Đầu Bếp Tác Quái - Cút Chiên Bơ

Chương 20: Củ Hành Trắng.




Cả hai dì cháu song kiếm hợp bích dùng củ hành trắng đánh con yêu quái tơi tả. Củ hành trắng siêu to khổng lồ đập lên người tên yêu quái rồi bể ra, giải phóng chất axit sulfenic. Chất axit này kết hợp với một enzyme có tên alinase tạo thành chất khí gọi là propanethiol S-oxide.

Chất khí này phản ứng với nước vốn luôn có ở trong mắt người, tạo nên axit sunfuric từ đó làm rát mắt. Hệ thần kinh xem đây như kích thích và điều khiển tuyến lệ tiết ra nước mắt nhiều hơn nhằm rửa trôi tác nhân lạ này.

Thế là người và yêu thú cay khóc đến thấy "ông bà ông dãi" luôn. Mắt mũi tèm nhem nước.

Nước từ củ hành liên tục chảy ra như suối, thấm vào da của tên yêu quái, các vết thương trên người nó đang rỉ máu, trúng phải nước hành đau rát, tê tê hết cả người. Nước mắt, nước mũi thì thi nhau chảy ra. Trông tên yêu quái lúc này thê thảm vô cùng, khóc đến sưng đỏ hết mắt.

Yêu quái vốn luôn tự ngạo với nhan sắc bặm trợn, đầu gấu của nó, nay đã bị hai nữ nhân này hủy hoại chỉ trong một nốt nhạc. Biến hắn trở thành một tên yêu quái khóc thút thít, yếu đuối, yêu màu hồng ghét sự giả dối. Nỗi sỉ nhục này thật khiến Thần Phật cũng phải nổi giận.

Tên yêu quái lồng lộng lên, đứng bật dậy miệng nó gầm lên:

- Grừ...

Hai lỗ mũi to lớn của nó giờ đây xì ra khói trắng và nước mũi, nhiễu nhão lòng thòng thể hiện sự tức giận. Nó giật mạnh hai củ hành trắng trên tay Vị Y và Di Hoa, bàn tay đầy cơ bắp rắn chắc của nó nổi lên cả gân xanh, đôi mắt vừa đỏ vừa khóc ánh lên nỗi căm thù tột độ. Bàn tay yêu bấu chặt lấy hai củ hành rồi thét lên một tiếng vang cả trời đất.

- ÉC ...

Nó bấu, nó xé nát tan hai củ hành. Vốn hai củ này cũng đã tả tơi lắm rồi. Bây giờ với lực xé của nó, hành củ càng nát bét hơn. Động tác của nó thô lỗ, mạnh bạo làm cho nước trong củ hành tiếp tục văng ra tung tóe. Giờ đây nước chảy ra như mưa rào đang rơi xuống mặt đất. Dì cháu Vị Y hoảng hốt vội lùi lại.

Một lần nữa con yêu thú ngu ngốc đã giải phóng thành công hợp chất propanethiol S-oxide kích thích và điều khiển tuyến lệ tiết ra nước mắt nhiều hơn nhằm rửa trôi tác nhân lạ này.

Đối mặt với cơn mưa rào, Di Hoa cay mắt khóc nức nở, kéo áo lên chậm chậm lau nước mắt rồi nói:

- Hu hu con yêu quái này lợi hại quá A Di ơi hu hu… Xuân này chắc con không về rồi.



Vị Y cầm chiếc khăn nhỏ lên vội lau nước mắt, rồi xì mũi vào khăn, nức nở đáp lại lời của Di Hoa:

- Ta còn chưa ra tuyệt chiêu mà… Hu hu hu…

Vừa lúc đó Khinh Thiếu từ bên trong nha môn tay cầm kiếm mặt đằng đằng sát khí chạy ra tới.

- Yêu quái chạy đâu cho thoát...

Cuộc tình với hành tây bây giờ có thêm người thứ tư, đau đớn xót xa còn gì bằng.

Sự xuất hiện của Khinh Thiếu khiến không khí xung quanh giãn ra. Hắn thấy Vị Y thì mừng như "má đi chợ về".

- A ha hay lắm con yêu trứng thối kia\, xuất hiện cứu đồng bọn à\, đến đúng lúc lắm một mẻ bắt trọn...

Bốp...

Một củ hành trắng khác được Vị Y ném thẳng vào mặt Khinh Thiếu.

Con yêu quái bị "liệu" của hành. Thấy củ hành trắng liền lao về phía Khinh Thiếu, quật ngã hắn xuống đất, hai tay cơ bắp cuồn cuộn của tên yêu quái, lao đến bấu xé, tát, dồn hết sự căm hận hủy diệt củ hành trắng đang nằm trên mặt của Khinh Thiếu. Dường như con yêu này không ý thức được phía dưới củ hành là gương mặt anh tuấn mỹ nam của Khinh Thiếu.

Lợi dụng lúc đó Vị Y và Di Hoa " vù" một cái lại chạy mất tiêu. Khinh Thiếu bất lực, nằm bất động trước những cái cào, cấu, bóp của con trư tinh hận củ hành. Trong lòng lúc này tràn đầy lửa hận với Vị Y. Mặc dù cả hai dì cháu đã bỏ chạy cách nha môn đến hai con đường lớn rồi. Mà vẫn nghe được tiếng thét chói tai của Khinh Thiếu.

- Yêu quái trứng thối\, có ngươi thì sẽ không có ta... Aaa…

Còn chưa thỏa cơn điên căm thù hành trắng thì Long Kỳ kiếm lạnh buốt, âm thầm lao đến xuyên một kiếm giết chết tên yêu quái. Khinh Thiếu lúc này với gương mặt đầy vết cào sưng phù. Y lê từng bước chân đầy căm giận, tay thì kéo theo xác của con trư tinh lôi đi xềnh xệch một cách lạnh lùng vô thần.



Vị Y và Di Hoa chạy bán sống bán chết thoát khỏi nha môn. Đến khi đuối sức rồi thì cả hai dừng lại thở hổn hển. Di Hoa vừa thở vừa nói:

- A A Di... sao sao chúng ta phải chạy vậy?

Vị Y cũng đứt cả hơi đáp lại:

- Hắn rắc rối ta ta không muốn dây dưa với hắn.

Di chứng của củ hành vẫn còn phảng phất khiến mắt của hai dì cháu vẫn đỏ hoe như vừa khóc một trận kinh thiên động địa.

Di Hoa "đuối" quá ngồi bệt xuống đất:

- Vậy mình làm sao tìm Thúc thúc đây A Di?

- Mình còn chưa đi chơi thả đèn nữa đó A Di?

Nghe Di Hoa nói Vị Y mới nhớ đến mục đích đến nha môn. Cái tên ôn thần đó sao lại có mặt ở nha môn chứ? Bây giờ làm sao mà đến nha môn tìm Bạch Hiên đây?

Vị Y tức giận đập mạnh tay lên tường.

- Chẳng lẽ phải quyết một trận sinh tử với tên trừ ma đó hay sao?

Vừa lúc này thì Di Hoa reo lên:

- A Di mẫu thân và Thúc thúc kìa…