Một tuần trôi qua nhanh chóng chỉ trong chớp mắt. Thẩm Thiên Nhạc hiện tại cơ thể vẫn còn yếu nhưng cũng đã khá hơn. Bây giờ có thể tự do đi lại mà không cần đến xe lăn nữa.
Nhưng Cố Ngụy Tiêu vẫn luôn cảm thấy có một chuyện vô cùng kì quái. Rõ ràng vào ngày hôm đó Thẩm Thiên Nhạc đã lao đến đỡ cho anh một viên đạn, nhưng Trình Viễn lại không hề nhắc đến nó. Cả quá trình cũng chỉ nhắc đến vết thương bên ngực trái của cô.
Thẩm Thiên Nhạc đứng bên cạnh nhìn Cố Ngụy Tiêu làm giấy ra viện, hai mày anh nhíu thật chặt khiến cô càng nhìn càng lo lắng.
Đến khi đồ dùng của Thẩm Thiên Nhạc được để vào cốp xe, đi gần về đến nhà Cố Ngụy Tiêu vẫn không nói một lời. Anh mấp máy môi, ấp a ấp úng định hỏi nhưng rồi lại thôi.
"Anh làm sao thế? Không khỏe ở đâu à?"
"Hôm đó, em... là bị trúng đạn không phải sao?"
"À... Bị rạn xương ở lưng!"
Cố Ngụy Tiêu táp xe vào lề đường, quay phắt lại, tròn mắt nhìn cô. "Chỉ bị rạn xương thôi?"
Thẩm Thiên Nhạc nắm lấy tay anh, khẽ nghịch đầu ngón tay thon dài. Một lúc sau mới ngước lên nói: "Anh biết mẹ em làm nghề gì không?"
Từ trước đến nay Thẩm Thiên Nhạc chưa từng nhắc đến mẹ trước mặt người khác, ngay cả Thẩm Minh Hạo cũng chưa từng nói qua một lần rằng mình có vợ, đột nhiên hôm nay Thẩm Thiên Nhạc hỏi anh câu này, nhất thời Cố Ngụy Tiêu không biết nên trả lời ra sao.
"Anh cũng biết bà ấy, là người phụ nữ đó. Thư kí của chú anh."
Bà Hứa?
"Rất lâu trước đây, mẹ bỏ em đi không nói một lời. Lừa em rằng đi một chút sẽ quay lại, nhưng em đợi rất lâu, rất rất lâu vẫn không thấy bà đến... Mẹ trước đây là cảnh sát, nhưng cũng chỉ làm việc tại văn phòng giải quyết những việc nhỏ nhặt. Lúc đó em không hề biết thực chất mẹ từng làm những công việc đầy nguy hiểm, sau cùng trái tim lại bị một viên đạn găm sâu vào, cũng từng đối diện với cái chết ngay trước mắt, chưa bao giờ có thể ngủ yên dù chỉ một giấc. Tất cả những việc đó cũng chỉ vì một người... Thế nên mẹ không làm công việc đó nữa, nghe lời ông ngoại quay lại làm một cảnh sát nhàn rỗi giải quyết việc vặt... Giấu em rằng bà từng phải trải qua những việc đó, khiến em một đời trách móc. Tại sao lại bỏ rơi em vào thời điểm đó..."
Những câu chuyện ẩn đằng sau có lẽ dù giấu thế nào cũng không thể giấu suốt đời. Huống hồ bây giờ Hứa Quân Nhu đã quay lại, có thể đứng ngay trước mặt cô như những năm về trước. Cả gia đình sẽ lại được đoàn tụ một lần nữa. Thẩm Minh Hạo cũng không cần ngày nào cũng đi tìm tung tích của một người trên những trang báo về cảnh sát nữa.
Chờ đợi bao lâu là đáng?
Là câu hỏi phải dùng một đời để chứng minh.
"Thế nên hôm đó bà ấy đưa cho em áo chống đạn?"
Thẩm Thiên Nhạc bĩu môi khinh bỉ nhìn Cố Ngụy Tiêu: "Làm gì có ai nỡ nhìn con mình gặp nguy hiểm được. Ít ra cũng phải chuẩn bị trước rồi mới đến đó chứ. Anh tưởng em bị ngốc à?"
"Thế nên là anh đang lo lắng vô ích sao?" Cố Ngụy Tiêu cảm thấy lòng tự tôn bị hạ xuống một bậc, lúc đó còn gào khóc nữa chứ, ừm... có hơi ngượng ngùng.
"Nhanh lên đi, chúng ta về nhà đón Manh Manh về Thẩm gia."
Cố Ngụy Tiêu lườm cô, khởi động lại xe tiếp tục đi. Một lúc sau lại hỏi một câu không thể nào ngu ngốc hơn.
"Về Thẩm gia làm gì?"
Thẩm Thiên Nhạc cười, vươn tay xoa xoa đầu anh. Quả nhiên trải qua đả kích lớn như thế làm anh ấy ngốc thật rồi.
"Sao em không không trả lời!"
Thẩm Thiên Nhạc thành thật: "Ra mắt!"
"Ừm... ra mắt."
Suốt cả quãng đường còn lại, Cố Ngụy Tiêu vẫn ở trong tình trạng mơ hồ, nhất thời không tin được những gì Thẩm Thiên Nhạc vừa nói, cuối cùng không kìm được hỏi lại: "Em nói chúng ta về nhà ra mắt?"
"Không có! Em nói chúng ta về nhà đón Tết."
Lừa trẻ con sao có thể dễ đến mức này chứ.
Cố Ngụy Tiêu: "..."
.........
Sau sự việc lần này, khiến báo chí chấn động liên tục réo tên tập đoàn to lớn hàng đầu trong nước là Tề thị. Không ngờ chủ tịch Tề lại là một con quỷ khát máu dưới hình dạng một người đàn ông hiền từ. Chỉ trong hai tuần ngắn ngủi, toàn bộ những tập đoàn đang hợp tác cùng Tề thị đều rút vốn đầu tư, phá bỏ hợp đồng ước định, dù có phải chịu tổn thất vô cùng lớn cũng nhất định không muốn dính dáng một chút đến đồng tiền vấy đầy máu của Tề Chung.
Tề Chung cũng ngay lập tức được đưa vào trại giam, trên người là bộ quần áo xọc của tù nhân. Ngay cả luật sư được ông ta thuê để biện hộ cũng từ chối cuộc ra toà lần này. Người duy nhất vẫn đến thăm một kẻ khát máu chỉ có người con trai bị ông ta hủy hoại trong ngần ấy năm trời.
Tề Hiên đứng cánh xa phòng giam nhìn Tề Chung, anh không biết mình nên cười hay chất vấn người cha điên loạn kia. Cười vì ông ta cuối cùng cũng phải trả giá cho tội lỗi một đời của mình, chấn vấn ông ta tại sao lại khiến anh rơi vào cảnh khốn cùng này.
Bóng đèn nhấp nháy chiếu lên gương mặt đầy vết thương của Tề Chung, Tề Hiên siết chặt nắm đấm tay, dứt khoát quay đầu rời đi.
Anh rời khỏi trại giam, bỗng nhiên lại thấy lạnh giá vô cùng, trái tim cũng vì Thẩm Thiên Nhạc mà như mảnh đất hoang tàn. Một hình ảnh vô thức vụt qua trong đầu anh.
Tề Hiên lắc lắc đầu, anh thở dài tự trấn an bản thân: "Sao lại nghĩ đến cô ta chứ, điên thật rồi."
Ánh đèn vàng lập lòe hai bên đường chiếu lên thân hình cao lớn đi giữa đêm đen dần ẩn khuất sau những hàng cây.
.........
Xe vừa dừng trước cửa Thẩm thị, bên trong quản gia cùng người hầu ồ ạt đổ ra ngoài. Trên những gương mặt có quen thuộc, có xa lạ là những vẻ vui mừng.
"Cậu Thẩm..." Quản gia khựng lại, cúi đầu khẽ cười: "Cậu Cố quay về rồi."
Cố Ngụy Tiêu cười, nắm tay Thẩm Thiên Nhạc cùng nhau bước vào trong.
Vừa vào đến đã thấy một người đứng đó mỉm cười, Hứa Quân Nhu dịu dàng ôm lấy Thẩm Thiên Nhạc, sau đó nói đầy ẩn ý với Cố Ngụy Tiêu. "Không chào hỏi sao?"
Anh nhẹ giọng trả lời: "Chào cô!"
Hứa Quân Nhu: "Thay đổi cách xưng hô là vừa rồi, gọi mẹ đi."
Thẩm Thiên Nhạc: "..." Sao mẹ lại có thể dễ dàng như thế được chứ?
Cố Ngụy Tiêu: "..." Đáng ra vừa rồi vẫn nên chào mẹ.
Thẩm Minh Hạo: "..." Các người xem tôi là người ngoài à? Sao có thể cho thằng nhóc đó lấy con tôi dễ dàng như thế được.