải dài cùng với những cánh hoa hồng trắng noãn, bước từng bước trên nền nhạc tiến đến bên cạnh khán đài của chủ trì hôn lễ.



Dưới ánh mắt của mọi người, Tần Tự Tranh trịnh trọng nắm lấy tay của Tống Thư trao cho Tần Lâu. Dựa theo sự sắp xếp của người chủ trì hôn lễ cùng với Tần Tự Tranh và Mai Tĩnh Hàm đã chuẩn bị trước, bài phát biểu ủy thác được đọc lên không khỏi làm cho hốc mắt bỗng chốc ướt át.



Sau khi đọc diễn văn chính là phần tuyên thệ.



Người chủ trì nói ra một hơi:



“Tần Lâu tiên sinh, anh có nguyện ý tuân theo lời thề hôn lễ hay không? Cho dù là sống trong thuận cảnh(*) hay nghịch cảnh(**), bất luận là nghèo khổ hay giàu sang, bất luận là mạnh khỏe hay bệnh tật…”



(*) Thuận cảnh: Nói cảnh gia đình yên vui: Làm ăn khá giả vì thuận cảnh.



(**) Nghịch cảnh: Cảnh ngộ éo le.



“Chờ đã.”



“…”



Người chủ trí suýt chút nữa thì bị hơi thở của mình làm cho nghẹn.



Đối với công việc mà họ làm, sợ nhất là câu “chờ đợi”, bởi vì lời này vừa nói ra về căn bản có nghĩa là hài kịch biến thành bi kịch, thậm chí còn có thể xuất hiện những chuyện đoạt hôn gì đó ở hiện trường dẫn đến đổ máu.



Nhưng người chủ trì dựa theo trình độ chuyên nghiệp của mình nhanh chóng quét qua toàn hội trường một vòng, mới kinh ngạc phát hiện: Những lời này không phải người khác nói, là chú rể nói.







Người chủ trì đã sớm nghe nói qua lịch sử và danh tiếng lưu truyền bên ngoài của người đàn ông này, nhất thời cười như khóc khiến người ta đau lòng…



“Tần, Tần tiên sinh còn có gì để nói sao?”



Tần Lâu nhíu mày: “Tôi không thích lời thề kết hôn này, rập y theo một khuôn khổ lại không có thành ý.”



Người chủ trì: “…”



Nếu không phải ở hiện trường hôn lễ, nếu không phải người đàn ông trước mặc này thật sự đắc tội không nổi, thì ông ta chắc chắn sẽ mắng người rồi.



Người chủ trì trầm mặc hồi lâu, đùn ra một nụ cười thành khẩn: “Vậy không bằng, Tần tiên sinh tự mình đến?”



Khóe miệng Tần Lâu nhếch lên, ý cười tùy tiện: “Đến thì đến.”



Người chủ trì còn chưa kịp đổi ý, micro trong tay đã ở trên tay Tần Lâu.



Mọi người quen thuộc với tính cách của Tần Lâu gần như bị dọa tới mức nín thở, không biết “kẻ điên” này lại muốn làm ra những chuyện gì, nhao nhao hồi hộp xem.



Tần Lâu cầm micro không nhìn người chủ trì kia nữa, tầm mắt của anh chuyển về trên người Tống Thư.



Nụ cười tùy tiện lại ngông cuồng của kẻ điên kia có chút thu liễm. Tiếp tục vài giây trôi qua, thanh âm từ micro vẫn rất yên tĩnh, anh nhìn cô, nụ cười dần dần tắt đi, chậm rãi trở nên bình tĩnh và nghiêm túc, nhưng một chữ cũng chưa nói.



Không khí cũng im lặng cùng với bọn họ.



Sự im lặng đến một điểm nào đó, một tiếng cười khàn nhỏ truyền đến từ loa.



“Thật kỳ lạ, thật ra anh rõ ràng cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hết lần này đến lần khác lại không biết nói cái gì… Anh còn tưởng rằng anh sẽ không thể nào có cảm giác căng thẳng này.”



Tống Thư không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn anh.



Tần Lâu chậm rãi nắm chặt mười ngón tay của cô, nắm chặt: “Những lời thề của bọn họ anh đã nghe qua, cũng biết, bọn họ cuối sẽ khiến anh nói… Anh sẽ yêu em, quý trọng em, chung thủy với em, vĩnh viễn.”



Tần Lâu dừng lại, anh cúi đầu cười: “Nhưng anh biết, không có tình yêu nào là vĩnh viễn cả.”



“…!”



Biểu cảm của tất cả khách mời dưới khán đài nhất thời cứng đờ, có người lại hít một ngụm khí lạnh.



Người chủ trì phía sau suýt chút thì ngất xỉu… Ông ta cảm thấy bản thân thật sự muốn tận mắt chứng kiến buổi kết hôn biến thành ly hôn.



Tần Lâu cũng không để ý phản ứng của những người còn lại, giọng nói của anh nhỏ xuống: “Mười hai năm trước, anh đã vô cùng vô cùng khắc sâu và biết rõ chuyện này rồi. Chỉ cần một giây, một chuyện nhỏ, một chuyện ngoài ý muốn… Cái chết có thể ngăn cách hoàn toàn tất cả những cảm xúc của anh đối với em.”



Ánh mắt Tống Thư khẽ run: “Tần Lâu.”



“Nhưng không sao.” Tần Lâu ngước mắt lên: “Từ đó về sau, anh cũng chưa bao giờ yêu cầu xa vời việc sống vĩnh viễn.”



“…”



Tần Lâu nở nụ cười, vừa mới nói những lời như vậy trên khán đài hôn lễ của mình, nụ cười của anh khiến mọi người dưới khán đài cảm thấy anh giống như một kẻ điên.



Nhưng anh không quan tâm.



Trong mắt anh từ đầu đến cuối chỉ có một mình Tống Thư đứng trước mặt. Vì vậy, anh chỉ nhìn một mình người con gái này.



Tần Lâu cười nói: “Anh nghĩ rằng không ai trên thế giới này giống như anh… đã tham dự tang lễ của người anh yêu nhất, và sau đó mười hai năm sau lại cùng cô ấy bước vào lễ đường.”



Tống Thư khẽ giật mình. Sau đó, cô mỉm cười và nói: “Điều này nghe có chút dọa người đấy, tiểu kẻ điên.”



“…”



Tần Lâu nắm chặt tay Tống Thư, nhỏ giọng.



“Cho nên cũng không có ai có tư cách nói hơn anh, anh yêu em, là tình yêu sâu đậm nhất đến nỗi thậm chí khiến bọn họ phải sợ mà né tránh, là tình yêu trong cuộc đời của anh từ khi gặp em đến khi vẽ lên tất cả những cảm xúc thuộc về con người. Anh đã dành tất cả chúng bao gồm cả chính bản thân anh cho em… cho đến khi hơi thở của chúng ta dừng lại.”



“Sau đó, giống như anh đã nói, cùng sống cùng chết cùng chôn, trăm năm sau hài cốt chôn cùng một chỗ….. Những lời tình cảm mà anh không thể mở miệng nói ra, hãy để anh bị đốt thành linh hồn và tro bụi mà nói, trong cái hộp nhỏ nhỏ màu đen kia, em không cần sợ, tiểu vỏ trai… bởi vì anh sẽ ở đó với em vĩnh viễn.”



Tần Lâu nói xong, anh nhìn vành mắt ửng hồng của Tống Thư, chậm rãi cười.



“Chúng ta nên gọi cái này là gì?”



Tống Thư rưng rưng nước mắt mỉm cười.



“Chính là gọi, anh và em đến chết cũng không thay đổi.”



~HOÀN CHÍNH VĂN~