Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đáp Xuống Từ Độ Cao Mười Nghìn Mét

Chương 80




Sau khi tới tiệm 4S sơn lại xe, Phương Hạo về cơ bản đã vứt người tên Lộ Gia Vĩ ra khỏi đầu. Ba năm chữa lành trước đó cùng việc sơn lại xe là dấu chấm cuối, anh đơn phương cảm thấy bản thân đã hoàn thành bài tập rồi. Trần Gia Dư thật sự khác hoàn toàn. Anh ấy sở hữu một sự lãng mạn nồng cháy chỉ của riêng anh ấy. Nó được thể hiện trong những chuyện lớn lao như cách anh ấy đề xuất những cuộc hẹn hò và du lịch, xây dựng mối quan hệ như người một nhà với Phiền Nhã Lan và Phương Thịnh Kiệt; được thể hiện trong những chuyện nhỏ bé như cách anh ấy có một sự hiếu kỳ không điểm dừng đối với tất cả mọi điều ở Phương Hạo, cho dù là nội tâm, linh hồn hay cơ thể. Tuy chữa lành vết thương là con đường Phương Hạo đi một mình nhưng có một Trần Gia Dư hết lòng hết dạ yêu anh quả thật đã đẩy nhanh quá trình này.

Cũng không phải Phương Hạo chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ gặp lại Lộ Gia Vĩ nhưng anh hoàn toàn không nghĩ lại trong tình huống như này.

Sự việc bắt đầu từ chuyện Lang Phong muốn tổ chức sinh nhật 30 tuổi của mình vào một ngày mùa hè. Vì Chu Kỳ Sâm sống tại Bắc Kinh nên cậu ta cũng thường chạy tới Bắc Kinh, Chu Kỳ Sâm bèn đề xuất ăn mừng sinh nhật cậu ta ở Bắc Kinh. Cụ thể tổ chức tại đâu, hai người họ đều là người ham vui, Chu Kỳ Sâm kêu dẫn cậu ta đi trải nghiệm cuộc sống về đêm ở Bắc Kinh rồi kéo cậu ta tới Destiny, mời thêm nhóm bạn, trong đó có Trần Gia Dư và Phương Hạo.

Phương Hạo thật ra cũng lâu lắm rồi không tới quán bar. Lúc còn độc thân thi thoảng anh cũng có tới nhưng về sau công việc bận rộn, lại thêm chuyện yêu đương, theo như Chu Kỳ Sâm nói thì anh mỗi ngày đều ở nhà ôm ôm ấp ấp với Trần Gia Dư. Vậy nên khi nhận được lời mời, anh cũng vui vẻ đồng ý. Bọn họ còn làm cho Lang Phong một cái nón chóp sinh nhật, để cậu ta đội tới quán bar.

Sau khi tới nơi, những người khác đều ngồi trò chuyện ở khu booth ghế, Lang Phong chủ động tới quầy bar gọi rượu cho mọi người. Cậu ta vừa chọn đồ vừa lướt điện thoại, sau đó có một người mặc đồ Âu đi tới bên cạnh, bắt chuyện với cậu ta bằng tiếng Anh.

Lang Phong đoán có lẽ do người này nhìn thấy ngôn ngữ cài đặt trên điện thoại cậu ta là tiếng Đức, tuy nhiên cậu ta trả lời lại bằng tiếng Trung.

Người này rất khéo ăn nói, trước tiên chúc cậu ta sinh nhật vui vẻ, sau đó tiện thể hỏi cậu ta làm nghề gì, tới Bắc Kinh có chuyện gì. Dù sao đợi thì cũng phải đợi, đối phương không mời mọc gì quá đáng nên cậu ta cũng không tiện từ chối, bèn trò chuyện qua lại.

Nghe Lang Phong nói cậu ta là phi công, người kia “Ồ” lên một tiếng rồi bảo: “Tôi có người bạn cũng làm ở sân bay.”

Làm việc ở sân bay có tới hàng trăm ngàn người, Lang Phong chỉ coi đây là lời gợi chuyện của anh ta, không hỏi han gì tiếp. Chờ các món rượu cậu ta gọi được phục vụ xong, người kia vẫn không hề có ý định ngừng bắt chuyện, Lang Phong bèn bảo: “Anh có muốn qua say hi với bạn bè tôi không?”

Lang Phong thật ra đã lên kế hoạch cả rồi. Như này tới khi thấy Chu Kỳ Sâm, cậu ta có thể giới thiệu đó là bạn trai của mình, lịch sự thể hiện mình là hoa đã có chủ.

Người kia đồng ý, kết quả Lang Phong vừa dẫn gã tới bên booth ghế lập tức có ba người đen mặt.

Phương Hạo là người đầu tiên. Anh đen mặt vì người kia con mẹ nó là Lộ Gia Vĩ. Thế nhưng anh hẳn cũng nên nghĩ tới, lúc bọn họ còn bên nhau, Lộ Gia Vĩ rất thích quán bar này. Lang Phong sở hữu vẻ ngoài điển trai, lại đội vương miện sinh nhật bằng giấy, thật sự là nổi bần bật giữa đám đông.

Trần Gia Dư là người thứ hai. Anh trông thấy nét mặt của Phương Hạo có điểm bất thường, lập tức đoán ra. Phương Hạo là kiểu người không giỏi giấu diếm cảm xúc trên mặt. Trong đầu anh còn chưa xử lý xong thông tin này nhưng đã theo bản năng choàng tay qua sau lưng và đặt tay lên vai Phương Hạo.

Chu Kỳ Sâm là người thứ ba. Anh ta thấy chỉ trong thời gian đi lấy rượu, Lang Phong đã lôi kéo được thêm một người quay lại cùng.

Cả bàn im phăng phắc, sau cùng Lộ Gia Vĩ là người phản ứng nhanh nhất. Gã lấy lại biểu cảm bình thường, chủ động chào hỏi: “Phương Hạo. Trùng hợp thật đây. Em là bạn của Evan sao?”

Khoảnh khắc đó, không thể nói rõ trong ba người bọn họ mặt ai tối sầm hơn ai.

Phương Hạo lên tiếng trước, vừa mở miệng đã xác nhận suy đoán của Trần Gia Dư: “Lộ Gia Vĩ, anh có lời gì muốn nói sao?” Thật ra anh vốn không muốn lên tiếng, anh cảm thấy không cần thiết. Thế nhưng tay Trần Gia Dư đang khoác trên vai anh, anh cảm thấy tim mình đột nhiên đập rộn, có một nguồn sức mạnh vững vàng.

Lộ Gia Vĩ tuỳ cơ ứng biến, đáp: “Anh… cũng không phải không thể nói chuyện chút.”

Phương Hạo quay sang Trần Gia Dư, bảo: “Em ra ngoài một chút.” Anh ngồi bên trong cùng của booth ghế, Trần Gia Dư phải nhích qua thì mới đi ra được.

Trần Gia Dư đứng lên. Anh không nói năng gì nhưng mắt thì nhìn chằm chằm Lộ Gia Vĩ. Anh cao hơn gã, khí thế cũng áp đảo hơn. Khoảnh khắc ánh mắt Lộ Gia Vĩ va phải ánh mắt Trần Gia Dư, gã không thể không trốn tránh ánh mắt anh.

Phương Hạo đứng lên, đi ra khỏi khu booth ghế. Ngay khi Trần Gia Dư tưởng cậu ấy định đi ra ngoài thì Phương Hạo bỗng nhiên đặt tay lên vai anh, thản nhiên nói: “Giới thiệu một chút. Bạn trai tôi, Trần Gia Dư.”

Lộ Gia Vĩ đã diễn thì phải diễn cho trọn. Gã bèn chìa tay ra định bắt tay.

Thế nhưng Trần Gia Dư lại không đưa tay ra, để Lộ Gia Vĩ đứng đờ ra ở đó phải ba giây, tất cả mọi người quanh bàn đều nhìn hai người họ. Mãi sau, anh mới bắt tay, thế nhưng khoảnh khắc nắm lấy tay gã, anh áp sát lại gần Lộ Gia Vĩ, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy, nói bên tai gã: “Bắt tay mày là do nể mặt Phương Hạo. Mày không xứng.”

Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Phương Hạo dẫn Lộ Gia Vĩ rời đi.

Chu Kỳ Sâm là người có phản ứng đầu tiên. Anh ta nói với Lang Phong: “Gặp người cũ rồi.” Sau đó hỏi Trần Gia Dư: “Ông nói gì với anh ta thế?”

Trần Gia Dư lắc đầu, không trả lời. Thật ra câu “máy không xứng” đó cũng không phải bí mật không thể tiết lộ, nhưng anh không rõ Chu Kỳ Sâm và Lang Phong biết về quá khứ của Phương Hạo tới mức nào. Anh không muốn bàn luận về những đau khổ mà Phương Hạo đã trải qua sau lưng cậu ấy, khi cậu ấy không có mặt.

Lang Phong còn chưa khôi phục trước tình huống gượng gạo trước đó. Phải mất một lúc, cậu ta mới giải thích với Chu Kỳ Sâm: “Anh ta không có ý rời đi nên em mới tính thể hiện mình là người có bạn trai rồi, để anh ta đi kiếm người khác.”

Chu Kỳ Sâm không quan tâm lời của Lang Phong, chỉ hỏi kháy: “Thế sao anh ta gọi em là Evan?” Nếu không phải anh ta biết hết tên người yêu cũ của Lang Phong thì suýt chút nữa đã nghĩ hai người này từng có gì đó.

Lang Phong đáp: “Em không muốn nói ra tên thật mà.”

Trần Gia Dư liếc qua Lang Phong: “Anh ta mà cũng bắt chuyện được với cậu à?”

Lang Phong lúc này mới ngớ ra: “Tôi bảo tôi là phi công, anh ta còn kêu “có người bạn cũng làm ở sân bay”… Hoá ra là chỉ Phương Hạo?”

Trần Gia Dư lúc này không kìm nổi cơn giận: “Mẹ kiếp tài thật đấy. Hai năm yêu đương bị gã ta lấy ra làm chủ đề bắt chuyện.”

“Càng sớm nhìn ra bộ mặt thật của gã ta càng tốt.” Chu Kỳ Sâm nói, sau đó cười cười với Trần Gia Dư: “Muốn đánh nhau không? Tôi cược ông thắng.”

Trần Gia Dư dằn ly rượu lên bàn, nói: “Ông nên cược Phương Hạo là người đầu tiên ra tay ấy. Em ấy mà ra tay thì tôi sẽ là người đầu tiên hỗ trợ, ông có thể làm người thứ hai.” Cũng phải, xét về tính tình thì Phương Hạo còn nóng nảy hơn Trần Gia Dư nhiều.

Trong khu vực hút thuốc ngoài ban công cách đó một bức tường, Phương Hạo không hút thuốc, chỉ đứng mặt đối mặt với Lộ Gia Vĩ. Thật ra trước đó anh cũng chưa nghĩ kỹ nếu gặp lại Lộ Gia Vĩ sẽ nói gì với gã, thậm chí có lúc còn cảm thấy chẳng có lời gì để nói với gã cả. Thế nhưng bây giờ gặp lại, đi ra ngoài cùng gã, anh vẫn cảm thấy cần ngửa bài, dù sao cũng đã đụng mặt nhau rồi.

“Chúng ta cũng chẳng có gì cần trao đổi. Tôi thật lòng chỉ muốn nói với anh mấy lời này.” Khác với lúc thường, Phương Hạo là người lên tiếng trước: “Ban đầu tôi hỏi anh vì sao lại ngoại tình, vì sao lại chia tay. Anh nói một lô một lốc gì mà cảm xúc của tôi quá tiêu cực, anh thích trì hoãn, rồi tôi chuyển khỏi nhà anh v.v. Tôi cảm thấy đều không nói đúng trọng tâm. Những điều đó hoặc là lý do khách quan, hoặc là cái cớ để anh tự bào chữa cho bàn thân. Nguyên nhân đích thực giờ tôi đã nhận ra rồi. Anh là người sai, anh không đủ thích tôi nhưng lại không dám thừa nhận mình đã sai.”

Lục Gia Vĩ cũng không còn giống ba năm về trước. Có lẽ lâm trận chưa kịp chuẩn bị nên người trước giờ luôn nhanh mồm nhanh miệng, luôn chiếm thế thượng phong trong các cuộc nói chuyện như anh ta lần này lại mãi không nói nổi nên lời. Mãi sau, anh ta mới mở miệng, giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Anh… xin lỗi em.”

Phương Hạo xua tay: “Không cần. Anh làm khổ tôi hai năm, giờ tôi đã thông suốt rồi, tôi không quan tâm nữa.”

“Vậy là… em chấp nhận lời xin lỗi của anh?” Lộ Gia Vĩ hỏi anh.

Phương Hạo bật cười: “Chấp nhận hay không thì có ý nghĩa gì sao? Tổn thương đã gây ra rồi, kể từ giây phút anh rõ ràng không còn yêu nhưng vẫn quyết định trì hoãn không nói ra. Nếu anh cảm thấy tôi chấp nhận thì lòng anh sẽ thoải mái hơn thì anh cứ coi như tôi đã chấp nhận đi. Chúng ta về sau… cũng sẽ chẳng gặp lại nữa đâu. Vậy nên, tuỳ anh.”

Nói xong lời này, Phương Hạo thậm chí chẳng thèm để ý tới phản ứng của Lộ Gia Vĩ đã xoay người rời đi. Cuộc trò chuyện diễn ra chóng vánh, trong lòng Phương Hạo cảm thấy như đã làm sạch thùng rác. Còn về việc khi nào nhân viên vệ sinh tới thu gom rác thì anh không muốn quan tâm, mà cũng quan tâm không nổi.

Một giờ hơn rạng sáng hôm đó, Phương Hạo và Trần Gia Dư rời khỏi Destiny trước. Khi đi tới cửa, chỉ còn lại hai người bọn họ, Trần Gia Dư rất ăn ý không hỏi xem Phương Hạo và Lộ Gia Vĩ đã nói những gì, chỉ hỏi: “Giờ thoải mái rồi chứ?”

Phương Hạo trả lời khẳng định: “Ừm. Thật ra hôm nay em có thể nói chuyện với anh ta cũng có thể không…” Sau đó anh bảo: “Ngược lại anh ấy, suýt chút nữa không bắt tay với anh ta, làm em rất ngạc nhiên. Lúc đó em gần như đã nghĩ anh muốn đánh anh ta rồi.”

Trần Gia Dư khẽ mỉm cười. Sau khi cân nhắc hồi lâu, anh mới nói với giọng đầy kiềm chế: “Anh ta mất mặt hay không là chuyện của anh ta. Anh cũng không ngại mất mặt.”

Phương Hạo ngẫm nghĩ một lúc, rồi mới bảo: “Thoải mái thật sự… Nhưng cũng không phải vì hôm nay em đã nói những lời đó với anh ta. Thật ra em vẫn luôn tìm kiếm câu trả lời. Vì sao lúc đó anh ta không còn yêu em, là vì em đã làm gì hay do điều kiện khách quan nào khác. Song, câu trả lời lại rất đơn giản, chính là anh ta là người đã sai, anh ta đã mắc sai lầm. Em cũng luôn tìm kiếm một kết thúc. Ban đầu em cho rằng anh ta nói lời chia tay thẳng mặt em là đã kết thúc rồi; về sau lại nghĩ em xoá anh ta khỏi danh sách bạn bè là đã kết thúc rồi; sau hơn nữa em thấy được gặp anh và ở bên anh là đã kết thúc rồi…”

Trần Gia Dư không tiếp tục bước về trước. Anh đứng lại, chăm chú nhìn Phương Hạo.

“Thật ra những điều đó đều không phải kết thúc. Khi anh ta thật sự đứng trước mặt em, trong lòng em không chút gợn sóng. Đối với em, anh ta quá nhỏ bé, nhỏ bé tới mức không còn ý nghĩa gì nữa… Trong lòng em đã không còn anh ta, đây mới là kết thúc.”

Bọn họ mới bước ra ngoài được hơn chục bước. Trần Gia Dư choàng tay qua vai Phương Hạo, sau đó quay đầu nhìn về phía sau.

“Anh ta là người sai, anh ta cũng không quan trọng.” Trần Gia Dư nói với Phương Hạo: “Anh mới là định mệnh của em.”

Phương Hạo nghe anh ấy nói vậy, cũng vươn tay ôm siết lấy eo Trần Gia Dư.

Đằng sau bọn họ, bảng hiệu đèn neon của quán Destiny nhấp nháy trong con hẻm giữa đêm tối.