"Anh muốn làm baba của con em." Cố Ngụy Tiêu thản nhiên kéo Thẩm Thiên Nhạc xuống ghế ngồi, lên cao giọng.
"Đúng thế, đúng thế! Con cũng muốn chú ấy làm baba."
Thẩm Thiên Nhạc bất lực nhìn hai con người tâm đầu ý hợp kia đang cười rất vui vẻ nhìn mình, nhất thời không biết nên phản ứng lại ra sao. Sao lại có hạng người vô sỉ như thế chứ, sáng sớm đã vào tận nhà người ta rồi còn đòi làm cha làm chồng người ta thế kia.
"Không phải mẹ rất giàu sao? Không nuôi được à?"
"Tất nhiên là không được rồi. Mẹ của Manh Manh không có giống như trước đây nữa đâu, bây giờ đã nghèo lắm rồi." Thẩm Thiên Nhạc cúi đầu xuống nói nhỏ vào tai Manh Manh.
Cố Ngụy Tiêu thấy cô bối rối như thế lại càng buồn cười. Anh hắng giọng: "Chồng em rất giàu, để anh nuôi là được."
"Anh nuôi nổi sao?"
"Tất nhiên là nổi..."
Mặt mày của bạn nhỏ Manh Manh hớn hở vô cùng, chưa gì đã nhanh miệng gọi người ta là ba. "Baba! Hôm nay con muốn ra ngoài chơi."
Cố Ngụy Tiêu: "Được, được..."
Thẩm Thiên Nhạc: "..."
"Ừm... hay là để hôm khác đi, hôm nay chúng ta chơi với mẹ có được không?" Cố Ngụy Tiêu bế Manh Manh lên đùi ngồi, Thẩm Thiên Nhạc vẫn ngơ ngác nhìn hai người. Trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại vô số câu hỏi. Anh ta vào đây bằng cách nào thế, sao lại có thể thân thiết với bé con thế kia...?
Đến lúc Thẩm Thiên Nhạc hoàn hồn lại thì đã không còn thấy người đâu nữa. Trong vườn truyền đến tiếng cười nói cùng với tiếng nước chảy. Thẩm Thiên Nhạc nhanh chân đi ra sân trước. Cố Ngụy Tiêu đứng sững nhìn khu vườn trồng đầy hoa hồng thân gỗ, mảnh kí ức xưa cũ vụt qua trong đầu anh. Trước đây... Thẩm Thiên Nhạc đã từng nói muốn trồng thật nhiều loại hoa này. Anh lúc đó cũng đã hứa hẹn sẽ trồng cho cô, nhưng bây giờ toàn bộ lại để Thẩm Thiên Nhạc làm lấy, ngay cả việc nuôi con cũng không giúp được đỡ được gì cho cô.
"Em trồng từ lúc nào vậy?" Anh không quay đầu lại, mắt vẫn nhìn về phía Manh Manh đang nghịch nước, hỏi cô.
"Từ lâu rồi, thấy thích thì trồng thôi."
"Không phải là vì..."
Cố Ngụy Tiêu định nói nhưng rồi lại thôi. Anh quay người lại nhanh chân đi đến chỗ Thẩm Thiên Nhạc kéo tay cô.
Bàn tay ấm áp nắm chặt lấy tay Thẩm Thiên Nhạc. Quả thật nhìn kỹ có thể thấy vài vết sẹo. Cô chăm chú nhìn không rời mắt, đột nhiên không kìm được lòng miệng lầm bầm nói lí nhí: "Bây giờ còn đàn được nữa không?"
"Em vừa nói gì?" Cố Ngụy Tiêu nghe không rõ, hỏi lại.
Thẩm Thiên Nhạc rụt tay về, "Không có gì... Bé con à! Ai cho con nghịch nước vậy hả?" Cô đi nhanh về phía vòi nước ngay góc vườn, lớn tiếng gọi Manh Manh.
Cả người thằng bé ướt đẫm nước, hai mắt tròn long lanh mở to nhìn qua kẽ hở của hàng rào.
Trình Hoan Hoan từ bên đó cũng ló đầu qua nhìn lại thằng bé. "Hôm nay cậu không qua nhà mình chơi à?"
"Mình có baba rồi này!" Manh Manh xoay người chỉ tay về phía Cố Ngụy Tiêu không để ý đến câu vừa rồi của Hoan Hoan.
Hoan Hoan: "Là cái chú hôm trước? Nhìn chẳng tốt tí nào!"
Manh Manh: "Sao cậu lại nói thế, baba tốt lắm đó nha."
Hoan Hoan nhìn anh một lúc, vẫn tuyệt nhiên không thay đổi câu trả lời: "Nhìn thế nào cũng không tốt, ba đã nói chú ấy xấu nên chắc chắn là người xấu." Nói xong cô bé liền chạy một mạch vào trong nhà.
Thẩm Thiên Nhạc đứng cách xa đó nghe thấy thì phì cười. Bên kia vườn, giọng nói văng vẳng của Lâm Đồng Từ truyền qua. "Bác sĩ Trình! Anh lại dạy hư con à?"
Rất nhanh cũng có tiếng đàn ông đáp lại: "Tại em nói chuyện với tên đó lâu quá thôi, nhìn mặt là thấy biến thái rồi."
Lâm Đồng Từ: "Có biến thái cũng không biến thái bằng anh."
Trình Viễn: "..."
Qua khe hở của hàng rào, bác sĩ Trình cũng ý thức được có người đang nhìn. Miệng mồm lanh lẹ bảo Lâm Đồng Từ mau chóng vào nhà giải quyết chuyện "gia đình", vẫn không nên để người ngoài nghe thấy.
Trước lúc kéo Lâm Đồng Từ vào nhà, Trình Viễn ngoảnh đầu lại liếc xéo Cố Ngụy Tiêu. Ánh mắt đó rõ ràng là cảnh cáo, anh biết điều thì tránh xa vợ tôi ra một chút.
Cố Ngụy Tiêu khó hiểu hỏi Thẩm Thiên Nhạc: "Anh ta làm sao thế?"
"Sao tôi biết được, muốn biết thì tự đi mà hỏi đi."
Bạn nhỏ Manh Manh vẩy vẩy bàn tay sũng nước chạy đến ôm chân Cố Ngụy Tiêu. "Con muốn đến chỗ ông Trương!"
Ông Trương?
Thẩm Thiên Nhạc bất lực ngồi xuống, kéo mặt thằng bé qua. "Sao hôm nay con nhiều chuyện thế, không phải đã nói không thích ông sao?"
"Con muốn khoe nhà mình mới nuôi thêm một baba."
Cô cười, cười đến méo cả mặt. Sau cùng vẫn không biết nói gì mà bị Cố Ngụy Tiêu cùng Manh Manh lôi vào nhà thay quần áo rồi ấn vào xe đến thẳng nhà hàng của Trương Hàm Ngôn.
Suốt dọc đường đi, Cố Ngụy Tiêu chốc chốc lại nhìn Thẩm Thiên Nhạc, anh thấy cô bình tĩnh như vậy lại không kìm được, hỏi: "Em không thắc mắc tại sao anh biết chỗ đó à?"
"Có liên quan sao? Anh biết hay không biết thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Vẫn còn bản đồ di động chạy bằng cơm ngay kia kìa." Thẩm Thiên Nhạc liếc mắt ra phía sau ý muốn nói Manh Manh.
.........
Xe dừng lại trước cửa nhà hàng. Nơi này vẫn vắng vẻ như trước, hầu như vẫn chưa được thay đổi bất cứ thứ gì, chỉ có hai hàng tử đằng là không thấy đâu nữa.
Thẩm Thiên Nhạc xuống xe, mở cửa sau bế theo Manh Manh ra ngoài. Cô đi theo con đường lát đá vào trong, đi được một đoạn vẫn không thấy người kia đi theo, Thẩm Thiên Nhạc quay đầu lại nhìn: "Sao vẫn chưa xuống xe nữa thế?"
Manh Manh từ trên tay Thẩm Thiên Nhạc đòi xuống, vừa buông nó ra thì thằng bé đã chạy tọt vào.
Thẩm Thiên Nhạc lại gần xe, nghiêng đầu nhìn vào bên trong. "Anh cảm thấy không khỏe ở đâu à? Hay chúng ta về đi."
"Hình như chìa khóa bị kẹt rồi!"
Cô hoang mang nhìn chìa khóa nằm trong chỗ cắm. "Bị kẹt là kẹt thế nào. Để tôi xem thử."
Thẩm Thiên Nhạc vừa cúi đầu xuống xem, thì cũng ngay lập tức Cố Ngụy Tiêu cúi xuống hôn lên má cô.
Tim Thẩm Thiên Nhạc giật nảy, cô lùi ra sau trừng mắt nhìn anh. "Chìa khóa... bị kẹt chỗ nào chứ? Anh dám lừa... Ưm."
Lời nói bị nụ hôn chặn ngang, Thẩm Thiên Nhạc giãy dụa muốn thoát ra nhưng hoàn toàn không có sức đẩy được anh. Cố Ngụy Tiêu ôm lấy mặt Thẩm Thiên Nhạc, kề môi bên tai cô, thì thầm nói:
"Manh Manh cũng chịu gọi anh là ba rồi. Dù em có chấp nhận hay không, thích hay không thích. Anh nhất định cũng sẽ làm chồng em cho bằng được. Từ bây giờ trở đi sẽ học từ từ để em không còn bỡ ngỡ nữa."
Trong phút yếu lòng ấy, Thẩm Thiên Nhạc đã để cho lời nói đó của Cố Ngụy Tiêu mê hoặc. Hay là bản thân cô tự muốn như vậy, để cho anh ôm lấy mặt mình, hôn lên khoé mắt, mi tâm, má và còn cả môi nữa.
Anh... thật ra không cần phải học, vốn dĩ ngay từ đầu đã là ba của Manh Manh, cũng đã là... chồng của em rồi. Thời khắc anh nhận ra, thời khắc em được chính miệng nói ra không biết đến tận bao giờ.
Trương Hàm Ngôn đứng trên lầu, xuyên qua lớp cửa kính dày nhìn xuống. Ông thở dài một hơi, mặc cho đôi tình nhân đang ôm nhau kia.
Thẩm Thiên Nhạc giấu rất kĩ, nhưng vẫn không thể nào qua mặt nổi ông. Ông cũng từng trải qua thứ tình yêu cuồng nhiệt như thế, bất chấp tất cả vì một người. Nhưng kết cục cuối cùng vẫn không như mong đợi.