Ngày Lâm Diễn về lại vườn cây ăn quả, trời tí tách mưa, cậu không mang ô, trời cũng nhanh tối, sau khi xuống xe buýt cậu nhanh chóng đội mưa chạy về nhà nên cả người ướt nhẹp.
Ông nội còn đang cho con chó tiểu Hoàng ăn, vừa quay người lại đã thấy có kẻ ướt như chuột lột xộc vào nhà mình, ông mở to mắt, "Cậu là ai?"
Ông nội đã nghễnh ngãng mắt mũi còn nhập nhèm, Lâm Diễn chỉ có thể nói to, "Cháu trai của ông! Lâm —— Diễn đây ạ!"
Ông cụ tóc hoa râm tiến lại gần, nhìn kĩ, quả thật là cháu ruột của mình nhưng chưa đến ngày nghỉ lễ, tại sao Lâm Diễn đột nhiên trở về mà chẳng báo trước nửa câu.
Lâm Diễn nói với ông, cấp trên phê bình cậu làm ăn tắc trắch nên cho về nhà một tuần.
Nhưng thực chất không hề như vậy, trong buổi sinh nhật Cố Duệ Vân đêm đó, cậu đã kể sạch mọi chuyện. Lâm Diễn cứng rắn kìm lại nước mắt, cậu nói với Cố Duệ Vân, "Em không phải vợ ngài, ngài mất trí nhớ nên bác sĩ mới đưa tạm cho em cái thân phận này giúp ngài trị bệnh. Hơn nữa, trước khi mất trí nhớ ngài đã có đối tượng cầu hôn rồi."
Khi đó phản ứng của Cố Duệ Vân là như nào, căn nhà không mở đèn nhưng dư quang chiều tà đã để Lâm Diễn nhìn thấy nụ cười trên mặt Alpha dần đọng lại, cuối cùng Alpha nắm lấy tay cậu, không tin hỏi lại, "Vợ, em nói gì vậy?"
Vạch rõ chân tướng trong thoáng chốc khiến Lâm Diễn run cả người, cậu nhắm mắt, từ từ đẩy tay Cố Duệ Vân ra.
Bữa cơm cuối cùng kia Lâm Diễn không ăn được một đũa vì cậu chủ động rời đi.
Đáng ra theo dự định, nếu không còn là quan hệ kia với Cố Duệ Vân đi nữa thì cậu vẫn có thể lấy tư cách bạn bè hoặc cấp dưới chúc Cố Duệ Vân sinh nhật vui vẻ nhưng nhìn dáng vẻ Cố Duệ Vân khăng khăng siết chặt tay cậu, đỏ mắt lặp đi lặp lại một câu, hỏi cậu có phải cậu gạt hắn hay không, Lâm Diễn chẳng thể nhịn được nữa, chỉ còn cách chạy trốn.
Vườn cây ăn quả của ông nội là mảnh đất thanh tịnh vô cùng.
Ngày hôm sau, tin tức Lâm Diễn về nhà đã truyền khắp thôn, ông nội đi đâu cũng kể cháu trai làm đầu bếp lớn trên thành phố đã trở lại, gương mặt đầy vẻ đắc ý khiến Lâm Diễn lúng túng không dám ngẩng đầu.
Trong thôn có khoảng mười hộ gia đình, ngày thường ông nội là người già neo đơn, mọi người đã giúp đỡ không ít nên Lâm Diễn bèn cảm ơn bằng cách nấu cả bàn tiệc trong sân, một mình cặm cụi từ chiều đến tối trong bếp mời cả làng.
Vốn dĩ mọi người cho rằng vận khí của Lâm Diễn không tệ nên mới lăn lộn được trên thành phố nhưng đến khi ngồi vào mâm rồi, lại khen không dứt miệng, thậm chí vài bác gái còn len lén hỏi Lâm Diễn có vợ chưa, định tìm cho cậu một mối hôn sự.
Ông nội cầm chén đũa cười một tiếng, nói đây là chuyện riêng của Lâm Diễn, lão già như ông không can dự vào.
Tài nghệ nấu nướng của Lâm Diễn ngày thứ hai đã truyền xa, mấy thanh thiếu nữ trẻ tuổi từ mấy thôn khác cũng chạy tới thò đầu trước cửa nhà cậu, nhỏ giọng chuyện trò với nhau.
"Mẹ ta nói cậu ấy là đầu bếp trong thành phố, nấu ăn siêu đỉnh!"
"Ta vừa ăn hôm qua, thật sự thèm muốn chết."
"Biết nấu mấy mâm cơm thì nào có ích, quan trọng phải chăm chỉ cần cù."
"Các ngươi mong chờ gì chứ, thật sự muốn gả cho cậu ấy à?"
"Tại sao không, cậu ấy chưa có vợ mà."
"Các ngươi không ngửi thấy sao, mùi vị Alpha trên người cậu ấy nặng thế này, chắc chắn đã có đối tượng rồi."
Lâm Diễn xách cái làn ra cửa, mấy Omega cá nhỏ trong góc cố hít mũi một cái, đúng thật, đây là mùi vị đánh dấu chủ quyền của Alpha mà.
Ông nội lớn tuổi mà cứng đầu vô cùng, nói rằng vườn cây ăn quả này kinh doanh hơn nửa đời người, nhất định không thể để nó hoang phế. Ông phân chia diện tích, phân loại các loại cây trồng, khi chúng chín thì bán quả đi với giá thấp, không vì kiếm tiền mà để cho phần đời còn lại của mình có chút việc làm.
Lâm Diễn dời ghế tựa cho ông nội, đặt trong bóng râm. Cậu cầm kéo cắt cành bưởi ở cạnh, khéo léo di chuyển nhưng đáy lòng lại có chút không yên, cắt xuống, găng tay bị sượt qua một lỗ.
Ông nội thở hổn hển, cười một tiếng, cầm quạt lá lắc lư trước ngực, "Cháu trai, sao con không chuyên tâm vậy, nhớ nửa kia rồi à?"
Lâm Diễn ngẩn người nhìn ông nội, "Ông nội, con chưa, chưa có nửa kia."
Ông nội sờ một bên lông mày trắng xám, "Lừa ai đấy, ông nội chừng này tuổi, có chuyện gì chưa thấy đâu. Huống hồ cái gì con chả viết lên mặt."
Lâm diễn bĩu môi, tiếp tục mạnh miệng, "Mới không có."
Mới không có tâm sự, mới không thèm để ý, mới không nghĩ về Cố Duệ Vân, mới không lo lắng hai ngày qua Cố Duệ Vân ăn uống đầy đủ không.
Ông nội nhìn thấu tất cả nhưng không nói ra, ông nắm quạt đứng lên, chậm rãi bước vào nhà, chỉ để lại bóng lưng, "Tối qua ông nhận được điện thoại, dầu dây bên kia xưng là người yêu của con, họ Cố, ông còn cho là thật nên bảo nó chờ ở cổng thôn, chiều nay con ra đón. Nghe con nói thế này, người nọ là kẻ lừa đảo à?"
Mũi kéo trong tay Lâm Diễn dừng một chút, dỏng tai lên.
"Chốc nữa lại mưa đấy, nếu người nọ là kẻ lừa đảo thật thì để hắn tắm mưa ướt người đi, lừa gạt một lão già như ta mà không táng tận lương tâm sao!" Ông nội khoát tay một cái, đi càng lúc càng xa.
Cái kéo trong tay nặng trĩu rơi vào gùi, Lâm Diễn tâm loạn như ma.
Cố Duệ Vân đã biết chân tướng sự thật sao còn tới tìm cậu.
Nhiệt độ ban ngày tương đối cao, bóng lưng Alpha thẳng tắp đứng trước đầu làng, rất nhiều thôn dân đi ngang qua dò xét hắn. Ở vùng quê nghèo nàn hoang vu như vậy mà có Alpha cấp bậc này quả thật hiếm thấy, cũng không biết đang đợi ai mà mặt mày viết đầy gấp gáp.
Cái đêm Lâm Diễn rời đi, Cố Duệ Vân rất nhanh đã tỉnh táo lại. Tuy hắn mất trí nhớ nhưng làm chuyện gì cũng lưu lại dấu vết, hắn phát hiện máy truyền tin trong phòng khách, màn hình dừng lại ở những ghi chú kia. Hai chữ "Mộc Mộc" khiến mi tâm hắn giật giật, Cố Duệ Vân lại lật album ảnh ra, nhìn mấy tin nhắn bản thân gửi cho thuộc hạ, lập tức hiểu ra hết thảy.
Alpha vốn âm trầm bất đắc dĩ cười lên trong nháy mắt.
Ngốc nghếch.
Lâm Diễn ngốc nghếch.
Vợ ngốc nghếch còn tắt nguồn điện thoại, gọi mấy cuộc chẳng thể thông máy, đến phòng ăn cũng chả thấy bóng dáng đâu, khu ở trọ cũng không thấy nốt. Lâm Diễn đang lẩn tránh hắn.
Cố Duệ Vân tìm được tài liệu của Lâm Diễn, lấy được phương thức liên lạc của ông nội cậu, tuy có chút phạm thượng nhưng hắn cần giải thích rõ với Lâm Diễn. Khổ nỗi, ông lão lãng tai, nói nửa ngày cũng chả có manh mối nào, chỉ bảo Cố Duệ Vân hôm sau đến đầu làng chờ.
Hai giờ trước Cố Duệ Vân đã lái xe đến nơi, đường xá nơi này phức tạp, núi xanh được nước non bao bọc, Cố Duệ Vân không biết đường nên chỉ có thể đứng tồng ngồng một chỗ chờ Lâm Diễn tới đón.
Nhưng sao Lâm Diễn vẫn chưa tới chứ.
Mi mắt Alpha rũ xuống, nhớ vợ quá đi.
Trời đã bắt đầu đổ mưa lất phất, đáy lòng Cố Duệ Vân cũng đã ướt sũng nhưng hắn không vào lại xe. Cố Duệ Vân sợ lỡ mất dáng hình Lâm Diễn nên chỉ đành để mặc mưa phùn lướt qua người.
Nói Lâm Diễn ngốc nghếch mà suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một con chó nhỏ đần độn cố chấp, có hơn gì đâu.
Đến khi cả người ướt nhẹp, mưa tí tách đổ xuống, Cố Duệ Vân cũng thấy Lâm Diễn cầm ô bước tới từ một con đường nhỏ. Đáy lòng Cố Duệ Vân quặn lại, khẩn trương kích động hơn bất kì thời khắc nào, hắn sải bước tiến lên, ôm chầm lấy Lâm Diễn.
"Cố..." Lâm Diễn vừa lên tiếng đã bị cái ôm này cắt đứt.
"Lâm Diễn, em chạy cái gì!" Cố Duệ Vân ôm cậu, giọng nói xao động không ngừng, đuôi mắt đỏ lòm.
"Sao em có thể bỏ ta mà trốn chứ, em biết ta khổ sở lắm không..." Hắn đáng thương nói.
"Mộc Mộc là em mà, song mộc vi lâm, hai chữ mộc (木) ghép vào nhau là rừng (林), rừng là lâm, lâm trong Lâm Diễn đó."
"Dù có còn trí nhớ hay không, người ta thích nhất vẫn luôn là em."
"Vợ, đừng không cần ta..." Thân thể Cố Duệ Vân khẽ run, nắm lấy tay Lâm Diễn. Một chiếc nhẫn mang theo nước mưa trượt vào ngón tay cậu, không lớn không nhỏ, vừa khớp.
Đó là món quà trước khi Cố Duệ Vân mất trí nhớ, một lần lại một lần len lén nhìn ngắm bàn tay người hắn thương, cầm vô số vật đối chiếu nhỏ bé, cuối cùng tự tin mười phần cho người chế tác thành.
Lâm Diễn sững sờ nhìn bàn tay được Cố Duệ Vân nắm lấy, ngón tay Alpha cũng đeo nhẫn, là loại cùng kiểu với cậu. Những lời nói dồn dập khiến cổ họng cậu có chút chua xót, hóa ra tất thảy trời xui đất khiến mới gây nên hiểu lầm. Cậu cho rằng tổn thương tạm thời là lựa chọn tốt nhất của hai người nhưng lại không biết bản thân đã sớm lún sâu, dù có đi lối nào để thoát cũng chỉ thêm phần khó chịu.
Cậu nhẹ nhàng ôm lại Cố Duệ Vân, nước mắt tuôn rơi không ngừng, vừa tự trách bản thân quá ngu xuẩn đần độn,, vừa vui vẻ yên tâm từ trước tới giờ đối phương đều thích mình.
Lâm Diễn nhỏ giọng thút thít. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi."
"Là em ngu ngốc."
"Sau này em sẽ không trốn nữa."
"Sau này em cần Cố Duệ Vân."
Alpha tựa trán vào cậu, dù bên ngoài mưa to như thách nhưng thế giới bên trong đã dần tạnh, hắn siết vai Lâm Diễn, "Thật ư?"
"Thật."
"Ngoắc tay nhé?"
"Ngoắc tay."