Dắt Sói Lên Giường

Chương 30: Đến Lúc Gặp Lại Rồi




11:08 tại Berlin - Đức.

"A Nhu! Cô vẫn chưa có thời gian nữa à? Bao giờ chúng ta đi ăn cơm."

Sơ Duật chống tay lên bàn làm việc, nghiêng đầu nhìn đống giấy tờ rải rác khắp mặt bàn.

"Nếu ngài đói thì có thể đi dùng bữa trước, tôi sẽ ăn sau." Hứa Quân Nhu ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông có mũi cao, mày rậm, mắt sâu. Trông tầm khoảng mới ngoài ba lăm nhưng thực chất đã năm mươi rồi. Đặc biệt ngay dưới cằm còn có một vết sẹo dài đến tận cổ. Môi ông thấp thoáng cười, chăm chú nhìn lên gương mặt của Hứa Quân Nhu.

"Đừng tỏ ra khách sáo thế chứ. Chúng ta làm việc với nhau cũng hơn hai mươi năm rồi kia mà. Cô như vậy là đang né tránh tôi sao."

"Không có! Chỉ là tôi không muốn chuyện công tư lẫn lộn. Mong ngài hiểu cho."

"Xì...! Được rồi, vậy tôi đi trước." Đột nhiên ông nhớ ra gì đó, dừng lại quay đầu hỏi Hứa Quân Nhu. Gương mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn. "Việc tôi nhờ cô làm. Tìm được chưa?"

"Được rồi. Cậu Cố hiện tại đang ở và làm việc tại họ Thẩm." Lúc nói ra từ này, bà có chút ngập ngừng, trong lòng không hiểu sao lại thấy lo sợ. Không ngờ hơn hai mươi năm trời lại có thể nghe thấy cái họ này thêm lần nữa.

Hứa Quân Nhu xoay người, lục lấy hồ sơ trong ngăn kéo đưa cho Sơ Duật.

Ông nhìn lượt qua một lượt, nhếch mép cười. "Ồ! Lâu thế rồi vẫn bình an vô sự, lại còn có chỗ dừng chân tối như vậy. Thằng nhóc này khá lắm."

Ông ngồi xuống ghế sofa, vắt chân nhìn ra ngoài cửa kính của tòa cao ốc cao chọc trời, cũng không còn cảm thấy đói nữa.

Khẽ dùng tay day day thái dương, ông nói. "Năm xưa sảy ra chuyện tôi không thể nào quay về kịp, cứ ngỡ thằng nhóc đó nhất định sẽ tìm đến. Nào ngờ đợi gần sáu năm trời cũng phải để bản thân tự tìm lại nó."

"Nhưng mà cái này sao có thể trách nó được, anh chị mất. Tài khoản ngân hàng đồng loạt bị đóng băng, vốn dĩ nó làm gì có đồng nào trong túi mà tìm tôi."

Hứa Quân Nhu chăm chú lắng nghe, gương mặt bà trầm xuống. Đúng vậy, muốn có được thứ mình muốn, chính là phải đánh đổi một thứ khác. Một thứ quan trọng mà đến khi mất đi mới cảm thấy hối tiếc.

"Ngài đừng tự trách bản thân, năm đó cũng đã cho người xoá bỏ toàn bộ mọi thứ có liên quan đến cậu Cố. Nên không gây nguy hiểm gì."

"Thẩm Thị đó như thế nào?" Sơ Duật đột nhiên chuyển chủ đề.

Hứa Quân Nhu nhanh chóng rút thêm một tập hồ sơ trong ngăn kéo ra xem. "Thẩm thị là một trong những tập đoàn lớn mạnh trong nước, lúc trước có gửi hồ sơ cho chúng ta nói là muốn hợp tác."

"Hợp tác?" Sơ Duật vuốt cằm. "Gặp nhau bằng cách này có vẻ cũng được, tuần sau lấy vé cho tôi về. Đến lúc gặp lại người quen rồi."

"Vâng! Thưa chủ tịch."



...

Sau sáu rưỡi thì hai người cũng rời khởi trang viên ở khu ngoại ô. Thẩm Quân tuyệt nhiên từ lúc lên xe không nói bất cứ câu gì, Thẩm Thiên Nhạc còn cho rằng anh lại lên cơn giận dỗi gì nữa.

Ban nãy không phải vẫn rất bình thường sao? Nhưng tính tình của anh thất thường như vậy đúng là làm người ta hoảng sợ mà.

Đến khi vừa về đến nhà Thẩm Thiên Nhạc liền bị anh lôi lên lầu, kéo vào phòng ngủ thì cô mới hiểu ra vấn đề. Đã đến lúc thực hiện cái "bù đắp" mà anh nói rồi...

Đúng là đồ vô lại... Quen thói không bỏ được.

Trùng hợp hôm nay Thẩm Minh Hạo có vài cuộc họp quan trọng nên lại về muộn, đúng là tạo cơ hội tốt cho đôi nam nữ làm chuyện xằng bậy...

Cạch.

Cửa phòng vừa bật mở, Thẩm Quân đã đẩy vai Thẩm Thiên Nhạc ấn vào tường. Anh áp sát cô, cúi người ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Thẩm Thiên Nhạc, nụ hôn thô bạo rơi xuống môi, cổ Thẩm Thiên Nhạc để lại cả dấu đỏ ám muội. Cả người cô run rẩy dựa sát vào người anh.

Làm việc này đúng là mất sức quá mà. Thẩm Thiên Nhạc thầm than.

Đang lúc há miệng thở dốc cũng để lấy lại chút dưỡng khí bị anh cướp sạch thì ngay lập tức lưỡi của Thẩm Quân luồn vào trong, quấn lấy lưỡi Thẩm Thiên Nhạc, dường như nụ hôn này còn mãnh liệt hơn cả ban đầu.

Cô cảm thấy tay chân mình sắp rã ra đến nơi rồi.

Hơi thở gấp gáp của Thẩm Quân như muốn nuốt chửng cả cơ thể bé nhỏ của cô.

Cả người Thẩm Thiên Nhạc như tê dại, toàn bộ các giác quan đều bị dục vọng vây chiếm. Đầu óc cô trống rỗng, chỉ là một khoảng mịt mù.

Thẩm Thiên Nhạc thở dốc tựa vào vai anh, khẽ mở mắt nhìn phòng ngủ một lượt. Cách bài trí rất đơn giản, cũng không có nhiều đồ có giá trị. Toàn bộ chỉ có một chiếc giường ngủ, tủ sách lớn chất đầy sách mà Thẩm Thiên Nhạc hoàn toàn không biết là loại sách gì, còn có rất nhiều thứ tiếng khác nhau.

Thật không ngờ anh ấy lại cô nhiều sách đến vậy, từ trước đến nay Thẩm Thiên Nhạc rất ít khi vào phòng của anh. Mà nếu có vào thì cô cũng chẳng thèm để ý.

Cạnh tủ sách là bàn làm việc chất đầy hồ sơ sát bên cửa sổ có thể nhìn ra sau vườn Thẩm gia.

Đang lúc bận nhìn phòng ngủ của Thẩm Quân, Thẩm Thiên Nhạc không hề biết rằng quần áo trên người đã bị anh lột sạch.

Đến khi cảm thấy cả cơ thể nhẹ bẫng, Thẩm Thiên Nhạc mới sức tỉnh.

Thẩm Quân bế cô đi về phía giường.

"Khoan... Khoan."



"Hửm! Em có ý kiến gì?"

"Không có! Chỉ... chỉ là quần áo của em... anh... anh cởi ra lúc nào vậy?"

"Cái đó có quan trọng không?"

"..."

Thẩm Quân đè cô xuống giường. Không có quần áo trên người, Thẩm Thiên Nhạc cảm thấy rõ rệt chăn bông mềm mại sau lưng và đặc biệt là bàn tay thô ráp kia của anh đang chạm lên cơ thể mình.

Đột nhiên tay Thẩm Quân dừng lại, anh mỉm cười nhìn người trong lòng mặt mày đỏ bừng.

"Em còn nhớ lúc ở rạp chiếu phim chúng ta nói gì không?"

"Chúng ta có nói gì sao?"

"Không nhớ?" Thẩm Quân nhếch mép cười, anh bước xuống giường mở tủ quần áo lấy ra một cái cà vạt.

Thẩm Thiên Nhạc từ trên giường chống tay ngồi dậy, ngơ ngác nhìn anh. "Anh định làm gì?"

Khoan đã, cô nhớ ra rồi. Không phải là anh thực sự muốn chơi cái trò tổng tài biến thái đó chứ.

Thẩm Quân tiến đến một bước, Thẩm Thiên Nhạc lại nhích người lùi ra sau. Cho đến khi tấm lưng trần của cô chạm vào thành giường. Thẩm Thiên Nhạc hoảng loạn. "Em không muốn."

Thẩm Quân nhướng mày. "Anh đã làm gì em đâu, không cần phải lo."

Không lo làm sao mà được, tự thân vào hang sói thì thôi đi, đã thế còn leo lên giường của nó nữa chứ. Đáng ra cô nên suy nghĩ kĩ hơn truớc khi bị anh lôi vào phòng. Bây giờ muốn chạy trốn cũng không được.

Thẩm Quân bước đến nắm lấy chân Thẩm Thiên Nhạc kéo mạnh về phía cuối giường.

"Nào! Đã nói thì phải làm. Anh cũng muốn xem nếu chúng ta làm t.ình như thể này thì kích thích sẽ đạt được bao nhiêu."

"Hay là anh... anh có thể đổi cái khác không?"

"Không!" Thẩm Quân dứt khoát, anh vén tóc xõa trước ngực cô ra sau vai. Sau đó dùng cà vạt bịt mắt Thẩm Thiên Nhạc lại.

Thẩm Thiên Nhạc có hơi bất ngờ, tưởng ban đầu anh sẽ trói tay mình, nào ngờ lại là bịt mắt. Cô thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có điều... cô không biết rằng đến lúc vào cuộc rồi thì mới thấy hối hận. Thà trói tay lại còn hơn là bịt mắt thế này.