Tít... tít... tít...
Ống truyền dịch nhỏ xuống từng giọt vô cùng chậm rãi, máy đo nhịp tim vang lên những tiếng tít... tít đều đặn. Trên giường bệnh, thân ảnh gầy guộc nằm im tĩnh lặng.
Hơi thở cô nhè nhẹ, nhưng đôi lúc lại dồn dập đến ngắt quãng. Bác sĩ đứng gần đó nhìn vào sổ bệnh án không chớp mắt.
Một lát sau Trình Viễn quay đầu lại nhìn người đàn ông nằm ngay bên giường bệnh, đã hơn một tuần rồi ngày nào anh ta cũng đến, đến rồi sẽ ở lại đến tận khuya. Thậm chí nói đúng hơn chính là nhìn người bệnh chằm chằm không chớp mắt suốt ngày đêm.
Đột nhiên anh thấy Cố Ngụy Tiêu cũng giống mình của lúc trước. Ngày nào cũng đến thăm bệnh, anh lúc đó hễ xong việc sẽ lại đến phòng bệnh của Lâm Đồng Từ, chỉ cần lẳng lặng nhìn cô như thế thôi cũng khiến bản thân an tâm hơn phần nào.
Cố Ngụy Tiêu nghiêng đầu, mày hơi nhíu mở mắt ra. Thấy Trình Viễn đứng gần đó thì có chút hoảng loạn.
"Cô ấy sao vẫn chưa tỉnh lại thế, không phải anh nói là đã qua cơn nguy kịch rồi sao?"
"Chắc vài ngày nữa sẽ tỉnh, mà... các người vừa làm cái gì về thế? Để cô ấy bị thương đến mức đó. May mà nhát dao đó không đâm trúng tim, vài phân nữa là... Mà thôi, xem như mạng lớn."
Đúng là hào môn chẳng có chuyện gì tốt đẹp, hai người đó vẫn có thể ở bên nhau đến tận bây giờ xem ra cũng phải tích nhiều phúc đức lắm. Trình Viễn thầm nghĩ, anh cầm theo sổ bệnh án quay người rời đi.
Có một tình yêu không phải ngày một ngày hai, câu chuyện này sau cùng cũng đi đến hồi kết tươi đẹp nhất.
Mỗi ngày Cố Ngụy Tiêu đều đến, tối sẽ ở đó nhìn chăm chú gương mặt của Thẩm Thiên Nhạc. Rồi sẽ kể chuyện cho cô nghe, những câu chuyện xảy ra trong thời gian cô hôn mê. Kể cho cô biết những con người mình từng gặp trong những năm tháng không có cô bên cạnh, họ là người tốt, họ là người xấu. Tất cả đều để lại cho anh những hồi ức khó quên. Và có cả cô bé anh từng lừa gạt chỉ với một viên kẹo vào nhiều năm về trước.
Mỗi sáng sẽ nói cho cô biết mình yêu cô nhiều đến mức nào. Đến tối sẽ là một nụ hôn trên trán đầy dịu dàng.
Có lẽ Thẩm Thiên Nhạc cũng đã quá mệt mỏi rồi, thời gian hôn mê kéo dài đến tận hai tuần. Hai tuần ấy Cố Ngụy Tiêu thay đổi rõ rệt, trông anh nhếch nhác ra hẳn. Cằm lún phún râu, mắt thì thâm quầng.
Cũng có vài lần Thẩm Minh Hạo cùng Hứa Quân Nhu đến. Nhưng rồi cũng rời đi ngay lập tức, nhìn bộ dạng con gái trên giường bệnh cũng không bằng con người tiều tụy kia.
Chờ đợi nhiều như vậy, sau cùng cũng sẽ được đền đáp bằng phép màu.
Chỉ còn vài tuần nữa là đến Tết Nguyên Đán. Sắc trời đỏ rực vui tươi, những khu phố nhỏ được đèn lồng treo chật kín, hai bên đường những cành cây thay lá mới chuẩn bị đơm hoa. Cả bệnh viện cũng ít người trông thấy hẳn, bác sĩ vẫn bận rộn với công việc, chỉ có một số nhân viên là bắt đầu xin nghỉ phép để ở cùng gia đình.
Cố Ngụy Tiêu mở cửa phòng bệnh, ôm theo một đoá hoa hướng dương to đùng. Vì nó quá lớn nên đã che mất tầm nhìn của anh. Nên không biết được có người đang ngồi trên giường nhìn mình chằm chằm.
Một giọng nói khàn khàn vang lên làm bó hoa trên tay anh rơi bịch xuống đất.
"Sắp đến Tết rồi, không biết Cục Dân Chính có mở cửa không?"
Thẩm Thiên Nhạc ngồi dựa trên giường nhìn anh mỉm cười. Cô lại nhìn xuống bó hoa rơi dưới đất. "Em không xuống được giường, có thể mang qua đây không?"
Cố Ngụy Tiêu cười, nhưng lại mơ hồ cảm thấy một bên má ướt lạnh. Có lẽ là do nước mưa tạt, gần đây thời tiết thay đổi thất thường. Hôm nay trời cũng đổ mưa, nhưng chỉ là mưa phùn rả rích vài hạt.
Anh cúi xuống nhặt bó hoa lên, bước chân lộp cộp vang lên trên sàn gạch tiến dần về phía giường bệnh.
Bó hoa được Thẩm Thiên Nhạc nhận lấy, cô vươn tay ra chạm vào gương mặt anh.
"Sao lại khóc rồi, anh đúng là đồ trẻ con." Cô suy nghĩ một chút lại nói thêm. "Hình như vẫn chưa trả lời câu vừa rồi đâu."
Cố Ngụy Tiêu gục đầu xuống, chôn mặt vào lòng bàn tay ấm áp của Thẩm Thiên Nhạc. "Ừm... anh là đồ trẻ con... Cục Dân Chính có mở cửa không thì anh không biết, chúng ta... có thể cùng nhau đến xem."
Thẩm Thiên Nhạc gạt giọt nước mắt lạnh buốt trên má Cố Ngụy Tiêu: "Lừa được anh rồi, nhóc con..."
Cố Ngụy Tiêu ngẩng mặt lên, ôm lấy gương mặt Thẩm Thiên Nhạc. Đặt lên khoé mắt kia một nụ hôn, khe khẽ đáp lại: "Em đúng là đã lừa được anh rồi."
Có thể lừa gạt anh suốt ba năm trời, lừa anh rằng đã quên mất anh, không còn yêu anh nữa. Đúng là chỉ có cô mới làm được.
Thẩm Thiên Nhạc nắm siết lấy tay Cố Ngụy Tiêu. Cô nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của anh, vuốt ve gương mặt tiều tụy, nói: "Sau này em sẽ không yêu anh nữa, cũng không dành một chút tình cảm nào cho anh, dù chỉ là nhỏ nhất. Em sẽ chỉ đáp lại thôi! Anh yêu em nhiều bao nhiêu em sẽ nhận lấy bấy nhiêu, thật sự rất mệt rồi."
Cố Ngụy Tiêu không nói, anh chỉ im lặng nghe Thẩm Thiên Nhạc. Để cho cô nói những lời giấu kín. Kể cả những lời trách móc tại sao anh lại ngu ngốc đến mức không nhận ra.
Hơn hết tất cả Thẩm Thiên Nhạc rõ ràng cũng phải hao tổn quá nhiều tâm tư. Ngay từ đầu khi nhìn thấy cậu thiếu niên với bộ quần áo đầy máu ngồi bên vệ đường. Cô đã nhận ra ngay đó là thằng nhóc láo toét dám lừa gạt mình của nhiều năm về trước. Thế nên mới mang về, cũng xem như là nuôi chồng ngay từ bé, phải dạy dỗ lại để còn biết đường mà làm một tiểu tướng công ngoan ngoãn.
Thế nên chẳng có ai ngu ngốc đến mức dắt một con sói lên giường cả. Trừ khi đó cũng là sói.