Cái bánh màu xanh rơi xuống bàn, dù bên ngoài có vẹn nguyên bên trong cốt bánh cũng đã đổ trái đổ phải không còn nguyên dạng, vậy mà Cố Duệ Vân không ngại. Hắn cầm thìa xúc một miếng đưa vào miệng, ngọt, nhưng không hề ngấy. Alpha tâm tình không tệ đứng bên cửa sổ, nhìn theo bóng hình mảnh khảnh rời khỏi tòa chính đến khi cậu và chiếc xe ăn nhỏ dần, rồi biến mất trong tầm mắt.
Độ cong nơi khóe miệng của Cố Duệ Vân vẫn chưa hạ xuống, hắn xoay người nối máy với cấp dưới, “Tra giúp ta lai lịch người này, đồng thời điều chỉnh lại lương bổng.”
“Tên cậu ấy là Lâm Diễn, đầu bếp phụ trách bữa ăn của ta.”
Mấy tiếng sau.
Một file word được gửi tới, Cố Duệ Vân dựa vào ghế sa lông tỉ mỉ xem xét nửa giờ, độ cong nơi khóe miệng lại không tư chủ nâng cao.
“Lâm Diễn, hai mươi ba tuổi, Beta, chưa kết hôn, chưa yêu đương, tạm thời chưa có đối tượng mập mờ nào.”
Nhìn tập tài liệu trên tay, tâm tình Cố Duệ Vân cực kì tốt, hiệu suất làm việc cũng tăng cao, số lượng công việc còn tồn đọng nhanh chóng được giải quyết, xong xuôi sắc trời vẫn còn sáng.
Alpha định lái xe về nhà nhưng chẳng hiểu sao tự dưng đổi ý, hắn quyết định ghé qua phòng ăn quân sự một lát, nhưng không để ăn cơm mà là…
“Thầy Tiểu Lâm, khu C hôm nay khá đông binh lính, một mình tôi không thể xoay sở được nên tạm kéo cậu qua trợ giúp, thật sự rất cảm ơn.” Phía sau phòng ăn, có một Alpha đang cảm kích nhìn Lâm Diễn.
Trên mặt Lâm Diễn treo nụ cười, động tác xúc thức ăn trong tay vẫn không dừng lại, “Không cần cảm ơn, chúng ta là đồng nghiệp, giúp đỡ nhau là chuyện thường.”
“Thầy Tiểu Lâm, cậu toát mồ hôi này.” Đầu bếp Alpha lại nói.
“Ừ, hơi nóng thật.” Lâm Diễn thu gọn số nguyên liệu nấu ăn vào giỏ, sau đó tháo bao tay xuống lau mồ hôi.
Alpha đứng cạnh cậu mắt sáng lên, mở miệng, “Để tôi giúp cậu.”
Lâm Diễn ngẩn người, cảm thấy để kẻ khác lau mồ hôi cho mình có vẻ không đúng lắm nhưng đối phương đã nhanh nhẹn đưa tay tới, cậu đành ngoan ngoãn nâng mặt lên, tùy ý để đối phương lau trán mình.
“Cảm ơn.” Lâm Diễn lễ pháp cười cười.
Đầu bếp Alpha còn muốn nói thêm gì đó nhưng giây kế tiếp, sau lưng đột nhiên “Rầm” một tiếng, cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người. Bọn họ nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là một cái chén làm bằng sắt không rỉ đang lăn trên đất, lăn thẳng đến chân Lâm Diễn. Lâm Diễn nhặt đồ lên, kỳ quái nhìn ra ngoài, không có ai mà, chẳng nhẽ là gió thổi rơi.
Thời tiết tháng sáu chưa nóng hẳn nhưng đáy lòng Cố Duệ Vân lại khô khốc, về xe uống nửa chai nước mới bình tĩnh lại. Cố Duệ Vân chau mày, tâm tình đang tốt lập tức tan thành mây khói khi thấy Lâm Diễn thân cận với những Alpha khác.
Sao bảo không có đối tượng mập mờ? Vậy kẻ khi nãy là ai?
Người thông minh nhìn đã biết đầu bếp đó có ý với Lâm Diễn, chẳng nhẽ Lâm Diễn không biết sao, còn để hắn lau mồ hôi cho cậu. Hay là Lâm Diễn cũng thích Alpha ấy?
Cố Duệ Vân nhắm mắt suy nghĩ một hồi, sau đó xuống xe trở lại tòa cao ốc của quân đội, dọc đường đi có thuộc hạ chào hỏi hắn nhưng đợi Cố Duệ Vân đi khuất, bọn họ nhanh chóng tụ tập lại, nhỏ giọng thảo luận.
“Thượng tướng vừa đi mà, sao đã trở lại rồi?”
“Không biết được. Khi nãy ngài ấy vừa cho gọi một đầu bếp tên là Lâm Diễn đến, chắc đang đói?”
“Lâm Diễn làm cơm ngon vậy sao? Thượng tướng còn để ta tăng lương thưởng cho cậu ấy.”
Đám cấp dưới mồm năm miệng mười thảo luận, Cố Duệ Vân đã đi thang máy lên tầng. Hắn cởi áo khoác ngồi trên ghế sa lông, trong lúc chờ Lâm Diễn cứ nhấp nhổm mãi, cuối cùng dứt khoát chờ cậu bên cửa sổ, đến khi thấy bóng hình quen thuộc của Beta bước ra từ nhà ăn đáy lòng xao động mới bình tĩnh lại đôi chút.
Năm, bảy phút sau, Lâm Diễn mang đồ lên.
Lâm Diễn vốn đang bàn chuyện thực đơn với đồng nghiệp nhưng cấp dưới của Cố Duệ Vân đột nhiên tìm tới cậu, nói thượng tướng muốn ăn điểm tâm.
Lâm Diễn có chút buồn bực, buổi trưa vừa ăn rồi mà?
Cũng may nguyên liệu nơi này đã chuẩn bị xong cả, Lâm Diễn phân phó công việc xào rau đứng bếp cho các đồng nghiệp khác rồi nhanh chóng làm ra một cái bánh mousse vị chanh. Cậu vẫn nhớ Cố Duệ Vân không thích ăn ngọt, không khỏi giảm bớt lượng đường.
Đến khi đồ ngọt đưa đến bàn Cố Duệ Vân, Alpha lại cau mày nói, “Chua.”
Lâm Diễn nghiêng đầu, “Chua quá ạ? Không thể nào, tỉ lệ cốt chanh vừa đủ mà nhỉ.”
Cố Duệ Vân nhìn cậu, thần sắc có chút u tối, "Chua."
Lâm Diễn thầm thở dài, cho rằng Cố Duệ Vân đang cố tình gây khó dễ, muốn cậu quay lại làm vị khác. Chẳng ngờ, Cố Duệ Vân đột nhiên đứng lên.
Alpha cao lớn đứng trước người Lâm Diễn, từng bước tiến lại gần, Lâm Diễn theo bản năng lùi về phía sau, tên này không phải muốn động thủ đấy chứ?
Lâm Diễn lui thẳng về sau, đến khi lưng chạm vách tường, không còn đường lui nữa mới ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi, “Ngài tức giận sao?”
Cố Duệ Vân hơi cúi người, chậm rãi lướt qua sợi tóc Lâm Diễn, chóp tai, rồi cần cổ, nơi nào cũng ngửi một cái. Lông mày hắn nhíu lại, bất mãn, “Trên người ngươi có tin tức tố của Alpha, vị chanh, rất chua.”
Lâm Diễn bị đối phương ngửi đến mức không tự nhiên, bọn họ đứng cạnh nhau thật gần, dường như nghe được cả tiếng tim đập của đối phương. Cậu mấp mấy môi, khẽ giọng đáp lại, “À, tin tức tố ạ… Tôi là Beta mà, không ngửi thấy đâu. Hóa ra ngài không thích chanh, tôi cũng không thích.”
Alpha nhìn cậu chằm chằm, nghe được hai tiếng “Không thích” kia đột nhiên nói một câu khó hiểu, “Vậy thì cách xa Alpha vị chanh kia một chút.”
Lâm Diễn mở to mắt, ý hiểu ý không. Cậu vừa nhìn Cố Duệ Vân một cái tim đã nhảy loạn, đối với Alpha ưu việt này, Beta không biết làm thế nào cho phải, đáy lòng cứ rục rịch như muốn thân cận nhiều hơn với hắn.
Thỉnh thoảng, Lâm Diễn lại cảm thấy Cố Duệ Vân rất giống một con chó hoang dại mà kén ăn, không dễ bị thuần phục nhưng sẽ vẫy đuôi với người khác, cậu rất muốn sờ đầu con chó này. Cuối cùng, Lâm Diễn vẫn bỏ ý niệm đó đi, Cố Duệ Vân là cấp trên của cậu, làm sao cậu có thể sờ đầu cấp trên, hơn nữa bọn họ cũng chẳng thân quen gì.
Dường như nhận ra khoảng cách hai người quá gần, Cố Duệ Vân lui về sau một chút. Hắn nghĩ thầm, lời thổ lộ chưa chuẩn bị kỹ càng thì không nên qua loa nói ra nhưng phải lưu lại chút tín hiệu cho đốt phương, nếu không đối phương sẽ bị người khác đoạt trước, như vậy mất nhiều hơn được.
Cố Duệ Vân cầm lấy cổ tay Lâm Diễn, nghiêm túc nói.
“Lâm Diễn, cậu thấy thông báo trong phòng khách chưa? Mấy ngày nữa quân khu sẽ phái người qua biên giới, ta cũng phải đi. Sắp tới cậu không cần đưa đồ ăn đến nữa, giữ gìn sức khỏe, chờ ta trở lại có lời muốn nói với cậu.”
Lâm Diễn không hiểu ý nghĩa sâu sa đằng sau mấy lời này nên chi mờ mịt gật đầu một cái, thầm suy đoán, có điều gì phải chuẩn bị, tích góp trên chiến trường mới nói được à? Lâm Diễn đột nhiên cong miệng, hay muốn tăng lượng cho cậu? Rồi lại hạ miệng, cũng có thể là sa thải cậu mà… Dù sao thì lúc mới vào làm, cậu đã đạp trúng không biết bao nhiêu bãi mìn của Cố Duệ Vân…
Cố Duệ Vân cho rằng đối phương đã bắt được lời nói mập mờ của hắn, đột nhiên muốn ôm Lâm Diễn một cái nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, kìm nén ma sát mấy lần lên cổ tay Lâm Diễn, nghĩ thầm, tương lai còn dài, không cần vội vã.
Mấy ngày sau, Lâm Diễn vẫn đều đặn đưa cơm cho Cố Duệ Vân đến khi hắn lên chiến trường. Ngày tới chiến khu, Lâm Diễn còn đụng phải đám cấp dưới của Cố Duệ Vân, cậu nghĩ bọn họ ngày thường cực khổ, vừa vặn đang xách mấy phần điểm tâm nên thuận tay nhét cho cả đám.
Đám cấp dưới xách mấy hộp đồ ngọt lên xe, nhìn Cố Duệ Vân nói, “Thượng tướng, Thầy Tiểu Lâm cho này.”
Cố Duệ Vân cho rằng Lâm Diễn cố tình làm điểm tâm vì hắn, khóe miệng cong lên, “Ừ, các cậu chia ra mà ăn, không cần chừa cho ta.”
Đám cấp dưới trố mắt nhìn nhau, thầm nghĩ, cái này vốn dĩ là của bọn tôi, không phải chuẩn bị riêng cho ngài.
Chiến tranh bùng nổ vào cuối tháng sáu, trong khoảng thời gian này, Lâm Diễn chỉ loanh quanh giúp đỡ các đầu bếp khác ở khu C, thỉnh thoảng lang thang đến hội trường quân sự để xem tình hình chiến sự trên bảng tin rồi vòng về. Đến đầu tháng tám, các đầu bếp được thông báo rằng sĩ quan và binh lính trong vùng chiến sự đã trở lại, vậy nên thực đơn ngày mai phải chuẩn bị phong phú cẩn thận.
Lâm Diễn rất vui vì chiến sự thắng lợi, đêm hôm trước cậu cứ đắn đo về món ăn sẽ làm cho Cố Duệ Vân mãi nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cậu vẫn chọn mấy món Cố Duệ Vân ưa thích nhất.
Trưa hôm sau, Lâm Diễn bỏ thức ăn vào khay bạc, đẩy xe đến trước cao ốc quân sự nhưng dọc đường, cậu thấy cấp dưới của Cố Duệ Vân cứ đi lại tất bật, dường như phát sinh chuyện lớn gì.
Lâm Diễn đẩy cửa phòng làm việc quen thuộc ra, phát hiện bên trong đầy ắp người, cậu cho rằng bọn họ đang họp nên ngượng ngùng nói một câu xin lỗi rồi toan khép cửa lại.
Chẳng ngờ, Cố Duệ Vân đang bị mọi người vây lấy đột nhiên sải bước đến trước mặt cậu, ôm cậu vào lòng. Lãnh đạm mà ưu việt Alpha giờ đây giống hệt người thường, trên mặt còn đeo thiết bị hỗ trợ ngăn gặm cắn bằng kim loại, nước mắt lạch tạch rơi xuống vai cậu, tủi thân nói, “Vợ à, sao giờ em mới đến… Ta đói quá…”
Hóa ra thượng tướng mất trí nhớ, lầm tưởng cậu là vợ hắn.
Phải làm sao bây giờ, đương nhiên chỉ còn cách giúp hắn chữa khỏi mà thôi.
__________
SuA: khụ, ngại quá, mình vừa check lại raw, là 16 chương bao gồm cả phiên ngoại chứ không phải >10c như trước.