Dắt Sói Lên Giường

Chương 45: Cho Anh Cơ Hội




Nụ hôn đó của anh mãi mãi Thẩm Thiên Nhạc cũng không biết được. Có biết bao cảm xúc kìm nén nhưng cũng không muốn cô biết. Có lẽ chỉ cần anh biết là đủ rồi.

Tề Hiên đứng dậy mở cửa phòng bệnh rời đi. Bên ngoài trời lại bắt đầu đổ tuyết, gió lạnh nổi lên từng cơn lạnh giá như tận đáy lòng của anh. Tề Hiên đi giữa trời tuyết, trên mặt đất để lại những dấu chân trải dài. Anh ngước đầu lên nhìn trời, hạt tuyết mỏng manh nhẹ nhàng rơi sượt qua gò má anh. Đứng như vậy thêm được một lúc, Tề Hiên ngoảnh đầu lại nhìn lên phía ô cửa sổ đóng kín. Chỉ là một khoảng tối đen.

...

Về đến Tề gia, vẫn như mọi hôm Tề Hiên đều thấy Tô Doãn Đình ngồi trong vườn nhà. Hôm nay cô mặc một chiếc áo khoác lông to xụ che kín cả mặt. Hai cái tai nhỏ lộ ra thoáng ửng đỏ do lạnh.

"Sao cô không vào trong nhà?" Tề Hiên bước đến gần, anh kéo ghế ngồi đối diện với Tô Doãn Đình.

Tô Doãn Đình chăm chú nhìn anh nói: "Tôi muốn ngắm tuyết rơi. Sao thế, không được à?"

"Không lạnh?"

"Có một chút!" Không phải một chút mà là rất lạnh. Không hiểu vì lý do gì Tô Doãn Đình lại nói dối.

Cả hai cứ ngồi thế nhìn lên bầu trời cao rộng. Không phải lúc nào cũng có cơ hội ở gần nhau như vậy, hầu hết thời gian của Tề Hiên đều giành cho Tề thị, cho đến mấy hôm nay thì đều dành riêng cho Thẩm Thiên Nhạc. Hơn nữa bệnh tình của Tề Hiên đã khá hơn, anh bây giờ đã không cần đến cô nữa rồi.

Nhưng Tô Doãn Đình không biết vì sao mình còn nán lại nơi này, cũng không biết rằng chính bản thân cô đã có thói quen chờ đợi anh, không chỉ giống như bây giờ mà còn là chờ đợi theo một ý khác. Chỉ là hình như cô cảm thấy có chút cảm giác với người đàn ông này, nhưng lại không chịu thừa nhận mà chối bỏ nó.

"Bệnh của tôi có phải sắp khỏi rồi không?" Đột nhiên Tề Hiên lên tiếng, giọng anh khàn khàn mang theo âm mũi.

"Chưa khỏi được đâu, tôi muốn xem thêm một chút thời gian nữa." Tô Doãn Đình đang chôn đầu vào cái cổ áo rộng nghe thế thì ngẩng đầu lên trả lời anh.

"Vậy sao?"

"Ừm!"

Cô lại nói dối, Tô Doãn Đình cũng không biết vì sao mình lại làm vậy. Chỉ là không nỡ rời đi, rời khỏi anh.

Tiết trời mùa đông lạnh giá, ngồi như vậy chẳng được bao lâu Tề Hiên cũng quay vào trong nhà. Chỉ còn Tô Doãn Đình ngồi lặng người ở đó.

...



Thời gian cứ thế trôi thật nhanh, tần suất Tề Hiên đến bệnh viện càng nhiều hơn, sức khỏe của Thẩm Thiên Nhạc cũng nhanh chóng hồi phục. Khoảng một tuần nữa là cô đã có thể xuất viện về nhà.

Trong khoảng thời gian này, Tề Hiên bạo gan hơn trước. Anh không kiêng dè gì mà bắt đầu có những hành động thân mật với Thẩm Thiên Nhạc, lúc thì nắm tay còn về sau thậm chí là ôm cô.

Ban đầu anh cứ cho rằng Thẩm Thiên Nhạc sẽ không thích, nhưng ngược lại cô hoàn toàn không để tâm còn rất vui vẻ cười với anh.

Tề Hiên nghĩ có phải cô đã thực sự rũ bỏ được hình bóng người đó trong lòng rồi hay không? Bây giờ cô ấy có thể chấp nhận từng sự tiếp xúc da thịt thân mật của anh nhưng tương lai liệu sẽ ra sao...

Vì anh biết... Thời gian này có kỳ hạn.

Bác sĩ đã nói cô bị mất trí nhớ tạm thời hoặc có thể là mất vĩnh viễn. Nếu được vĩnh viễn thì thật tốt quá. Nhưng rồi một ngày Thẩm Thiên Nhạc lại nhớ ra tất cả, đến lúc đó cũng chính là lúc kỳ hạn của thời gian này đã kết thúc. Hai người vẫn sẽ như trước đây, nhưng có lẽ mối quan hệ như trước cũng không thể nào quay lại được.

Nên anh vẫn muốn cược, cũng là bản thân không thể nào thoát ra nổi cảm giác ngọt ngào hiện tại. Có lẽ cô sẽ ghét anh, hận anh nhưng anh vẫn không muốn thoát ra, cứ thế mà đâm đầu vào.

...

Xuân, Hạ, Thu, Đông luân phiên thay đổi. Chỉ có lòng người là vẫn còn đó...

Tình cảm của hai người cứ thế mà ngày càng tăng lên. Mối quan hệ giữa Tề thị cùng Thẩm thị ngày càng khắng khít. Mỗi nơi, mỗi điểm đến, mỗi con người dường như chưa từng biết đến ai có tên là Thẩm Quân. Nó cứ thế mà bị xóa sổ, lãng quên trong hồi ức.

Bụng của Thẩm Thiên Nhạc ngày càng lớn hơn, chỉ vài tháng nữa là bé con sẽ ra đời. Nó sẽ đuợc thế giới này rộng lớn đến nhường nào.

Hôm nay Thẩm Thiên Nhạc nói muốn Tề Hiên chở mình đến nhà hàng của Trương Hàm Ngôn ở khu ngoại ô cách xa thành phố T. Anh không lưỡng lự gì mà chở cô đi ngay.

Lúc vừa đến cửa, đã thấy Trương Hàm Ngôn loay hoay làm gì đó ở sân trước. Hai hàng cây tử đằng trải dài cũng không còn thấy đâu nữa.

Bước chân Thẩm Thiên Nhạc nhanh hơn, cô tiến nhanh về phía ông. "Cây tử đằng đâu rồi chú?"

Trương Hàm Ngôn chật vật, khó khăn đứng dậy. Ông đặt cái xẻng xúc đất xuống chân. "Mấy hôm trước mưa lớn quá, mấy cây tử đằng này trông thì đẹp nhưng yếu lắm. Ban đầu ta thấy chỉ đơn thuần là gẫy vài cành lá, sau cùng lại chẳng còn gì. Nên hôm qua cho người đến chặt bỏ rồi."

Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy có chút mất mát, bỏ rồi sao?



Tề Hiên thấy cô không vui thì nhanh chóng kéo cô vào trong. " Em nói muốn đến đây ăn mà, đừng để tâm đến những chuyện ấy. Mình vào thôi."

Thẩm Thiên Nhạc ậm ờ theo anh vào trong.

Sau khi ăn xong, cô lại muốn đến khu trang viên kia. Giống hệt như một thói quen không thể nào bỏ, cô cứ thế vô thức lặp lại những hành động trước đây cùng trải qua với người đó.

Tề Hiên đứng trước khu trang viên rộng lớn. Là một nơi vô cùng xinh đẹp, có điều trước nay chưa từng thấy Thẩm Thiên Nhạc nhắc đến nơi này bao giờ.

"Em mua chỗ này từ khi nào thế?" Tề Hiên dừng chân. Anh đứng trước sân nhà lặng lẽ nhìn Thẩm Thiên Nhạc.

Cô quay đầu lại khó hiểu nhìn anh: "Em cũng không biết nữa, hình như là mua từ rất lâu rồi. Nơi này với em rất thân thuộc, mỗi lần đến đây em luôn cảm giác có ai đó ở cạnh." Dừng một chút, Thẩm Thiên Nhạc nói tiếp. "Có điều lại không rõ người đó là ai."

Người đó là ai? Ngoài Thẩm Quân ra thì còn có thể là ai được nữa.

Trong quãng thời gian này Thẩm Thiên Nhạc đã sớm biết được Tề Hiên có tình cảm với mình. Nhưng cô vẫn không nói ra. Thẩm Minh Hạo cùng Tề Chung đôi lúc cũng sẽ trêu chọc hai người.

Những lúc như thế Tề Hiên chỉ yên lặng mà không đáp lại.

Anh vẫn đứng chôn chân tại chỗ, sau cùng vẫn nhẹ giọng nói với cô một câu mình đã chôn giấu trong lòng biết bao lâu. "Cho anh một cơ hội có được không? Để anh có thể ở cạnh em, chăm sóc cho em... Yêu em."

"Được!" Thẩm Thiên Nhạc trả lời ngay tức khắc. Tề Hiên sững người nhìn cô.

"Anh cảm thấy khó hiểu vì sao em lại đồng ý ngay đúng không?"

Tề Hiên vẫn nhìn cô nhưng không nói.

"Từ lúc tỉnh lại, tất cả mọi thứ đều xa lạ với em. Ngay cả việc vì sao em lại có đứa bé này em cũng không biết. Anh biết không? Con người ai mà chẳng tò mò, em cũng thế thôi. Rất tò mò về bản thân mình. Đã không biết bao lần em gặng hỏi những người xung quanh về những chuyện trước đây. Nhưng họ đều không nói một lời, lúc nào cũng lấp liếm cho qua... Sau cùng em thấy mệt rồi, cũng không muốn biết nữa... Có lẽ những chuyện đó đều là những chuyện không vui nên họ mới muốn che giấu. Vì thế nếu em không biết cũng tốt."

Thẩm Thiên Nhạc nói rất nhiều, từng câu chữ đều cho Tề Hiên biết rằng cô bây giờ là đang muốn buông bỏ quá khứ.

"Vì thế nếu buông bỏ được, em sẽ không giữ lại làm gì. Tình cảm của anh... em biết rõ. Cũng là muốn đáp lại tình cảm ấy. Thế nên em đồng ý."

"Ừm! Quên được rồi, buông bỏ được rồi có lẽ cũng là chuyện tốt." Anh bước đến ôm Thẩm Thiên Nhạc vào lòng, cảm giác ấp áp phủ lấy cơ thể cô. Bên khóe mắt cô không hiểu vì lý do gì nước mắt đột nhiên rơi xuống. Tại sao cô lại cảm thấy mất mát đến vậy.