Đập Vỡ Chậu Hoa Cướp Nam Chính

Chương 46: Vượt ngoài tầm kiểm soát




Tối hôm đó tôi không thể nào ngủ được cứ nằm đó mà nhớ đến những câu nói ngọt ngào lúc chiều. Sao tôi lại lúng sâu vào hố tình này đến thế kia chứ.... Dương Hạo Hiên tôi bắt đền cậu đấy!

Cứ tự nghĩ rồi tự cười như thế thì tôi cũng chìm vào giấc ngủ, chắc hẳn ngày mai sẽ là một ngày tuyệt vời lắm đây.

"Reng reng, reng reng" Tiếng báo thức vang lên vang dội làm tôi phải giật mình tỉnh giấc.

Tôi lật đật lại hạ chân xuống giường trong bộ dạng chưa hoàn toàn tỉnh táo. Đến khi tắm rửa xong xuôi, lấy điện thoại chuẩn bị đi học thì mới phát hiện ra một điều bất thường......

Tôi chỉ ngủ có một đêm vậy mà qua năm sau luôn rồi ư?

Tôi nhớ rất rõ ràng hôm qua chỉ mới có tháng 12 thôi mà, sao bây giờ điện thoại lại hiển thị là ngày 5 tháng 2 chứ?

Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra trong lúc tôi ngủ vậy?

Tôi vội vã mở cửa nhà thì không thấy Hạo Hiên đứng chờ như mọi hôm nữa. Trong lòng bắt đầu rối bời tôi nhanh chân chạy đến trạm xe buýt. Ngồi trên xe mà lòng đầy bất ổn, rõ ràng mọi chuyện đang thuận lợi diễn ra mà không phải sao?

Tay tôi lạnh buốt hơn băng tuyết, đầu suy nghĩ hết mọi lí do tại sao lại có chuyện vô lý như vậy. Đột nhiền khi mò mẫm đến chiếc vòng trên tay thì tôi bất thình lình nhận ra......

Cỏ ba lá trên tay tôi đã bị vỡ hết một lá rồi!

Trên tay còn có vết bẩm tím..... Đến giờ tôi mới nhận ra, hôm qua... À không lúc giận dỗi với Hạo Hiên tôi đã trúng vào cạnh cửa lớp khác. Chắc chắn đã vô tình làm vỡ mất một lá.

Chị Song Ngư từng nói, chiếc vòng này là cánh cửa để quay lại thế giới thật..... Bây giờ tôi đã hiểu rồi, nó chính là hệ thống bảo vệ tôi bấy lâu nay.....

Chỉ mong rằng mọi chuyện vẫn y như cũ.... Tôi còn chưa cảm nhận đủ cảm giác làm người yêu của nam chính mà!

Mỹ Dung, lớp trưởng đầu rồi?Cậu ấy đã đưa Lưu Thảo Ly về nhà rồi!Vừa bước vào cửa lớp tôi vội vã hỏi chuyện, nhận được câu trả lời từ Mỹ Dung tôi mới bàng hoàng nhận ra. Thời điểm này chính là lúc nhà nữ chính gặp nạn, hôm nay bố cậu ta phải nhập viện thì bị chủ nợ ép gả con gái....



An Nhi, cậu sao vậy mặt cậu trông nhợt nhạt lắm. Cậu bệnh rồi à?Tớ không sao......Để nắm bắt lại tình hình, tôi cố tịnh tâm ngồi xuống ghế và hỏi Trịnh Mỹ Dung một câu.

- Mỹ Dung, có phải anh Dương Tuấn Thiên vừa mới tỏ tình cậu phải không?

Nhìn vẻ mặt bất ngờ của nhỏ là tôi đủ hiểu rồi.

Thời gian và không gian thật sự đã thay đổi đến thời điểm một năm sau. Thế, liệu nam chính có quay lại thích nữ chính nữa không?

An Nhi sao cậu biết hay vậy?Cậu không cần quan tâm chuyện đó đâu..... Cậu chỉ cần nhớ, cuối tuần đừng ra khỏi nhà... Dù có chuyện gì điทนิล....

Nếu không cậu nhất định sẽ bị nữ chính trả thù!

Bởi vì trước đó, nữ chính đã biết chuyện anh Tuấn Thiên thích Mỹ Dung rồi. Cô không có được thứ mình muốn thì trước khi rời đi phải phá cho tan tành mọi thứ!

Nói xong tôi chẳng còn tâm trạng để học nữa mà lấy cặp sách rời khỏi trường, tức tốc chạy đến bệnh viện tìm gặp nam nữ chính.

Đến nơi, tôi hít thở thật chậm, đi đến căn phòng mà ba nữ chính đang làm phẫu thuật. Tôi nhớ rất rõ tình tiết ở chương này vì nam chính thật sự rất lo cho cô ta.

- Thảo Ly cậu không cần lo, bác trai nhất định sẽ không sao đâu.

Đứng từ xa tôi đã nghe được câu nói của Dương Hạo Hiên.... Giọng nói nhẹ nhàng đó làm tôi phải chạnh lòng dừng bước..... Sau đó nữ chính còn làm một chuyện khiến tôi muốn bỏ về lập tức.

- Hạo Hiên à tớ sợ lắm! Tớ không muốn bị gả cho bên đó càng không muốn rời xa ba mẹ trong lúc này!

Lưu Thảo Ly ôm chầm lấy Hạo Hiên khóc nức nở, tay hai người còn nắm chặt vào nhaau.... Nhìn hình ảnh đó tôi chợt đau đớn vô cùng.



Có lẽ, kẻ đến sau thì mãi mãi là người đến sau.

Có lẽ, kẻ thua cuộc trong trò chơi lần này chính là tôi.

Và có lẽ, tôi mới là người không nên bước vào thế giới này.

Mọi chuyện thật sự vượt ngoài tầm kiểm soát rồi!

Trong đầu tôi giờ đây chỉ toàn là những câu từ tiêu cực, cứ như trước mắt là hố đen vũ trụ có thể hút tôi bất cứ khi nào. Lòng tôi chẳng đủ tập trung để nghĩ được điều gì khác cả.

Dương Hạo Hiên... Chẳng lẽ, Huỳnh An Nhi này một chút cũng không làm cậu vấn vương sao?

Một chút thôi cũng được mà!

Trái tim tôi đau nhói giữa lòng ngực, như có thứ gì đó đang mắc vào cổ họng khiến tôi có cảm giác khó thở và nghẹn ngào vô cùng.

Có đứng đây thì cũng như người vô hình, có đến đây thì kết cục vẫn không thay đổi.

Dương Hạo Hiên, chắc đến lúc tớ trả cậu về cho nữ chính rồi!Đáng lẽ.... tớ không nên.... Hức.... quá tự tin khi vào thế giới này.... Và đáng lẽ, tớ không nên thích cậu thì hơn!"Tạm biệt!"

Hai chữ này sao lại khó nói ra đến thể chứ?

Tôi quay người lê bước rời khỏi bệnh viện. Đôi chân nặng trĩu bước từng bậc thang, nước mắt thấm đượm trên da mặt. Thế giới này vốn chẳng phải nơi tôi thuộc về.

Tôi ở lại đây lâu thì chỉ càng thêm đau khổ mà thôi!

Đến lúc, tôi nên cởi bỏ thân phận Huỳnh An Nhi mà trở về nơi bắt đầu để sống thật với cái tên An Nhiên rồi!