Trên bàn, đột nhiên điện thoại đổ chuông. Thẩm Thiên Nhạc giật mình làm rơi bình tưới cây xuống thảm cỏ xanh mướt. Những giọt nước bắn ra làm ướt đẫm một mảng chiếc váy ngủ trên người cô.
Trên màn hình điện thoại là một dãy số nhưng không có tên. Nó liên tục nhấp nháy như muốn Thẩm Thiên Nhạc mau chóng nghe máy.
Cô lưỡng lự cầm lên, cuối cùng vẫn nhấc máy.
"Mẹ... Bao giờ mới có thể quay lại?" Giọng cô lí nhí hỏi.
"Đợi đến thời điểm thích hợp... xin lỗi con."
"Không sao! Chỉ là con thấy nhớ mẹ rồi."
"Ừm! Mẹ cũng nhớ con."
Tút tút tút...!!!
Màn hình điện thoại tối đen, Thẩm Thiên Nhạc lặng người ngồi xuống ghế nhìn nó chằm chằm. Lần đó ở trong bệnh viện, bên cạnh người đàn ông kia còn có một người nữa. Người mà suốt bao năm cô mong ngóng, cuối cùng lại gặp lại trong hoàn cảnh đau thương đến mức này. Mẹ không có ý bỏ rơi cô, nhưng đến tận bây giờ nguyên nhân là gì Thẩm Thiên Nhạc vẫn không biết.
Thẩm Thiên Nhạc nhìn vào trong nhà, khoảng không u tối bao trùm tạo nên khung cảnh trầm lặng. Đột nhiên cô cảm thấy có chút cô đơn, bạn nhỏ Manh Manh rất đáng yêu, cũng rất ngoan ngoãn. Lúc nào cũng thấy thằng bé làm náo loạn cả nơi này, nhưng cái Thẩm Thiên Nhạc muốn không chỉ có thế, cô thấy bản thân mình tham lam, đòi hỏi nhiều hơn về một thứ xa vời.
Xung quanh vườn những con vật bé nhỏ khẽ kêu, Thẩm Thiên Nhạc rời khỏi khu vườn chậm rãi quay vào nhà.
Lúc cô quay người rời đi, bên ngoài khung cửa rào. Một người đàn ông lặng lẽ đứng đó nhìn, không biết anh đã ở đó từ bao giờ. Ánh mắt sáng rực như lửa đốt, lại vừa trầm tĩnh như mặt hồ phẳng lặng. Nó dao động, ôm trọn lấy thân ảnh dần khuất dạng thu vào tầm mắt.
...
Ngoài trời hôm nay đổ mưa lớn. Mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, bản tin thời tiết sáng nói tốt nhất không nên ra ngoài nếu không có việc gấp.
Thẩm Thiên Nhạc đã dậy từ sớm, cô mặc một bộ quần áo gọn gàng sau đó sang phòng ngủ của Manh Manh đắp kín chăn lên cho thằng bé, khẽ giọng nói: "Tiểu Manh Manh! Mẹ đi có chút chuyện, xong việc lại về với Manh Manh được không?"
Trong chăn, thân hình mập mạp của đứa trẻ khẽ cựa, hai má bánh bao lú ra khỏi chăn. Manh Manh đẩu môi ậm ờ: "Ưm... Mẹ nhớ về sớm đó, lát nữa Manh Manh sẽ qua nhà Hoan Hoan chơi."
"Được rồi! Không được chơi quá lâu nghe rõ chưa."
"Không chơi lâu..."
Thẩm Thiên Nhạc cười hôn nhẹ lên trán thằng bé, cô đóng cửa phòng ngủ rồi đi ra xe đậu trước khoảng sân nhỏ.
Chiếc xe lăn bánh trên con đường ướt nước mưa, từng đợt mưa lớn đập vào cửa kính xe phát ra những tiếng lộp độp chói tai. Nó tiến thẳng về phía trung tâm thành phố T, mang theo cả màn mưa dày đặc.
Xe đi qua những ngã rẽ, những con phố xa lạ, những con người mặc áo mưa qua lại tấp nập. Cảnh sắc trước mặt khiến tâm trạng Thẩm Thiên Nhạc ổn định hơn. Cô không còn thấy hồi hộp như lúc vừa rời khỏi nhà nữa.
Cuối cùng nó dừng lại trước căn biệt thự to lớn, bên trên cánh cổng sắt đóng chặt là hai chữ Tề gia. Thẩm Thiên Nhạc ngồi trên xe thở hắt ra một hơi, cô dứt khoát đẩy mạnh tay nắm cửa bước xuống.
Ting...
Tiếng chuông cửa vang vọng giữa khung cảnh ảm đạm lấn át cả tiếng mưa rơi xuống chiếc ô đen trên tay của Thẩm Thiên Nhạc.
Bên trong nhanh chóng có người ra mở cửa, quản gia vừa thấy cô liền hốt hoảng mời Thẩm Thiên Nhạc vào trong.
"Phu nhân... Cô Thẩm, trời mưa to thế này, mau mau vào trong thôi."
"Ừm." Thẩm Thiên Nhạc khẽ gật đầu theo quản gia vào bên trong. Mọi thứ từ lúc cô đi vẫn chưa được thay đổi, kể cả hàng cây cảnh hai bên lối đi dẫn ra sau vườn cũng chẳng có dấu hiệu cao thêm chút nào.
Có điều hình như thiếu mất thứ gì đó.
"Tô Doãn Đình đâu rồi?" Thẩm Thiên Nhạc bâng quơ hỏi, cũng không mong quản gia sẽ đáp lại cô.
"Cô ấy... ba năm trước lúc cô Thẩm đây rời đi. Cô Tô không hiểu vì sao đột nhiên mất tích, đến giờ vẫn bặt vô âm tín."
Ánh mắt Thẩm Thiên Nhạc chùng xuống, vì màn mưa quá dày nên quản gia không thể nào thấy được biểu cảm khác lạ của cô. Hai chiếc ô ẩn hiện mờ nhạt tiến dần vào trong nhà.
Quản gia nhận lấy chiếc ô từ tay Thẩm Thiên Nhạc, không đợi cô lên tiếng đã nhanh chóng nói trước. "Hôm qua đột nhiên cậu chủ trở bệnh. Bây giờ vẫn còn đang ngủ, hay để tôi gọi cậu ấy xuống cho cô."
Tim Thẩm Thiên Nhạc đập nhanh, cô nhanh chóng xua tay. "Không sao, để tôi lên thăm anh ấy... À! Hôm qua... ông Tề có về nhà không?"
"Dạ có ạ? Có chuyện gì sao ạ?"
"Không có gì, tôi chỉ hỏi vậy thôi. Ông làm việc của mình tiếp đi."
"Vậy được, cô cứ tự nhiên."
Thẩm Thiên Nhạc nở nụ cười nhẹ, men theo cầu thang dài đi lên trên. Cô đi dọc hành lang lướt qua căn phòng vốn dĩ vẫn luôn được đóng kín kia.
Có lẽ đứng với dự liệu của cô, nó không hề khoá. Rõ ràng hôm qua Tề Chung vừa vào, hơn nữa qua cách quản gia nói, rất có thể ông ta vẫn chưa đi.
Mắt cô rời khỏi căn phòng đó đi thẳng đến cuối hành lang tối đen.
Thẩm Thiên Nhạc gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ màu nâu sẫm, qua một hồi vẫn không có tiếng đáp lại. Cô đặt tay lên tay nắm cửa chậm rãi mở ra.
Trên giường, Tề Hiên mặc quần áo ngủ đơn giản màu xám nhạt. Mi mày anh hơi nhíu lại, trên trán lấm tấm mồ hôi ướt đẫm.
Nghe tiếng động Tề Hiên giật mình ngồi bật dậy. Anh hoảng loạn nhìn chăm chăm vào Thẩm Thiên Nhạc. "Em... sao lại đến đây?"
"Muốn đến thăm anh." Thẩm Thiên Nhạc tiến lại gần giường ngủ, nhưng vẫn giữ khoảng cách rất xa với Tề Hiên.
"Anh không sao."
"Em xin lỗi, xin lỗi anh."
"Thiên Nhạc... Em đến đây chỉ vì muốn nói như vậy thôi sao. Người có lỗi không phải em, mà là anh. Đừng nói những lời đó nữa."
Dù Tề Hiên có nói gì đi nữa, Thẩm Thiên Nhạc vẫn chỉ lặp lại câu nói ấy. "Thật sự xin lỗi anh..."
Trong chuyện này, từ đầu đến cuối Thẩm Thiên Nhạc chỉ xem Tề Hiên như món đồ để cô lợi dụng, chơi đùa trong lòng bàn tay. Anh cũng chỉ là một nhân vật phụ trong vở kịch này của cô, để nó diễn ra chân thật nhất. Cô xin lỗi anh không chỉ vì bản thân đã xem anh là món đồ chơi, mà còn xin lỗi cho tình yêu đó của Tề Hiên, xin lỗi vì không thể đáp lại nó một cách trọn vẹn nhất. Thẩm Thiên Nhạc biết rõ chính mình đã chà đạp lên trái tim đó của Tề Hiên, khiến nó rỉ máu vì cô, nhưng vẫn không thể làm trái lại được.
Trái tim mỗi người rất nhỏ bé, chỉ chứa được một người mà thôi. Trái tim của Thẩm Thiên Nhạc đã là của Cố Ngụy Tiêu mất rồi. Chỉ là của riêng mỗi anh.
"Nếu em thật sự muốn xin lỗi, chi bằng... đừng rời xa anh. Có được không?" Tề Hiên bước xuống giường níu lấy tay Thẩm Thiên Nhạc, anh bây giờ trông tiều tụy ra hẳn, hai mắt thâm quầng, môi khô nứt nẻ. Mới chỉ hôm qua, rõ ràng vẫn còn rất bình thường cơ mà.
Vẫn là câu hỏi "có được không?" đó, nó khiến Thẩm Thiên Nhạc lại càng thêm áp lực. Anh năm lần bảy lượt lúc nào cũng hỏi cô như vậy.
[Có thể một lần đừng xem anh là anh trai. Có được không?]
[Cho anh một cơ hội để yêu em. Có được không?]
...
[Đừng rời xa anh. Có được không?]
Đáp án mỗi lần đáp lại anh, Thẩm Thiên Nhạc đã không còn nhớ mình nói gì nữa. Nhưng lần này cô không muốn trả lời là có hay không nữa, chỉ muốn nói một điều cuối cùng này cho anh nghe.
"Thế giới rộng lớn như vậy, không phải chỉ có mỗi em. Biết đâu giữa dòng người tấp nập qua lại ngoài kia, sẽ có một người yêu anh thật lòng, yêu anh bằng cả sinh mệnh. Em... xin lỗi."
Thẩm Thiên Nhạc vùng ra khỏi tay Tề Hiên, bàn tay Tề Hiên buông thõng xuống.
Cô quay người đóng cánh cửa nâu sẫm lại, để mặc cho kẻ ôm tâm bệnh một lần nữa đau khổ đến tột cùng.
Tề Hiên ngồi phịch xuống đất ôm lấy đầu, tay anh siết chặt lấy tóc trên đầu vò đến mức rối bù.
"Anh không chấp nhận. Dù em có xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa cũng sẽ không chấp nhận..."