Đâu Cần Em Nói Tiếng Cảm Ơn

Chương 20: Về nhà viết tiếp chuyện yêu đương




Hai tuần dưỡng thương là hai tuần dài lê thê với Vy Vy, bất tiện đủ đường từ đi lại đến tắm rửa vệ sinh nhưng bù lại cô được cả nhà chăm sóc rất chu đáo. Bà chủ còn gửi đồ sang thăm nom, khiến Vy Vy khá khó nghĩ. Mình ăn lương bác ấy trả, sống an nhàn trong nhà bác ấy, rồi ăn luôn cả con trai bác ấy thì có chấp nhận được không? Hức, cái tên đàn ông chết tiệt, phá hết cả quy tắc đạo đức của Vy Vy. Lại còn muốn cô nghỉ dạy học, cô nhất quyết lên lớp vì dạy online chứ có đi lại gì đâu mà nặng nhọc.

Buổi tối chờ Vy Vy dạy học xong, Tuấn Lâm bế con Mập đưa vào ổ cho nó ngủ tiếp. Anh khoanh tay nhìn Vy Vy thu dọn laptop: Vy Vy, chân em ổn chưa. Vy Vy dơ cái chân hai tuần trước còn đau chảy nước mắt, giờ xoay cổ chân nhẹ nhàng, hướng anh hôn gió một cái:

"Cảm ơn sếp Lâm, nhờ phúc của anh giờ em đã khỏi.". truyện tiên hiệp hay

Như chờ câu nói này của cô từ lâu, Tuấn Lâm tiến tới thần tốc, xốc cô lên, vác trên vai rồi lao về phòng anh. Đến khi thả Vy Vy xuống giường anh cũng không cho cô cơ hội nói lời nào. Vy Vy giờ hối hận cũng không kịp, có nói chân vẫn đau người ta cũng không tin nữa. Chẳng để cô có thời gian hối hận, Tuấn Lâm đã đè lên người cô. Nụ hôn gấp gáp, tham luyến rút hết suy nghĩ phản kháng trong người Vy Vy, anh mạnh mẽ như vũ bão liên tục tấn công khiến cô ngoài tuân theo không biết phải làm gì:

"Vy Vy em đã để anh nhịn rất lâu, từ lúc trên xe ô tô Trịnh Vỹ anh đã hết chịu nổi em rồi, là em chọc anh trước."

Vy Vy bặm môi, nén cười:

"Vậy anh trả thù em đi."

Tuấn Lâm lúc này lại chậm dãi đến lạ, anh lại đổi chiến thuật với Vy Vy. Anh đứng dậy cởi từng nút áo trước mặt Vy Vy, đến lúc lộ ra cơ ngực săn chắc và cơ bụng sáu múi bao người ước ao vẫn chưa muốn dừng. Ánh mắt anh ghim chặt từng biểu hiện của Vy Vy. Cô nhếch miệng, tỏ ý:

"Anh tiếp tục đi."

Tuấn Lâm bày ra khuôn mặt phong tình, đẹp trai, hấp dẫn chết người, anh đưa tay xuống lần theo thắt lưng, tháo nó ra ném xuống sàn. Bàn tay anh lại lần tới cúc quần, đang nhẹ nhàng cởi nút thì Vy Vy lên tiếng:

"Dừng hình, nay ở nhà mà anh bầy đặt sơ mi, quần âu thế này làm gì hả."

Tuấn Lâm miệng nói tỉnh bơ, tay vẫn tiếp tục động tác:

"Chẳng phải phụ nữ thích hình tượng này sao, em không thích thì đằng nào anh cũng không mặc nữa."

Lời nói xong thì chiếc quần âu chất lượng cao cấp ôm lấy đôi chân cực phẩm của anh giờ cũng không còn nữa, chỉ thấy hiện hữu vật đàn ông cứng ngắc đang gồ lên trong chiếc quần nhỏ tối màu. Vy Vy hết chịu nổi, đưa tay lên che mắt:

"Stop! Em đầu hàng, anh thắng rồi."

Tuấn Lâm đâu dễ buông tha, anh tiến tới đè lên người Vy Vy tiếp tục việc còn dang dở:

"Vy Vy ý chí chiến đấu của em kém cỏi vậy."

Vy Vy vẫn không buông tay xuống, Tuấn Lâm đâu có ý định dừng. Đôi tay lần sờ khắp người Vy Vy, khiến cô bị nhột không ngừng ngọ ngoạy. Tuấn Lâm túm được tay cô, anh giữ chặt trên đỉnh đầu, áp môi Vy Vy hôn thật mạnh. Nụ hôn sâu và ướt át đến mức Vy Vy dần thả lỏng cơ thể, khẽ rên lên thật nhỏ, nhưng lọt vào tai anh lại khiến cảm xúc thêm dâng chào. Không khó khăn gì để anh lột hết đồ trên người cô, đến lúc cả hai không một mảnh vải che thân, cuốn lấy nhau không dời. Vy Vy bị cảm xúc đánh bay lý trí, người đàn ông này hấp dẫn chí mạng, vô lực phản kháng, khó khăn lắm để ngăn những tiếng rên rỉ, nỉ non phát ra trong vô thức, mỗi lần cô muốn lấy tay che miệng thì Tuấn Lâm lại giữ lại, hạ thân anh dùng sức trên người cô mà cái miệng vẫn dẻo quẹo, thì thầm bên tai cô:

"Đừng nhịn, anh muốn nghe tiếng của em. Bé cưng của anh, em đẹp lắm."

Lời nói đường mật, hành động thì không chê vào đâu được, anh còn cắn nhẹ lên tai cô rồi hướng cần cổ trắng ngần hôn lên liên tục, không một tấc da thịt nào trên người cô anh bỏ qua. Vy Vy không tin được đây là kỹ thuật của người yêu lần đầu, cô không thể phản kháng, đành buông xuôi, nhưng là buông xuôi để hưởng thụ, cô bị anh cuốn vào cảm giác đê mê không lối thoát, khoái cảm dâng lên liên tục đầy lạ lẫm mà hấp dẫn khiến cô trầm luân cùng anh cả đêm.

Một buổi tối cuối tuần, lần đầu tiên Tuấn Lâm dẫn Vy Vy đi gặp bạn anh, một người bạn mà anh nói khá thân thiết thời đại học vẫn giữ liên lạc đến giờ, cũng là người tặng sách cho anh. Địa điểm gặp là một nhà hàng khá nổi tiếng trong thành phố. Vy Vy và Tuấn Lâm sánh đôi đến điểm hẹn, anh nắm chặt tay cô rất tình tứ, không hề ngại ngùng hướng nội như trước kia.

Bạn Tuấn Lâm đã chờ sẵn, và chỉ có mình cô ấy.

"Diên Vỹ, đây là bạn gái tớ Vy Vy, Vy Vy đây là bạn anh Diên Vỹ."

Tuấn Lâm giới thiệu ngắn gọn hai người phụ nữ với nhau rồi lịch lãm kéo ghế cho Vy Vy ngồi. Vy Vy biết mình ít tuổi hơn nhẹ nhàng cúi đầu chào Diên Vỹ, cô ấy cũng mỉm cười, nhẹ gật đầu với cô:

"Chị còn có tên Iris, rất vui được gặp em Vy Vy."

Diên Vỹ cái tên khiến Vy Vy rất ấn tượng, là một loại hoa mang ý nghĩa lòng trung thành, sự dũng cảm. Ở cô gái này Vy Vy hoàn toàn cảm nhận được điều đó, có phong thái mạnh mẽ, dứt khoát nhưng rất nhã nhặn.

"Đợt này cậu về nước lâu không?"

Tuấn Lâm vừa nhận lại tập menu từ Diên Vỹ rồi đưa Vy Vy chọn món vừa hướng Diên Vỹ hỏi.

Cô trầm ngâm giây lát, có chút suy tư:

"Gia đình muốn tớ về hẳn nhưng còn Lucia ở bên đó, tớ không thể không sang, có lẽ thời gian tới đi đi về về."

"Hai người kết hôn rồi à, sao không mời tớ?"

Tuấn Lâm nhìn chiếc nhẫn trên tay bạn mình hỏi thật lòng. Vy Vy nghe ra hiểu luôn Lucia là cái tên cho nữ, nghĩa là cô ấy là Les, cô im lặng nhìn thực đơn, để hai người bạn thoải mái nói chuyện.

"Trước khi tớ về bên này thì kết hôn, cô ấy sợ tớ từ bỏ."

"Tớ tin cậu không dễ dàng lùi bước."

Diên Vỹ nhấp ngụm rượu vang, xoay xoay ly rượu, rồi mỉm cười:

"Đi được đến ngày hôm nay đã qua bao sóng gió rồi, tớ chỉ muốn cô ấy luôn hạnh phúc, còn hạnh phúc của cô ấy là tớ, không có lý nào lại từ bỏ."

Không để Vy Vy lạc lõng nãy giờ, Diên Vỹ rất tự nhiên quay ra nói chuyện với cô:

"Chị come out mấy năm nay rồi nhưng gia đình vẫn chưa chấp nhận, có lẽ còn mất một thời gian nữa để thuyết phục."

Vy Vy cảm nhận được con người Diên Vỹ khá chân thành dù mới gặp nhưng cô tin chắc người chơi được với Tuấn Lâm và được anh coi trọng cũng không phải tự nhiên, cô động viên thực lòng:

"Em tin chị làm được, chị vốn là một chiến binh, Diên Vỹ hay Iris đều sẽ luôn dũng cảm."

Diên Vỹ nâng ly rượu hướng hai người cười tươi rói:

"Nào, nâng ly, chúc mừng cuộc hội ngộ, chúc mừng hạnh phúc bạn tôi nào."

Buổi tối vì thế diễn ra rất thoải mái, những câu chuyện hàn huyên của những người bạn tâm giao khiến Vy Vy thêm mở mang tầm mắt về người đàn ông bên cạnh cô. Anh không nhiều bạn nhưng đã thân thì rất coi trọng nhau, một tình bạn đáng ngưỡng mộ.