Những ngày tháng bình dị như thế không biết có thể giữ nguyên vẹn được không? Đã không còn chỉ là câu hỏi nhất thời mà Thẩm Thiên Nhạc muốn giải đáp, nếu muốn biết... có lẽ phải dùng cả đời.
Cố Ngụy Tiêu ngày nào cũng làm đủ trò cho Thẩm Thiên Nhạc, sáng thì chở cô đi làm, chiều chở về. Hơn hết cách vài ngày lại mua cho Thẩm Thiên Nhạc một món đồ, lúc thì hoa, lúc thì dây chuyền, lúc thì hoa tai, lúc thì quần áo hàng hiệu. Thẩm Thiên chỉ thấy phiền đến mức phát bực, nhưng vẫn không thể ngăn cản anh vung tiền phung phí. Thư ký một mình ở khách sạn còn tưởng chủ tịch của mình biệt tích rồi chứ, hơn một tuần không thấy anh đâu, việc hợp tác với Tề thị cũng không thèm đá động tới. Cho đến khi anh ta theo Cố Ngụy Tiêu đến tận nhà Thẩm Thiên Nhạc mới biết hai người đang ở cùng nhau.
Hơn hết cái người chạy ra chạy vào, nghe lời răm rắp kia có thật là phó chủ tịch của anh ta không thế?
Làm việc với Cố Ngụy Tiêu hai năm, hai năm anh đều lạnh nhạt, ngay cả cười cũng chưa từng một lần, vẻ mặt lúc nào cũng cáu gắt, hở một tí là trừ lương, thậm chí năm đó còn thấy Cố Ngụy Tiêu tàn nhẫn đánh người đến chết. Vậy mà bây giờ lại có thể hết lòng vì cô gái đã có con kia.
Nhắc đến có con, từng có một lần đi uống rượu cùng nhân viên, Cố Ngụy Tiêu đã nói mình có vợ rồi. Không lẽ nào là cô gái đó?
.........
Bên phía Thẩm Minh Hạo cũng chẳng tốt đẹp là mấy, ngày nào cũng chực chờ trước cửa khách sạn của Hứa Quân Nhu. Chỉ cần thấy người là liền lao đến ôm đùi bắt dẫn ông đi cùng.
"Em đi đâu thế, anh cũng muốn đi." Nhiều năm trước, Hứa Quân Nhu bỏ đi, không một lời từ biệt, hiện tại Thẩm Minh Hạo lại càng lo sợ hơn, sợ Hứa Quân Nhu sẽ bỏ đi thêm lần nữa.
"Về thành phố S gặp ba."
Vừa nghe đến ba của Hứa Quân Nhu là mặt của Thẩm Minh Hạo liền tái mét. "Đừng về có được không, ông ấy vẫn khỏe còn gì."
"Khỏe lắm, nhờ anh mà sắp tức chết rồi."
Thẩm Minh Hạo cười cười, gãi đầu: "Đó cũng là chuyện cũ rồi, vẫn không nên nhắc lại thì hơn."
"Ừm... Chuyện anh ra vào sở cảnh sát như cơm bữa, rồi làm con gái ông ấy có thai mà không chịu trách nhiệm?"
Thẩm Minh Hạo chào thua, "Được rồi! Đó là anh sai. Sau này... À không! Không có sau này nữa. Chúng ta kết hôn đi, đến Pháp tổ chức hôn lễ như những gì em từng mong muốn."
Thấy Hứa Quân Nhu không đáp lại, trong phút chốc Thẩm Minh Hạo cảm thấy có chút thất vọng. Thanh xuân của một người con gái bị ông chà đạp không thương tiếc, để lỡ mất biết bao nhiêu thứ trong cuộc đời, tất cả đều do ông gây ra.
"Được, đến Pháp. Cùng tổ chức hôn lễ."
Giày vò như vậy có phải là đáng? Bây giờ hai người đã trùng phùng rồi. Thẩm Minh Hạo cũng không còn giống như lúc trước, lần này nhất định sẽ không chọn sai nữa. Hứa Quân Nhu cười nắm lấy tay Thẩm Minh Hạo, nói: "Lần này, không để bản thân mất phương hướng nữa."
.........
Cố Ngụy Tiêu cùng Thẩm Minh Hạo hiện tại chẳng khác nào thê nô. Người kia nói một là một hai là hai, nhất quyết không cãi lại.
Có lẽ là vì mẹ con nên Thẩm Thiên Nhạc cùng Hứa Quân Nhu tính tình cũng hệt nhau. Mặc dù ngoài mặt không có ý đẩy đối phương ra xa, nhưng vẫn muốn để đám đàn ông khốn đốn, cũng chính là không thể nào dễ dàng qua lại với nhau. Vẫn nên bắt đầu lại từ đầu thì sẽ tốt hơn.
Cho nên hai tên đàn ông kia cứ ngỡ là đã có thể thuận lợi ôm người ta vào lòng, trực tiếp trói lại đem đến cục dân chính. Nhưng thực tế chỉ biết từ từ bắt đầu lại, chẳng hạn như việc theo đuổi?
Ngày thứ 1.
Cố Ngụy Tiêu đứng trước cửa gầm lên: "Này! Sao lại không cho anh vào nhà."
Thẩm Thiên Nhạc: "Thư ký của anh tìm đến tận đây bảo anh bỏ bê công việc. Giải quyết xong sẽ lại cho anh vào. Mau mau về khách sạn đi."
Cố Ngụy Tiêu: "Mẹ kiếp."
Thẩm Thiên Nhạc: "Anh vừa nói gì?"
Cố Ngụy Tiêu: "Không có, em nghe nhầm rồi."
..._____...
Thẩm Minh Hạo: "Nhu Nhu!"
Hứa Quân Nhu: "Đừng có gọi tôi là Nhu Nhu, tôi không còn trẻ nữa đâu."
Thẩm Minh Hạo: "..."
..._____...
Ngày thứ 2.
Trời vừa hửng sáng, điện thoại Thẩm Thiên Nhạc đã liên tục đổ chuông. Cô mơ màng với điện thoại trên đầu giường, chưa kịp nhìn xem là ai đã mở máy lên nghe.
"Alo... Ai vậy?"
"Mở cửa đi, anh làm xong việc rồi. Có thể vào nhà được chưa?"
"Ừm! Đợi một chút."
Cố Ngụy Tiêu nghe xong mặt mày hớn hở chờ Thẩm Thiên Nhạc ra mở cửa. Nhưng đợi đến khi trời sáng hẳn vẫn chưa thấy cô ra. Bên kia Trình Viễn ôm hàng rào cười vào mặt anh. "Ha... ha... Nhìn anh cứ như con chó ướt nước ấy... haha..."
Lâm Đồng Từ: "Bác sĩ Trình! Anh còn có ca phẫu thuật, đi nhanh đi."
Trình Viễn: "Ờm."
..._____...
Thẩm Minh Hạo từ trên lầu khách sạn đi xuống, đập mạnh vào quầy lễ tân. "Người ở phòng kia đâu rồi."
"Dạ! Ra ngoài từ sớm rồi."
"Đi đâu?"
"Chuyện đó... làm sao mà tôi biết được." Ông chú đẹp trai này bị thần kinh à? Mới sáng sớm đã làm mấy cái trò quái quỷ gì vậy.
"Mẹ nó chứ."
Thẩm Minh Hạo tuôn một câu chửi đổng, lấy điện thoại ra gọi vào số của Hứa Quân Nhu. "Em đang ở đâu thế?"
Bên kia, giọng người đàn ông già cả ôn tồn vang lên. "Thằng biến thái, còn dám gọi đến à? Để ông đây bắt được mày thì đừng có trách "thằng nhóc" của mày không còn nữa."
Thẩm Minh Hạo: "Ba! Đừng nhắc lại chuyện đó nữa có được không, con bây giờ rất đàng hoàng."
Hứa Quân Nhu lấy lại điện thoại từ tay ba mình, nói với Thẩm Minh Hạo: "Ông ấy bị đãng trí, hay anh cũng thật sự già rồi?"
.........
Những ngày sau đó nữa, dù Thẩm Minh Hạo hay Cố Ngụy Tiêu làm đủ mọi cách vẫn không thể nào tiếp cận thêm được người kia. Cả Hứa Quân Nhu cùng Thẩm Thiên Nhạc cũng rất vui vẻ nhìn họ khốn đốn vì mình.
Đó là vì họ vẫn luôn cho rằng có lẽ mọi chuyện vẫn luôn bình dị như vậy, sẽ chẳng có gì chen vào được. Cũng như chiếc xe sắp đến trạm cuối của nó. Sớm muộn gì, Thẩm Thiên Nhạc cũng sẽ cho Cố Ngụy Tiêu biết sự thật, sớm muộn gì Thẩm Minh Hạo lại có thể đường đường chính chính đưa Hứa Quân Nhu quay về.
Nhưng hoá ra tất cả cũng chỉ là cơn gió nhỏ trước khi bão tố ập đến. Biển lặng nhưng gió không muốn yên...