Đầu Bếp Tác Quái - Cút Chiên Bơ

Chương 30: Vịt Lộn Sống.




Bạch Hiên tỏ ra thích thú món này, chàng ta ăn một cách ngon lành. Món nhậu mà nam nhân nào mà không thích, đánh trúng tâm lý của "đờn ông". Thật ra thì trong lòng của Bạch Hiên đã yêu thương Vị Y rồi, chỉ có điều là giữa cả hai còn thiếu một cơ hội để thổ lộ với nhau.

Bạch Hiên ăn được gần hết chân gà thì ngước lên nhìn Vị Y chăm chú, bàn tay định nắm lấy tay của Vị Y thì vừa lúc đó Ninh Lạc đi vào. Tay nàng ta mang theo chăn gối của Bạch Hiên miệng vui vẻ nói:

- Thúc Thúc chăn gối của thúc ta đã giặt xong đảm bảo là không còn mùi lạ nào.

Tay Bạch Hiên chưa kịp chạm vào tay Vị Y thì giật mình rút tay lại có vẻ ngại ngùng khi có sự xuất hiện của Ninh Lạc Ninh Lạc thấy Vị Y cũng có mặt ở trong phòng của Bạch Hiên nên vui vẻ hỏi:

- Muội muội cũng ở đây sao?

Cái do dự ấy của Bạch Hiên làm cho Vị Y nhìn thấy hết gương mặt lại “xìu” xuống. Nhìn lại thấy Ninh Lạc đang loay hoay sắp lại chăn gối trên giường cử chỉ rất tự nhiên. Chợt nhớ lại lúc Ninh Lạc vừa nói là Bạch Hiên kêu Ninh Lạc giặt chăn gối vì có mùi lạ chẳng phải mấy ngày trước nàng ta nằm ở giường của Bạch Hiên sao? Mùi lạ là ám chỉ nàng ta à?

Vị Y đứng lên giựt lại dĩa chân gà vẫn còn một ít cầm trên tay không cho Bạch Hiên ăn nữa rồi nói:

- Muội đâu dám ở phòng của Thúc Thúc lỡ làm phòng có mùi lạ thì Thúc Thúc lại bắt tỷ giặt chăn gối nữa thì tỷ tỷ sẽ bận rộn lắm đây.

Lời của Vị Y Bạch Hiên nghe qua một cái là hiểu liền, Vị Y đang hiểu lầm chàng ta. Chẳng qua là mấy ngày trước Vị Y nằm trên giường của Bạch Hiên nhưng cái giường đã lâu rồi không giặt giũ chăn gối. Sợ Vị Y sẽ chê cười nên chàng ta nhờ Ninh Lạc giặt cho sạch, trừ trường hợp Vị Y có nằm lên lại vẫn thoải mái. Nhưng nào ngờ chữa "lợn lành thành lợn què" rồi.

Bạch Hiên liền vội giải thích:

- Ơ... Không phải… Ta…

Bạch Hiên chưa kịp giải thích thì Vị Y đã quay người rời đi. Chàng ta lúng túng đưa tay nếu Vị Y lại, nhưng lần này Vị Y “chơi” nguyên trứng vịt lộn sống nhăn to bằng con nai con "phi" thẳng vào người của Bạch Hiên rời bỏ đi.

Bốp... Rắc...

Hậu quả là Bạch Hiên cả người nhớp nháp trứng sống, nguyên con vịt úp mề tròn siêu to còn sống nhăn, thun thủm mùi tanh quấn hết vào người của Bạch Hiên. Bạch Hiên cạn lời luôn, chỉ biết thở dài "sao nàng không biết tiết kiệm đồ ăn vậy?"



Ninh Lạc lại một lần nữa ngơ ngác, đến hoảng hốt, sao trên đời này lại có trứng vịt lộn to như vậy, lần trước là cục huyết vịt lần này là trứng vịt lộn.

- Thúc Thúc... Thúc có sao không?

Mặc kệ bên trong phòng của Bạch Hiên đang ồn ào bởi sự hoảng hốt và lo lắng của Ninh Lạc. Vị Y tức giận chỉ nghĩ là chàng ta vừa lắm sau này sẽ không làm món ngon, càng không qua gặp tên "tra nam" đó nữa.

Cái kết đầu đau thương cho Bạch Hiên, chàng ta lại lặng lẽ trong đêm ra suối tắm xong rồi lặng lẽ lau chùi phòng của mình một lần nữa.

Đem đó tại thành trì giữa vực núi của Doãn Gia. Doãn Lai ung dung đứng trên tháp gỗ to nhìn từng người một được tắm qua nước sôi sạch sẽ, mùi thịt người thơm ngát.

Những người bị trụng vào nước sôi xong lại được ròng rọc kéo dây qua một nơi khác. Đứng chờ bên này là khoảng năm tên gia lính người cao to khỏe mạnh bắp tay rắn chắc lần lượt dùng dao nhọn lóc nhanh lớp thịt, lớp xương, lớp da, tim gan trên người của những thi thể từ nồi nước sôi đưa qua.

Thịt người nhanh chóng được chất đầy một xe lớn bên dưới. Xe gỗ đẩy dọc theo các chảo đang nóng dầu mỡ ở hai bên thành. Xe đi đến đâu là gia lính của Doãn Lai dùng hai tay trần của chúng hốt thịt bỏ vào chảo xào xào nấu nấu như những đầu bếp chuyên nghiệp.

Lớp da cũng được xe gỗ đẩy đến một vài chảo bếp khác làm những món ngấm đầy dầu mỡ, phần dư ra cuối cùng thì được treo lên phơi khô, để chuẩn bị cho món khác.

Xương cũng được dùng để bỏ vào nấu canh cho ngọt nước. Tim gan cũng được tận dụng làm những món xào, hấp các kiểu. Những món ăn nhanh chóng được bày biện ra một bàn lớn đặt hết trước mặt Doãn Lai.

Doãn Lai bệ vệ ngồi trên ghế nệm bốc tay trần vào các thức ăn, mồm há lớn như hà mã. Ăn ngấu nghiến những món làm từ thịt người, chiên xào nấu hấp các kiểu.

Ăn lia lịa cả người cả miệng hắn nhớp nháp mỡ dầu. Mỗi lần hắn ăn hết một dĩa thức ăn thì một đóm sáng bay ra.

Đốm sáng ấy bay len lỏi qua kết giới nặng trĩu, rồi theo gió quay về nhà của những người mất tích trong thành. Ánh sáng mờ ảo vỡ ra hóa thành những thi thể chết đói chỉ còn chiếc đầu khô cằn xuất hiện trong nhà của họ.

Vị Y sáng sớm đã cùng Di Hoa vào thành mua thêm một ít lương khô, rồi nhanh chóng rời khỏi thành Bình An hướng về núi cả hai vui vẻ líu lo chuyện trò trên đường đi. Nhưng hai dì cháu đâu biết rằng, vừa ra khỏi thành thì cũng là lúc Khinh Thiếu như quỷ bám dai nhìn thấy hai người.