Chương 11: Stormtrooper
Ầm!
Cửa toà nhà bị đá văng.
Gemini và Leo đồng loạt xông vào, mũi súng hướng vào trong kiểm soát, chứng kiến không có xác sống.
Gemini quát to khẩu hiệu: “Clear!”
Dứt lời gã và Leo nhanh chóng chạy vào trong, Aaron và những người còn lại theo sát phía sau.
Ành! Ành! Ành!
Tiếng tiểu liên Vector vang lên không ngừng nghỉ, đó là Libra, Aries và Virgo bộc hậu, cả ba vừa bắn chặn vừa rút vào toà nhà.
Bên trong, Gemini và Leo chừa đường cho Aaron với Mei đi vào trong thì lập tức hai người xoay lại, hướng súng về phía cửa, bắn yểm trợ cho ba người Libra rút lui.
“Thay đạn, băng cuối cùng!” Libra quát to.
Theo lệnh, Gemini và Leo lập tức thay đạn, Libra ba người bắn yểm trợ.
Tuy nhiên, chỉ một khắc hoả lực giảm xuống, hàng chục con xác sống tông thẳng vào cửa kính hai bên toà nhà xông vào, hướng về bọn hắn điên cuồng đuổi tới.
“Lên tầng trên!” Aaron hô hào.
Gã dẫn đầu chạy lên trước, Gemini và Leo cầm súng theo sát phía sau.
Khi đi đến cầu thang bộ, bọn hắn lại thực hiện thao tác bắn yểm trợ cho nhóm Libra chạy lên. Nhưng nhóm Libra cũng không di chuyển quá xa, chỉ leo được nửa đoạn cầu thang liền quay lại xã súng bắn áp chế, để cho hai người Gemini có thời gian chạy thẳng lên lầu.
Việc đánh chặn này nhất thời cản lại bước tiến của lũ xác sống.
Aaron là người đầu tiên bước lên lầu trên, phía sau còn có Mei và nhóm Gemini đuổi kịp, bọn hắn nâng súng ngang tầm mắt, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.
Đây có vẻ là một toà nhà hành chính cao cấp, ngoài hành lang bằng phẳng, toàn bộ vách tường đều làm từ kính cường lực.
Khi Aaron vừa mới xuất hiện, một xác sống mặc đồ công sở liền ập tới t·ấn c·ông hắn.
Aaron lập tức tung cước hung hãn vào đầu nó, một hơi đá văng nó ra xa, ngã bể một lớp kiếng mới ngã xuống.
Tấm kính đó vỡ ra, để lộ bên trong phòng làm việc hỏng hốc, bàn ghế cũ mèm.
“Câu giờ!” Gã gầm to.
Đội cyborg lập tức vây kín cầu thang, xã súng như điên xuống dưới, ngăn không cho lũ xác sống tràn lên.
Tuy nhiên, đàn xác sống dưới kia thuộc dạng F3, tốc độ quá nhanh, tiểu liên ngăn không nổi tiến độ của chúng.
Một số con đang càn lướt lên tới, bất ngờ một chiếc bàn làm việc lớn bay thẳng vào mặt nó, đẩy cả lũ xác sống ngã về sau.
Mei cả kinh nhìn lại, chỉ thấy Aaron lúc này chạy như bay vào phòng họp, tay không nhấc bổng bàn làm việc lớn rồi đem ra ném xuống cầu thang.
“Leo, Gemini, hỗ trợ tư lệnh!” Libra duy trì hoả lực, mở miệng hô hoán.
Lập tức, hai người bọn hắn buông v·ũ k·hí xuống, đi theo Aaron bước vào phòng họp bê bàn ghế ra ném xuống chặn cầu thang lại.
Loại bàn làm việc này có lõi thép nên rất nặng, diện tích to lớn, chỉ có cyborg và dị thường như Aaron mới nâng nổi một tay, chẳng mấy chốc mà lối lên cầu thang bị bịt kín.
Xác sống thì vẫn gầm thét bên dưới, bọn chúng không hề từ bỏ mà ngày càng ra sức tông lên.
“Di chuyển lên sân thượng.”
Aaron nghiêm giọng ra lệnh.
Đội Libra lập tức xoay người mở đường.
Sở dĩ Aaron lựa chọn toà nhà này bởi vì gã trông thấy kế bên nó là một chuỗi toà nhà có số tầng tương đương, có thể thông qua tầng thượng để nhảy qua toà nhà kế bên trốn thoát.
Lúc này trời mới chiều, nhưng hoàng hôn đã biến mất, toà nhà chìm trong bóng tối lạnh lẽo.
Từ bên dưới lầu, đèn pin được bật trước họng súng gọi lên trên, Gemini và Leo quan sát không thấy xác sống, gã đưa tay chỉ hiệu, Libra và Virgo liền xông lên, vừa đi đến tầng trên, Libra và Virgo lại chia nhau quan sát hai bên hành lang.
Trông thấy hành lang trống trơn, Libra lại ra hiệu cho tổ Gemini tiến tới, tiếp tục tiếp cận cầu thang lầu ba.
Aaron và Mei theo sát phía sau, Aries bọc hậu.
Đội cyborg cứ thế yểm trợ nhau thuận lợi đến lầu 5, cách tầng thượng chỉ còn cánh cửa.
May mắn là dường như bên trong toà nhà này không có xác sống, khi đại dịch nổ ra thì nhân viên bên trong toà nhà đã nhanh chóng di tản.
Aaron mở cửa tầng thượng ra, dẫn cả đội bước lên trên.
Ở trên này mười phần trống trải, không có xác sống.
Aaron đi đến rìa tầng thượng để nhìn xuống thành phố phía dưới, mặc dù ở trên cao, nhưng do trời khá tối nên gã cũng không thể nhìn rõ mọi thứ.
Thấp thoáng xung quanh là nhà cửa đổ nát, xe cộ lăn lốc.
Còn lại chỉ nghe tiếng xác sống rên rỉ khắp nơi.
Aaron xoay người đi về hướng toà nhà kế bên, nào ngờ đập vào mắt gã là một thiết bị công nghệ khá lớn đang nằm gọn trên sân thượng toà nhà đó.
Chính thứ đó đã tàn phế tan nát đỉnh toà nhà kế bên.
“Vệ tinh nhân tạo?” Aaron nhướng mày.
Quả thật là vệ tinh nhân tạo.
Đã năm năm rồi không có con người điều hành, toàn bộ hệ thống điện trên thế giới đã biến mất, nhà máy thả khí thải vào không khí, công trình không người bảo dưỡng cũng đổ nát.
Cỏ dại và rong riêu phủ kín thành phố.
Nhà máy h·ạt n·hân không còn hệ thống làm lạnh duy trì cũng nổ tung toàn bộ, ô nhiễm phóng xạ khắp nơi.
Tất nhiên vệ tinh cũng không tránh khỏi tai ương tương tự.
Aaron ngẩng đầu nhìn trời, chẳng biết có phải hoa mắt hay không, nhưng gã nhìn thấy rất nhiều ngôi sao hiện ra rõ rệt phía sau lớp bụi trên khí quyển.
Nói đúng hơn là cả một bầu trời sao, quang cảnh mà chỉ thập kỷ trước mới xuất hiện, khi Trái Đất không bị ô nhiễm ánh sáng.
“Mới 5 6 giờ chiều đã thấy sao đêm rồi sao?” Aaron nhíu mày nghi hoặc.
Tuy nhiên, đây không phải lúc thắc mắc, gã nhìn sang toà nhà kế bên.
Chiếc vệ tinh ở đây, có thể thay lời nói rằng không còn tổ chức nào, quốc gia nào trên thế giới này đủ sức lực duy trì công nghệ vệ tinh nữa.
E rằng số lượng người còn sót lại đang chui rút ở xó xỉnh nào đó sinh tồn.
“Chúng ta chỉ cách nhà máy Swisscom 800m nữa thôi, cấp tốc lên đường!” Aaron hạ lệnh.
“Yes sir!”
Dứt lời, Aaron ôm lấy Mei, gã vận sức nhảy sang toà nhà kế bên, khoảng cách hai toà nhà chỉ có 3m, với một người có gen siêu sức mạnh như gã thì không phải vấn đề lớn.
Đội cyborg cũng tương tự như vậy, cả đội gọn gàng nhảy sang toà nhà kế bên.
Mei kinh ngạc không nói thành lời.
Tên tiến sĩ cả ngày hút chích này từ khi nào khoẻ đến thế?!
Aaron nào quan tâm cô nghĩ gì, gã chỉ tay về trước, ra hiệu cho cả đội tiếp tục phóng sang toà nhà kế bên.
Chuỗi các toà nhà có đến năm căn, giúp gã tiết kiệm được khoảng 400m an toàn khi di chuyển trên tầng thượng.
Đứng tại đỉnh toà nhà thứ năm này, Aaron đã có thể trông thấy bóng dáng nhà máy Swisscom nằm ở phía cuối đại lộ, cách đây khoảng chừng 400m.
Đại lộ phía dưới nằm chất đống xác ô tô, không nhìn rõ được có bao nhiêu xác sống. Mặc dù vậy, con đường này bắt buộc phải đi qua.
“Tập trung hoả lực xuống tầng, chúng ta sẽ men theo đại lộ này xâm nhập nhà máy Swisscom.”
“Yes sir.”
“Adam, báo cáo đạn và thời gian.”
“Binh lính của ngài còn lại 26/180 viên của băng đạn cuối cùng. Quy ước mỗi 10 viên sẽ bằng 1 điểm năng lượng lõi, trừ đi số điểm lõi x2 lần khi ngài rời xa lõi hệ thống. Ngài còn lại 5 giờ 26 phút và 1 băng đạn 180 viên.”
“5 giờ 26 phút.” Aaron lầm bầm.
Số lượng thời gian ít ỏi này khiến gã không thể chần chừ được nữa.
Khi cả đội đi xuống tầng cuối cùng, tiếng bước chân dồn dập, ánh đèn pin của đội Libra lập tức soi trúng một thân ảnh xác sống được bộc trong giáp thép đứng tại cửa ra vào.
Trông thấy nó, cả đội lập tức dừng lại, tinh thần kéo căng.
Xác sống này vẫn còn mặc áo giáp chống tăng, tay chân nguyên vẹn, y như một nhân loại bình thường!
Khi bị đội cyborg soi đèn, con xác sống này chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt đục ngầu của nó nhìn thẳng vào đám người Aaron, sau đó nó chậm rãi xoay người, trong tay nó đang cầm là một thanh ba ton đẫm máu.
Mei bên cạnh trái tim thít chặt, mồ hôi lạnh chảy ròng, cô thì thào: “F4, Stormtrooper!”