Dấu Cắn

Chương 67




“Hơn nửa con bọ ngựa đã nằm trong tay rồi.”



Sở Hướng Bân tắt vòi nước đi, từ bên cạnh rút ra một cái khăn tay dùng một lần để lau tay:



“Dù sao ở trong ban giám đốc vẫn có một số bộ phận bảo thủ không dám mạo hiểm, mạo hiểm ở trên vấn đề tỷ giá hối đoái vẫn phải làm một chút lôi kéo.”



Tần Lâu không để bụng:



“Cha con nhà họ Thường là phái cấp tiến đủ rồi.”



Sở Hướng Bân cười nhạo:



“Thường Đình ghen ghét anh đến nỗi ánh mắt đều sắp đỏ rồi. Anh không nhìn thấy bộ dạng của hắn ta sau khi mấy người đi đâu. Có anh khích tướng, hắn ta không phải là phái cấp tiến thì cũng sẽ bị anh đẩy vào trong phái cấp tiến.”



“Thường Đình? Hắn ta ghen ghét tôi cái gì?”



Tần Lâu đối với điều này có chút mơ hồ, ngoái đầu lại nhìn Sở Hướng Bân:



“Ghen ghét tôi có tiểu vỏ trai?”



“Tiểu vỏ trai là cái gì… Bỏ đi, cũng có thể đoán được. Đừng đem người khác nghĩ cũng giống như anh.”



“Vậy hắn ta ghen ghét tôi cái gì?”



“Trước khi anh chính thức tiếp nhận Tần Thị, Thường Đình vẫn luôn tự xưng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Người xung quanh hắn ta cũng đều là vỗ mông ngựa hắn ta như vậy, các loại kim cương vương lão ngũ(*) hoặc là những nhà giàu trẻ tuổi thứ hạng đứng đầu. Từ lúc anh xuất hiện, những nổi trội đó của hắn ta một phân quan hệ cũng không có, càng đừng nói về sau những câu chuyện của anh được truyền đến trong giới làm ai cũng thích. Hắn ta nào chỉ có ghen ghét anh, có lẽ đã sớm muốn loại trừ anh rồi sau đó nhanh chóng mà phủi mông rồi.”



(*) Kim cương vương lão ngũ: Chỉ người đàn ông độc thân, kiệt xuất, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt (diendanlequydon).



Tần Lâu nghe được một nửa đã quay đầu đi, trên mặt viết đầy ý khinh thường và coi rẻ:



“Vô vị.”



“…”



Sở Hướng Bân quay đầu, ánh mắt phức tạp mà nhìn anh một cái:



“Ở trong mắt anh, những việc này của anh là không thể so với tiểu vỏ trai đúng không?”



Tần Lâu nhíu mày:



“Vấn đề không đáng hỏi, tôi sẽ không trả lời. Còn có, cái xưng hô đó chỉ có tôi mới có thể gọi.”



Sở Hướng Bân: “…”



Sở Hướng Bân quay đầu đi, giọng điệu không giấu nổi ghét bỏ:



“Được được được, coi như tôi chưa nói.”



Lúc này Tân Lâu mới bỏ qua cho anh ta, lại quay đầu nhắc đến chuyện nghiêm túc, khôi phục giọng điệu thờ ơ.



“Vậy Thường Kiến Phong đâu? Thường Đình cũng chỉ là con rối, nhiều nhất cũng chỉ có tác dụng ảnh hưởng đến Thường Kiến Phong. Thường Kiến Phong mới là con bọ ngựa đầu đàn, sai khiến mấy cái thứ ghê tởm ấy, rốt cuộc chạy đi chỗ nào rồi.”



Lúc này Sở Hướng Bân đã lau tay xong, anh ta đem khăn tay vứt vào trong thùng, nói:



“Thường Kiến Phong là một sự kết hợp của rùa với hồ ly, vừa xảo quyệt vừa cẩn thận. Thái độ hiện tại của ông ta là hướng về phái cấp tiến, nhưng tôi dự tính, trước tiên ông ta sẽ lấy một số sản phẩm làm một hai món thử giao dịch trước.”



“Không sao, đường còn dài, vốn lợi nhuận của giai đoạn trước là cho bọn họ được ăn quả ngọt.”



“…”



Sở Hướng Bân trầm mặc vài giây, dường như là rất cảm khái mà quay người, nhìn về phía Tần Lâu:



“Anh tự tin như vậy, hướng đi dự đoán lãi suất thị trường của anh tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề?”



Tần Lâu không quay đầu lại:



“Sẽ không.”



“Vì sao?”



“Bởi vì tôi hiểu toán học.”



Sở Hướng Bân dường như bị nghẹn một cái, sau đó lộ ra chút cười châm biếm:



“Thầy giáo tiểu học năm lớp 1 cũng hiểu.”



(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)



Tần Lâu không nói lời nào, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về hướng Sở Hướng Bân một cái.



Cho dù lần này trong biểu cảm của anh không có bất kì châm biếm hoặc khinh thường hay coi nhẹ nào, nhưng rõ ràng Sở Hướng Bân cảm giác được so với những hứng thú kia sau khi làm phép lũy thừa cảm giác bị khinh thường còn mạnh hơn.



Thậm chí người này cũng không phải là đứng ở cùng một độ cao so với mặt biển mà khinh thường cậu.



Không chờ Sở Hướng Bân nói chuyện, Tần Lâu lại quay đi:



“Có người nói qua, nếu cậu có thể ở trên cái thế giới này nắm giữ hết tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong một giây, rồi đem chúng nó thay đổi thành tin tức không thể phân biệt, vậy cậu liền có thể biết trước mọi thứ.”



Sở Hướng Bân nghe xong, gật đầu:



“Nhưng mà không có ai làm được.”



“Đúng, tôi cũng vừa đúng lúc không cần biết hết mọi thứ.”



Tần Lâu đưa tay, ở trong không trung vẽ một cái vòng tròn, sau đó dơ ngón tay lên chỉ vào trọng điểm:



“Tôi chỉ cần biết cái vòng này, liền có thể xác định chỗ trọng điểm nhất. Mỗi vòng, mỗi một điểm.”



Sở Hướng Bân giống như hiểu lại giống như không hiểu.



Từ trước đến nay, Tần Lâu ngoài Tống Thư ra thì đối với sinh vật bên ngoài đều không có kiên nhẫn:



“Mô hình toán học và số liệu phù hợp có thể cho toàn bộ đáp án.”



Anh lấy ra đáp án đơn giản thô bạo nhất, sau đó bày ra biểu tình cưng có hiểu hay không.



Sở Hướng Bân phản bác:



“Vậy mỗi một nhà toán học kiệt xuất chắc đều có thể trở thành thiên tài thương nghiệp rồi.”



“Cậu làm sao biết bọn họ không thể?”



Tần Lâu liếc anh ta:



“Bọn họ chỉ là không đi làm, hoặc là không có đủ số liệu tin tức giúp đỡ, mà cái thời đại này lại khác biệt.”



Sau đó Tần Lâu im lặng, xoay người mặt hướng Sở Hướng Bân nói:



“Cậu vẫn đang thăm dò tôi?”



Sở Hướng Bân: “…”



“Cho dù hiện tại cậu cảm thấy cái mô hình này không đủ tin cậy, thuyền cậu đã lên rồi, đoàn đội của cậu cũng đã đứng rồi, cậu còn có thể nuốt lời sao?”



Sở Hướng Bân cười rộ lên:



“Tần tổng hiểu lầm rồi. Tôi không có ý nuốt lời, tôi chỉ là muốn căn cứ theo đáp án của anh để suy nghĩ, tôi rốt cuộc phải ở một kích cuối cùng hạ xuống bao nhiêu sức lực. Tôi không muốn giữ lại con đường sống cho bọn họ, nhưng nếu như tỉ lệ thắng không cao, vậy tôi vẫn là muốn giữ lại chút đường sống cho thuyền của chúng ta.”



“Không cần giữ.”



Ánh mắt Tần Lâu cũng lạnh nhạt xuống:



“Tôi cũng có thể nói cho cậu, ngoài toán học ra, quả thật còn có thị trường hòa thế, nhưng ở bộ phận này, đồng dạng có thể là có đủ số liệu thông tin bị tính toán. Có dấu hiệu nhất định trước mỗi sự kiện xảy ra, trước khi mỗi người làm ra quyết định nhất định có xu thế, ở trên thế giới này có sức ảnh hưởng đến lòng người bao nhiêu, ở trên một điểm này cũng không có ngoại lệ. Cho nên chỉ cần cậu có thể đạt được số liệu thông tin đầy đủ, cậu liền có thể biết trước mọi thứ.”



“…”



Lần này Sở Hướng Bân trầm mặc vô cùng lâu. Cho đến khi ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lâu, dưới đáy mắt anh ta đã có nhiều cảm xúc vô cùng phức tạp.



“Nếu dựa theo lời nói của bản thân anh tin tưởng và chắc chắn có thể thực hiện, vậy tôi nhất định phải thừa nhận, suy nghĩ của mấy thiên tài vĩnh viễn chính là chạy trên ranh giới của người điên.”



Sở Hướng Bân ngừng một chút, lại cười:



“Có lẽ nên cảm ơn Tần tổng những năm này không nhàn rỗi vô vị, mạo muội chút ‘tôi cảm thấy sống thì không có ý nghĩa gì không bằng mọi người vẫn là đều đừng đùa nữa’ các loại ý kiến?”



Tần Lâu sớm đã bị anh ta tiêu phí hết kiên nhẫn rồi, lúc này khóe miệng nhếch lên, cười đến toàn bộ đáy mắt không có cảm xúc, vừa lạnh lùng lạnh nhạt:



“Nếu cậu đã có được đáp án, chúng ta có thể tiếp tục sao?”



Sở Hướng Bân làm ra động tác “mời”.



“Còn có gì muốn hỏi, mời Tần tổng nói.”



Ý cười Tần Lâu chợt tắt:



“Tiến độ của con ve bên kia thể nào rồi?”



“Còn đang thử đẩy.”



“Cậu có ý kiến gì? Nói trước, tôi không cho là cậu trực tiếp hướng Thường Đình hoặc là Thường Kiến Phong đưa ra kiến nghị là một phương pháp tốt.”



“Đương nhiên. Điều đó tôi vẫn hiểu rõ.”



Sở Hướng Bân lắc đầu cười:



“Thường Kiến Phong là lão hồ ly vừa đa nghi lại cẩn thận, công cụ cũng là tôi cho ông ta, đối tượng liền tuyệt đối không thể để tôi đến chỉ rõ, đặc biệt là khoa học kỹ thuật Tiêu Khải với Cần Duệ điểm này từng có ẩn giấu qua, ông ta sẽ hoài nghi đến mục đích của chúng ta.”



“Ừ.”



“Tay nghề của tôi chôn vùi ở Cần Duệ, có người có thể ảnh hưởng đến bộ tiêu thụ. Đến thời điểm thích hợp, công ty bọn họ sẽ có một yêu cầu về phương diện này để mua cái sản phẩm này. Tôi sẽ bảo người sắp xếp ‘trùng hợp’ cho bọn họ vừa vặn phát hiện ra khoa học kỹ thuật Tiêu Khải, lại tìm thêm bên thứ ba biết thời biết thế bán ưu đãi cho trung gian, đối với việc trả giá chi phí thu được tin tức, bọn họ sẽ không hoài nghi, chỉ biết cảm thấy là phần lớn cố gắng của chính mình và một phần nhỏ may mắn.”



(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)



Tần Lâu suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu:



“Vậy giai đoạn đầu mấy cái sóng gió thăm dò kia phải điều chỉnh tốt, bước ngoặt tôi đã phân tích qua cho cậu rồi, quan trong nhất là ghi nhớ khống chế cường độ, không được để bọn họ một lần ăn no, nhưng cũng phải có mồi câu ngon ngọt để bọn họ hạ quyết tâm.”



Sở Hướng Bân cau mày:



“Đem dỗ đến chi tiết như vậy… Tôi không những muốn cược dự đoán của anh là chính xác không có sai, thậm chí còn phải cược cái bước ngoặt kia đều là tương đối phù hợp.”



Tần Lâu cười nhạt:



“Bước ngoặt không phù hợp còn tính chuẩn xác không sai gì nữa?”



“…”



Tần Lâu vừa mới nói xong, chỗ hai người để điện thoại dường như là chân trước chân sau đồng thời rung lên hoặc kêu lên một tiếng.



Tần Lâu giương mắt đối diện với Sở Hướng Bân.



“Tần tổng ở bên ngoài có ‘Mắt’ chen vào rồi?”



“Cậu cũng thế.”



“Phòng ngừa vạn nhất, nên cẩn thận.”



“…”



Nói xong câu cuối cùng, hai người một người đi vào trong một người đi ra ngoài, liền giống như là không quen biết cũng chưa từng nói chuyện qua, từng người rời đi.



—–



Có lẽ là vì cộng đồng năm đó làm ăn cẩu thả nên dần bị thời gian lãng quên, chỉ còn công ty Cần Duệ và khoa học kỹ thuật Tiêu Khải là còn quan hệ chặt chẽ với nhau.



Tiêu Khải từ lúc ban đầu là quyên tiền đến sau đó đưa ra thị trường đều là một mình Cần Duệ ôm lấy mọi việc, tiền vốn trung gian vận chuyển như thế nào, bên trong có bao nhiêu là người thứ ba không biết dự án năm đó vì Bạc Tụng chết mà tài chính cũng “Biến mất”, có lẽ cũng chỉ có lãnh đạo của hai công ty này biết.



Chủ nhân sự của khoa học kỹ thuật Tiêu Khải hiển nhiên chính là Đặng Tiêu Khải chủ tịch kiêm giám đốc, với Thường Kiến Phong giống nhau, ban đầu những kẻ chủ mưu tham gia lừa đảo trong vụ án này đều có một nhà tư bản có đặc điểm chung là: Lòng tham không đáy.



Trên thị trường tư bản không có “Thỏa mãn”, trong mắt người lớn mạnh chỉ có “Chiếm đoạt lợi ích”, mà người nhỏ yếu chỉ có không bị chiếm đoạt ngày nào đó người nhỏ yếu kiên trì trở thành người lớn mạnh, chiếm đoạt cũng trở thành bản năng sinh tồn của bọn họ.



Đặng Tiêu Khải chính là một nhà tư bản thu nhỏ điển hình.



Độc lập sáng tạo ra một xí nghiệp hàng đầu trong ngành AI, cũng không có làm cho ông ta cảm thấy thỏa mãn, hàng năm khoa học kỹ thuật Tiêu Khải đều đang tiến hành đổi ngạch số lãi suất giao dịch nhất định, hơn nữa cái ngạch số này còn có chiều hướng tăng trưởng theo từng năm.



Ngạch số không hề lớn, có lãi có lỗ, nhưng chưa bao giờ ngừng, hiển nhiên dã tâm của Đặng Tiêu Khải ở phương diện này chưa bao giờ tắt.



Sở Hướng Bân suy đoán, cảm thấy cái này nhiều hoặc ít có chút duyên cớ của Tần Lâu ở trong đó, từ điểm này để nói, Thường Đình và Đặng Tiêu Khải cũng xem như người “Đáng thương”



Trên năng lực bị nghiền ép đến không thể có đường sống đánh trả.



Tần Lâu và Sở Hướng Bân đối với phương hướng hành động của Cần Duệ đoán chừng không có quá nhiều chênh lệch, trên hội đồng quản trị, Thường Đình tích cực đứng thành hàng cùng Thường Kiến Phong, thái độ ngầm thỏa thuận được thúc đẩy bởi lợi ích lớn, khiến cho phái cấp tiến không hề trì hoãn áp đảo phái bảo thủ, thuận lợi thi hành sản phẩm mà Sở Hướng Bân “Trộm” về.



Tốc độ thi hành so với tưởng tượng của Sở Hướng Bân nhanh không ít, về điểm này vẫn còn muốn quy công lao thuộc về tư bản Vio bên kia làm ra một bộ muốn dùng tốc độ nhanh nhất đánh vào thị trường với tư thái “Phù hợp”, dồn ép bộ phận tiêu thụ đi vào triển khai hoạt động nhanh nhất chỉ vì cái lợi trước mắt.



Bước ngoặt duy nhất trong kế hoạch, chính là khoa học kỹ thuật Tiêu Khải trong đợt mua sắm vẫn chưa tham dự đến vòng thứ nhất và vòng thứ hai, càng nhiều hơn đó là các công ty nhỏ khác và một số giao dịch tầm thường.



Những khoản sản phẩm này liền rất nhanh sẽ biểu hiện ra tính năng tuyệt vời của nó, tương đối với mức giao dịch cũng không lớn, tiền hoa hồng lớn làm cho bộ tiêu thụ trực tiếp phấn khởi trở lên.



Trước hết Thường Đình đem chuyện này báo cáo cho cha anh ta Thường Kiến Phong.



Vốn dĩ Thường Kiến Phong từ trong khoản sản phẩm này nhìn đến lợi ích thị trường to lớn, lúc này dự đoán bị nghiệm trứng cũng làm cho trong lòng của ông ta nóng lên, nhưng mà vấn đề lớn xảy ra trước mắt là đổi kỳ lãi suất giao dịch tính mạo hiểm rất cao, trước mắt dưới tình hình thị trường, đa số công ty cũng không bằng lòng tiếp xúc, mà cho dù là cố ý mua, thường thường cũng chỉ là mức giao dịch số lẻ, tiền hoa hồng này đối với bọn họ có ảnh hưởng rất lớn.



Hiện tại Cần Duệ đang nắm lấy công cụ kiếm tiền, liền chỉ thiếu người đầu tư đủ tin cậy bọn họ.



Chính là ở thời điểm này khoa học kỹ thuật Tiêu Khải, trong bóng tối bị âm thầm ra tay, tàn nhẫn mà đưa đến trước mặt cho con Thường Kiến Phong. Khi bọn họ ở Tần, hai người rõ ràng trăm phương ngàn kế thiết kế ra “Cơ duyên trùng hợp”, phát hiện khoa học kỹ thuật Tiêu Khải có bao nhiêu khoản sản phẩm thích hợp, hai cha con bị quang cảnh đẹp không gì bằng giao động đều cảm thấy trên trời muốn mưa xuống miếng bánh có tiền rồi.



Hai bên nhanh chóng liên hệ thiết lập cặn kẽ.



Đương nhiên Đặng Tiêu Khải có suy xét của riêng mình. Trên thực tế ông ta quả thật vẫn luôn chú ý đến kỳ lãi suất giao dịch của thị trường, Cần Duệ điều hành sản phẩm mới ông ta cũng âm thầm nghe qua tin đồn.



Hai cha con Thường Kiến Phong tìm đến cửa, hai bên có thể nói là ăn nhịp với nhau.



Nhưng Đặng Tiêu Khải vẫn là có chút cẩn thận. Ở lúc dự đoán lãi suất của các sản phẩm này với lúc nhất trí với dự đoán của bản thân, mặc dù trong lòng từng có “Cái gì mà người điên thiên tài, Tần Lâu chẳng qua cũng như thế” ý nghĩ như thế, ông ta vẫn là cực kỳ cẩn thận mà chỉ tiến hành mua ở mức số lẻ.



Sau đó “Lợi ích” càng lúc càng lớn.



Hai quý ngắn ngủi, lợi nhuận vào sổ lên hơn một trăm triệu, hiệu suất của thu nhập cao hơn nhiều so với một khoản giao dịch trước đó của Đặng Tiêu Khải. Mức tiền hoa hồng mà Cần Duệ thu được đồng dạng khả quan, gần như túi tiền được thổi khí lên như quả bóng bay làm cho bọn họ cổ vũ lên.



Điểm khiếm khuyết duy nhất, ở sau khi hai quý kết thúc, bọn họ biết được tư bản Vio thông qua một công ty công thương nghiệp có sức mạnh hùng hậu, đôi bên ở trước hai quý này đều nhờ vào khoản sản phẩm này có một lợi nhuận gấp đôi so với bọn họ.



Theo như <> nói: Một khi có lợi nhuận thích hợp, tư bản liền sẽ can đảm đứng lên. Chỉ cần có 10% lợi nhuận nó liền được mọi nơi sử dụng; có 20% liền có thể tràn làn; có 50% liền có thể mạo hiểm; có 100% liền đủ để người không sợ phạm tội; có 300%, mọi người sẽ vì nó mà giẫm lên toàn bộ pháp luật của thế giới, thậm chí mạo hiểm bị treo cổ.



Sau khi ở mục “Tin tức” đầu tiên đặc biệt đáng tin cậy, Đặng Tiêu Khải tự nhận và khẳng định lãi suất của quý tiếp theo hướng đi vẫn không thay đổi, vẫn dựa theo hướng mà sản phẩm dự đoán.



Ông ta hướng cha con Thường Kiến Phong đưa ra một mức đủ đáng sợ. Mà mức khoản to lớn này, cuối cùng độ đại nạn liên lụy năm đó khoản tiền vốn kia thần bí biến mất.



Cha con Thường Kiến Phong đều biết rõ chân tướng, bọn họ hiển nhiên cũng dao động qua, mạo hiểm này thật ra quá lớn, một khi xảy ra sai lầm, nó không chỉ là một tổn thất lớn đơn giản như vậy.



Nhưng lợi ích cuối cùng có thể làm cho người thông minh đỏ mắt cẩn thận dè dặt triệt để.



Tính toán qua sau khi thận trọng dự tính sẽ có lợi nhuận và tiền hoa hồng, cha con Thường Kiến Phong và Đặng Tiêu Khải đánh nhịp luôn khoản tiền giao dịch lớn này.



Bọn họ không hề biết là:



Tư bản Vio với công ty hợp tác ở quý thứ ba không hề đầu tư vốn; với nguồn gốc tin tức bí mật cực cao mà Đặng Tiêu Khải thu được, là Dư Vân Đào sớm đã đối với tổng giám đốc tiền nhiệm này có hoài nghi mà chôn một cái tay trong nhiều năm.



Qúy ba còn chưa qua một nửa, thời điểm Cần Duệ đầu tư và khoa học kỹ thuật Tiêu Khải miệng của chủ nhân sự đều sắp cười đến khép không nổi miệng rồi.



Hướng đi của thị trường lãi suất bỗng nhiên chuyển biến bất ngờ.