Dắt Sói Lên Giường

Chương 83: Bị Bắt




Đêm xuống, khu vườn trồng hoa hồng thân gỗ đỏ rực vắng lặng đến rợn người. Ánh trăng sáng chiếu rọi vào tâm tư của những con người mang theo tâm trạng rối bời... Cố Ngụy Tiêu mơ hồ mở mắt ra, ngay trong lòng anh là thân ảnh đang khẽ run lên, những dấu đỏ mờ ám chằng chịt khắp cơ thể cô cho thấy một màn xuân tình vừa như chỉ mới xảy ra.

Anh chống tay gượng dậy, cố gắng nhớ lại mọi chuyện vừa diễn ra nhưng đầu óc chỉ như một trang giấy trắng. Ngay cả một vệt mực cũng không có.

Cố Ngụy Tiêu thở dài, kéo chăn lên đắp kín cho Thẩm Thiên Nhạc. Anh bước xuống giường khó nhọc đi vào nhà vệ sinh. Tấm gương trên tường phản chiếu hình ảnh một người đàn ông có đôi mắt sâu thẳm nhưng thâm quầng. Kiên nghị lại sáng rực như sao đêm. Cố Ngụy Tiêu vốc nước tạt vào mặt cho cơn nhức đầu qua đi, hương rượu vẫn thoang thoảng bao trùm khắp lên người anh. Cố Ngụy Tiêu quay lại phòng ngủ, nhìn lên đồng hồ treo tường thì cũng đã là hai giờ sáng. Anh lấy bộ quần áo ngủ từ trong tủ ra, sau đó đi thẳng về phía nhà tắm một lần nữa.

Cho đến khi cửa nhà tắm mở ra, nó mang theo hơi nước nóng tản ra khắp căn phòng. Cố Ngụy Tiêu tóc vẫn còn nhỏ nước, trên vai là cái khăn tắm màu xám nhạt chầm chậm tiến đến gần nơi chiếc đàn dương cầm cũ, nó vẫn thế. Nằm cố định tại nơi này chưa một lần bị di chuyển. Anh ngồi xuống ghế, bàn tay thon dài lướt nhẹ trên phím đàn. Âm thanh nhẹ nhàng vang lên trong đêm tối đen, bản hòa âm của những năm tháng tươi đẹp về trước bây giờ lại như âm thanh chết chóc giữa những màn bi kịch.

Bỗng nhiên một tiếng động vang lên ngay sau lưng, Cố Ngụy Tiêu giật mình quay đầu lại nhìn. Thẩm Thiên Nhạc đứng trong góc tối, trên người là chiếc váy ngủ trễ xuống quá vai. "Anh không đi ngủ sao?" Cô vẫn đứng chôn chân ngay tại đó, không hề tiến lên phía trước.

"Vừa nãy... là anh say nên đã quá đáng với em. Xin lỗi." Giọng Cố Ngụy Tiêu trầm xuống, anh thôi không nhìn Thẩm Thiên Nhạc nữa, bàn tay đang nhảy múa trên phím đàn cũng dừng lại.

"Không sao?" Cô cười, tiến lại gần. Cùng ngồi xuống ghế bên cạnh anh, hỏi: "Anh biết đàn sao? Không ngờ bây giờ lại còn có loại đàn ông tài giỏi thế đấy."

"Em thích sao? Nếu muốn sau này sẽ thường xuyên đàn cho em nghe nhiều hơn. Em thích bài nào anh sẽ đàn bài đó cho em."

"Vậy... anh có thể tự sáng tác không?"

Cố Ngụy Tiêu nghiêng đầu nhìn Thẩm Thiên Nhạc, nhẹ cười: "Cái đó... ừm... nếu em muốn, anh sẽ cố."

Cả cơ thể đau nhức cùng với giấc ngủ bị ngắt quãng, tiếng đàn dịu êm kia nhanh chóng đưa cô vào giấc ngủ. Thẩm Thiên Nhạc ngồi dựa vào vai Cố Ngụy Tiêu, cảm nhận hơi ấm từ anh, cảm nhận thứ âm thanh dịu nhẹ vang lên bên tai. Sau cùng không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi một lần nữa...

Vừa rồi, Thẩm Thiên Nhạc mở mắt ra đã không thấy Cố Ngụy Tiêu đâu, đang lúc định lên tiếng gọi anh thì tiếng đàn văng vẳng từ phòng khách vọng đến làm cho cô sững người. Thẩm Thiên Nhạc nhanh chóng mặc lại áo ngủ rồi ra xem. Kết quả thấy Cố Ngụy Tiêu đang ngồi nơi góc tối ấy, giống với hình ảnh mình từng mong muốn thấy được dù chỉ là một lần.

Có những thứ vốn không cần phải nói ra, chỉ cần dùng hành động là đủ. Nhưng trong hiện thực, nếu không nói lại khiến người kia mãi mãi không biết được...

Và tình yêu này, nó đã không còn chỉ dừng lại ở khoảng cách tuổi tác của hai người, mà còn hơn thế nữa. Không phải là năm năm, mà chính là một đời.

Thẩm Thiên Nhạc đặt cho thiếu niên bé hơn mình năm tuổi một cái tên, cho cậu chỗ ăn chỗ ở, và hiện tại là tình yêu chân thành nhất. Cậu thiếu niên tên Thẩm Quân ấy, có lẽ sau cùng sẽ dùng chính thân phận Cố Ngụy Tiêu này để đền đáp lại tình cảm của cô, bao dung chở che cho cô một đời. Sẽ dùng thứ tình cảm còn lớn hơn cả tình yêu để yêu thương cô từng chút một...

Cố Ngụy Tiêu quay đầu lại nhìn, phát hiện Thẩm Thiên Nhạc đã ngủ rồi. Anh rời tay, bế cô về phòng.

.........



Sáng sớm, Thẩm Thiên Nhạc đã không thấy Cố Ngụy Tiêu đâu. Cô cũng không còn thời gian để bận tâm đến anh nữa. Manh Manh sắp trễ giờ học rồi, phải nhanh chóng đưa thằng bé đi mới được.

Vừa ra khỏi cửa nhà đã gặp phải một đám người kì lạ. Nơi này nằm cách xa trung tâm thành phố T. Vẫn luôn rất vắng vẻ, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện cả đám người thế này khiến cô có chút không an tâm. Họ ăn mặc cũng không có gì đặc biệt, chỉ là linh cảm mách bảo cô bọn họ không an toàn.

Thẩm Thiên Nhạc nhanh chóng ấn bạn nhỏ Manh Manh vào trong xe. Dặn dò vài câu rồi đưa thằng bé đến trường học.

Sau khi nói câu tạm biệt, Thẩm Thiên Nhạc nhanh chóng lái xe đến Thẩm thị.

Thẩm thị lúc nào cũng thế, là một nơi đầy hào nhoáng, xa hoa. Hôm nay dường như lại có thêm phần náo nhiệt.

Thẩm Thiên Nhạc nhanh chân đến gần cửa, thấy cả đám nhân viên đang tụ tập bàn tán xôn xao gì đó. Cô chen vào đám người, giật lấy tờ báo trên tay bọn họ.

Nội dung ngay tức khắc làm Thẩm Thiên Nhạc cứng đờ người.

Tề thị cấu kết buôn bán những mặt hàng trái phép, khoản đầu tư thua lỗ. Hiện tại đang có nguy cơ đứng trên bờ vực thẳm. Hơn nữa quá khứ của Tề Chung còn được đào sâu hơn về việc có dính líu đến Cố thị nhiều năm về trước, và cái chết của chủ tịch Cố Thiệu Phong cùng phu nhân Sơ Yên.

Cô trả lại tờ báo cho nhân viên, ngay tức khắc chạy lên phòng làm việc của Thẩm Minh Hạo.

Vừa mở cửa ra, cùng lúc thư ký Cao cũng đi ra ngoài. Nét mặt không mấy vui vẻ là bao. Ông cúi đầu chào cô, sau đó cầm theo thứ gì đó rời đi.

Thẩm Thiên Nhạc quan sát sắc mặt của Thẩm Minh Hạo, dò hỏi: "Những việc đó, thật sự là do Tề thị làm sao?"

Thẩm Minh Hạo nới lỏng cà vạt, khẽ lắc đầu: "Mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, tốt nhất đừng tin lời dèm pha."

Thẩm Thiên Nhạc thừa biết, Thẩm Minh Hạo nói thế là đang muốn trấn an cô. Sớm muộn gì những chuyện ghê tởm Tề Chung gây ra cũng được phơi bày. Có điều... Tề Hiên anh ấy có biết không? Hay ngay từ đầu đã biết rồi.

"Vậy con đi đây." Thẩm Thiên Nhạc nén giọng xuống, đóng cửa phòng đi ra ngoài. Cả ngày hôm ấy, toàn bộ thành phố T đều loan tin Tề thị làm ăn bất chính. Trên các tờ báo, trang mạng liên tục dấy lên những chuyện ghê tởm đằng sau vẻ hào nhoáng của người đàn ông quyền lực, toàn bộ đều được phơi bày ra hết, nhân viên trong ngoài Thẩm thị cũng không có hơi đâu chú tâm vào công việc. Hiện tại thứ duy nhất họ quan tâm ngay lúc này chính là những điều đó có phải sự thật hay không.

Cả ngày trời, Cố Ngụy Tiêu cũng không có bất kỳ động tĩnh nào. Thẩm Thiên Nhạc còn đang không biết sao hôm nay anh lại kín tiếng thế thì nhận được cuộc gọi từ giáo viên của bạn nhỏ Manh Manh.

"Thưa cô... cô là mẹ của Thừa Khâm phải không ạ?" Đầu dây bên kia giọng cô giáo run rẩy, ngắt quãng nói vào trong điện thoại.

Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy có chuyện chẳng lành, nhanh miệng đáp lại. "Phải ạ! Có... chuyện gì sao?"

Giọng cô giáo ngay lập tức chuyển sang nấc nghẹn, liên tục rối rít xin lỗi Thẩm Thiên Nhạc: "Thằng bé đột nhiên bị bắt đi rồi, tôi... tôi... thật sự xin lỗi. Chúng tôi không... không..."



Bàn tay cầm điện thoại của Thẩm Thiên Nhạc siết chặt, cô run rẩy ngồi thụp xuống. Bên ngoài phòng làm việc, Cao Kỳ bước vào khó hiểu nhìn nét mặt của Thẩm Thiên Nhạc.

"Con làm sao thế?"

Cô nắm siết lấy tay Cao Kỳ, giọng nói run rẩy. "Manh Manh bị... bị bắt đi rồi. Làm sao đây. Chú... chú nhất quyết không được nói cho ba biết..." Thẩm Thiên Nhạc ngay lập tức đổi sắc, nhấn mạnh với Cao Kỳ.

Ông trầm lặng nhìn cô, vẻ mặt cũng trở nên lo lắng. "Con bị điên rồi phải không, không nói. Như thế làm sao có thể đưa thằng bé về. Nhưng mà, ai... đã bắt nó đi chứ?"

Hình ảnh sáng nay trước cửa nhà ùa về, cả người Thẩm Thiên Nhạc lạnh toát. Là bọn họ, là người của Tề Chung.

Cô đẩy cửa chạy xông thẳng ra ngoài.

.........

Tề Chung nhốt mình trong phòng làm việc, dưới đất vương vãi đầy mảnh xé từ báo, từ các tập hồ sơ. Ông ta nhìn chằm chằm vào điện thoại đặt cách đó không xa. Mãi một lúc sau mới cầm lên bấm vào một dãy số xa lạ.

Rất nhanh chóng người bên kia nhận máy, ông ta điều hòa nhịp thở không để lộ bản thân đang run lên. "Cố Ngụy Tiêu..."

"Ông? gọi đến có việc gì?" Cố Ngụy Tiêu nhìn vào màn hình điện thoại, cảm thấy có chút kì quái.

"Con trai của mày đang nằm trong tay tao. Dùng tiền đổi mạng..."

Mày anh cau lại. Ngay lúc đó Thẩm Thiên Nhạc cũng gọi đến. Giọng cô lạc đi, tiếng nói hoản loạn hòa vào tiếng còi xe náo nhiệt. "Ông ta... bắt thằng bé đi rồi..."

"Em đang ở đâu?"

Chưa dứt lời Thẩm Thiên Nhạc đã tắt máy, giọng Tề Chung lại vang lên thêm lần nữa. "Thằng nhãi, tao nhất định sẽ không thua mày. Nếu không muốn thằng bé đó có mệnh hệ gì thì biết điều mà dừng lại đi."

Cố Ngụy Tiêu gõ gõ tay xuống mặt bàn gỗ, thư ký đứng ngay bên cạnh nhìn anh nghi hoặc.

Sau cùng anh buông xuống một câu. "Điểm hẹn?"

"Nhà kho X, ngoài rìa thành phố. Còn nữa, đừng có mà gọi báo cảnh sát."