Đặt Tên Cho Bóng Đêm

Chương 98




Trong bất tri bất giác, đã đến thời khắc sắp sửa xuyên không của những Người du hành Thời Gian.

Bên ngoài ầm ĩ thảo luận vu án, có bạn học trong Lạc Thành tiết lộ chi tiết, vì vậy, người săn giết che mặt do Khánh Trần sắm vai cũng tiến vào trong tầm mắt của mọi người.

Nhưng mọi người chỉ biết một mình hắn hầu như tiêu diệt toàn bộ tổ chức tội phạm, biết hắn truy đuổi báo thù trong đêm tối.

Lại không biết hắn là ai.

Có người nói hắn là thuộc hạ của Lưu Đức Trụ, cũng có người nói hắn là người đi ngang qua, nói cái gì đều có.

Nhưng không hề nghi ngờ chính là, trong số những Người du hành Thời Gian nổi tiếng nhất trong nước, lại xuất hiện một nhân vật mới.

Còn thần bí như Hà Tiểu Tiểu.

Đếm ngược 00:10:00.

Nhật Bản, Osaka.

Bên cạnh Shinsaibashisuji, trong căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn The St. Regis Osaka.

Một người thiếu nữ cuộn đầu gối ngồi trên cái ghế bên cạnh cửa sổ lớn sát đất, cô ta mặc quần đùi màu xanh nhạt và áo sơ mi màu trắng nhẹ nhàng, cúi đầu nhìn điện thoại di động.

Tin tức về vụ án bắt cóc Người du hành Thời Gian ở Núi Lão Quân, đã truyền tới Nhật Bản, đồng dạng gây ra sóng to gió lớn.

Giờ phút này, vụ án có quan hệ Người du hành Thời Gian bị hại đã nhiều hơn trăm vụ.

Có người bị mạnh mẽ cướp đi tứ chi máy, còn có người vừa mang về dược phẩm, đã bị bạn mưu sát.

Khiến kẻ khác ngoài ý muốn chính là người quen phạm tội giữa bạn, giữa người thân, tỉ lệ cực cao.

Lúc đầu mọi người càng lo lắng uy hiếp đến từ vài tổ chức đen trong DeepWeb, nhưng trên thực tế mọi người đánh giá thấp lòng người, cũng đánh giá cao thân tình và hữu tình.

Thiếu nữ Kamidai Soraon nhìn tất cả cái này, trong lòng nổi lên một tia mờ mịt.

Cô ta vốn chỉ muốn làm một nghệ nhân, vì sao lại đột nhiên rơi vào trong loại chuyện này.

Cũng chính là vì loại chuyện này, khiến cô ta không có cảm giác an toàn.

Trong thế giới Bên Ngoài, cô cần lo lắng người khác phát hiện thân phận Người du hành Thời Gian của mình.

Trong thế giới Bên Trong, cô lại cần phải cẩn thận ứng phó gia tộc Kamidai, phòng ngừa đối phương phát hiện.

Mấy ngày hôm trước, gia tộc Kamidai tiến hành kiểm tra cẩn thận đối với người bên trong gia tộc, cũng tiến hành tra tấn kinh khủng đối với bảy Người du hành Thời Gian tìm được.

Nếu không phải cha mẹ của Kamidai Soraon sớm qua đời ở thế giới Bên Trong, cô ta thuở nhỏ sống một mình ở ranh giới, có vài tin tức không dể kiểm tra.



Nếu không phải cô cảm thụ được nguy cơ, sớm làm rất nhiều bài tập.

Nếu không phải cô mang dòng máu lai Nhật Trung, từ nhỏ đã biết nói tiếng Hoa.

Sợ rằng mấy ngày hôm trước cô cũng bị điều tra ra.

Trong phân đoạn kiểm tra, quan trọng nhất chính là "Tiếng phổ thông" .

Bởi vì gia tộc Kamidai sớm gia nhập vào liên bang, cho nên sau khi nhập gia tùy tục đã sớm phổ cập tiếng phổ thông, chỉ có thành viên dòng chính trong gia tộc mới giữ truyền thừa tiếng mẹ đẻ như trước.

Bọn họ xem việc này là truyền thống cao quý nhất, giao lưu với bên ngoài dùng tiếng phổ thông, nhưng gia phổ, tế tự của gia tộc sử dụng đều là tiếng Nhật.

Người du hành Thời Gian Nhật Bản xuyên không đến gia tộc Kamidai, ngoại trừ Kamidai Soraon, căn bản không ai biết nói tiếng Trung.

Vì vậy tập thể chết bất đắc kỳ tử.

Bởi vì quan hệ đám hỏi, Kamidai Soraon vừa vặn được đưa đến thành phố số 18 gặp một thiếu niên tên là Khánh Trần, gia tộc Kamidai rất lưu ý kết quả của đám hỏi này, cùng với lợi ích sau đám hỏi, cho nên mức độ kiểm tra đối với cô cũng không cao.

Nghĩ đến đám hỏi, Kamidai Soraon bỗng nhiên nhập vào hai chữ "Khánh Trần" trong mục tìm kiếm tiếng Trung trên điện thoại di động.

Nhưng vẫn giống vài lần trước, vẫn không có tin tức hữu dụng gì.

"Hiện nay xem ra không có biện pháp xác định người thiếu niên kia có phải Người du hành Thời Gian hay không. . . Lần trước đi đều không gặp được anh ta, lần này không biết có thể nhìn thấy anh ấy hay không? Ôi chao? Nếu như mình đi gặp anh ấy nhiều lần, anh ấy có thể cảm thấy mình thích anh ấy hay không? Mình có phải nên rụt rè một chút, cách một thời gian lại đi hay không?"

"Thế nhưng, hình như lập tức muốn theo những người đó về gia tộc, không đi thì hình như rất khó nhìn thấy anh ấy."

Cảnh đêm phồn hoa của Osaka như một đám tinh vân, còn tâm tư của thiếu nữ thì chập chờn trong trời đêm.

Đếm ngược về 0.

. . .

Khi thế giới vỡ vụn trong bóng tối, bắt đầu được ghép lại.

Khánh Trần về tới nhà tù tối mờ, kêu lên một tiếng đau đớn thiếu chút nữa té ngã xuống đất.

Lần trước rời đi, hắn là đứng thẳng, cho nên lúc này trở về, vết thương ở chân trực tiếp rách tung tóe ra.

Cũng may Khánh Trần sớm có chuẩn bị tâm lý, lúc này mới không có ngã xuống.

Hắn ổn định thân hình nhìn thoáng qua cánh tay.

Trở về đếm ngược: 167:59:55.



"Trở về? Xem ra tổn thương không nhẹ, " Lâm Tiểu Tiếu cười nói: "Bất quá trở về chính là chuyện tốt."

Diệp Vãn cười gật đầu: "Ngoại trừ sinh tử không có chuyện lớn, chỉ bất quá, vài giây trước 0 giờ cậu còn tốt, đột nhiên trở nên uể oải như thế thật đúng là làm cho người ta có chút không quá thích ứng."

Nói xong, Diệp Vãn vỗ vỗ cái ghế trước mặt hắn: "Ngồi xuống nói đi."

Giờ phút này Khánh Trần nở nụ cười, thì ra Diệp Vãn đã sớm đoán được bản thân mình sẽ chơi phế hai chân, cho nên trước đó chuẩn bị cái ghế cho mình.

Tựa như đối phương đã sớm nghĩ tới, mình tuy rằng luôn miệng nói những người đó cũng không đáng để mình mạo hiểm, nhưng cuối cùng không cách nào kiềm nén tâm huyết của mình.

Lý Thúc Đồng đánh giá rất đúng, ở chỗ sâu trong bộ não tỉnh táo và mạnh mẽ của mình, quả thật chôn dấu tâm huyết khó có thể tưởng tượng.

Cả hai vừa mâu thuẫn nhưng lại hòa hợp.

Lý Thúc Đồng như xem thấu suy nghĩ của Khánh Trần, cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Bình thường ra vẻ ông cụ non thật sự là làm cho người ta rất không quen, có thể là cuộc sống dành cho em một chút dằn vặt, mới có thể cho em sớm thu hồi tâm tính của thiếu niên. Nhưng người thiếu niên, vốn nên tùy ý làm bậy một chút mới đúng, có một số việc khi thiếu niên em không làm, chờ em đến độ tuổi của tôi sẽ phát hiện ra đã bỏ lỡ rất nhiều."

Thanh xuân, chính là độ tuổi nhiệt huyết và ngây thơ, lúc này bạn có thể sẽ phạm một chút sai, thậm chí phạm rất nhiều sai.

Nhưng thật ra vào giây phút khi thanh xuân kết thúc, bạn lại phát hiện, thì ra phạm sai lầm vốn chính là một trong những nguyên nhân tốt đẹp mà lại rực rỡ nhất của thanh xuân.

Bạn lúc này xúc động, liều lĩnh, không sợ, nhưng cũng không hối hận.

Khánh Trần sau khi ngồi xuống ghế, Diệp Vãn bảo hắn cởi giầy và áo: "Để xem cậu bị thương nặng như thế nào, Tiểu Tiếu bên kia chuẩn bị thuốc mỡ cho cậu rồi."

Khi mọi người nhìn thấy bàn chân đầy vết thương của Khánh Trần, còn có vết thương thật sâu trên vai, hầu như đều có thể tưởng tượng được người thiếu niên này trong hai ngày qua đã trải qua cái gì.

Vết thương ở lòng bàn chân, ý nghĩa Khánh Trần đã từng dùng chân trần đi đường.

Vết thương trên vai, ý nghĩa hắn đã từng đối mặt kẻ địch sử dụng súng.

Đối với một người thiếu niên bình thường mà nói, cái này đã xem như cực hạn của hung hiểm, nhưng đối phương vẫn bình an trở về.

Lâm Tiểu Tiếu nói: "Chúc mừng cậu, ranh giới khó nhất qua, cậu đã bước qua."

Ranh giới theo như lời của hắn, chính là lần chiến đấu đầu tiên trong cuộc đời.

Chiến đấu khắc cốt ghi tâm.

Thật ra những người có kinh nghiệm như bọn họ đều biết rõ, lần chiến đấu đầu tiên trong đời là rất quan trọng, nó quyết định thành tựu của tương lai.

Ngược lại không phải nói có bao nhiêu nâng cao đối với thực lực, mà là tương lai khi bạn lại đối mặt với kẻ địch khác, có lùi bước hay không? Có sở hữu dũng khí và tâm huyết như trước hay không.

Thực lực quyết định điểm cuối, nhưng tâm tính mới quyết định điểm cao nhất!

Một bên Diệp Vãn nhìn chằm chằm bàn chân của Khánh Trần xúc động nói: "Khánh Trần, ai xử lý vết thương cho cậu vậy, quá cẩn thận. Vốn tôi còn tưởng rằng cần xử lý một lần nữa cho cậu, dù sao chân trần giẫm lên mặt đất, sẽ có rất nhiều tạp chất rất nhỏ lọt vào trong thịt, để lại một vài mầm bệnh. Nhưng hiện tại xem ra, người xử lý vết thương cho cậu rất cẩn thận, nhất định rất để bụng với cậu."