Đạp Tuyết Tầm Mai

Chương 11: Mất hồn thực cốt (hạ)




Khi hắn tỉnh lại thì vết thương toàn thân lại bắt đầu đau nhức, thực khí một lần nữa tán loạn, độc tố chảy qua huyệt vị kinh mạch như muốn vỡ ra.

– nhưng mà, Đàn Hạo Thanh biết, kịch độc vô danh luôn uy hiếp tánh mạng mình đại bộ phận đã đi theo dục vọng vào bên trong cơ thể người khác. Hiện giờ bất quá chỉ còn lại một chút, chỉ cần hắn vận nội công thì rất nhanh sẽ có thể giải trừ.

Nhìn thấy cơ thể trần trụi trắng nõn của Tiểu Đạc Đầu đang đè lên người mình, không nhúc nhích cũng không có hơi thở, trong lòng Đàn Hạo Thanh đột nhiên ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc.

Hắn trời sinh đã rất thích sạch sẽ, tuyệt đối không thích người khác cùng mình nằm chung chăn, nhưng hiện cả người lại dơ bẩn một cách không thể tưởng tượng được. Nhưng mà… từ khi quen biết Tiểu Bạch Si tới nay, có loại sự tình khó tin nào mà hắn chưa từng gặp, gây cho hắn biết bao tình huống dở khóc dở cười…nay lại cùng hắn. . . . . . Huống chi Tiểu Đạc Đầu lại lãnh nhận kịch độc từ hắn, e là không tới nửa khắc, tiểu tử này sẽ lìa đời.

Là hắn, là hắn đã giết chết Tiểu Bạch Si ngu ngốc, trói gà cũng không chặt. . . . . .

Tâm trạng hắn đang ảm đạm lắm, ngay cả vận công đẩy độc hắn cũng không muốn làm. Nhìn đến vết thương nơi hạ thể Tiểu Đạc Đầu, hắn bỗng nhiên úp mặt lên lưng tiểu tử này mà rơi lệ.

Kỳ Tì đã chết, Cầm Tì trúng ám khí, Thi Đồng bị thương còn Họa Đồng thì chẳng rõ tông tích, Đàn Huyền Vọng trở mặt thành thù, huống chi hắn còn giết chết tứ đại thị vệ Phong Hoa Tuyết Nguyệt, Hoàn Nhan Lượng chắc chắn sẽ tin lời thoái thoát của Đàn Huyền Vọng, đem Đàn Hạo Thanh biến thành kẻ phản quốc mà ra lệnh tầm nã…

Mà hắn lại chính là kẻ địch của toàn thể người Tống. . . . . .

Thiên hạ to lớn nhưng không có chỗ cho hắn dung thân…

Lúc này, ngay cả Tiểu Đạc Đầu cũng…

Nam nhi dẫu chết cũng không rơi lệ nhưng là lúc này hắn lại rất đỗi thương tâm.

Đàn Hạo Thanh gục trên mình Tiểu Đạc Đầu mà khóc một cách đầy bi thương.

Bỗng nhiên, thân thể phía dưới đột nhiên thoát ra hơi thở mỏng manh, thiếu chút nữa hại hắn lăn xuống giường. Hắn ngừng khóc, dáo dác nhìn Tiểu Đạc Đầu.

Tiểu tử kia tuy vẫn nhắm mắt, nhưng hô hấp ngày càng mạnh mẽ, gương mặt lúc xanh lúc hồng, chắc hẳn là đang bị kịch độc tra tấn.

Đàn Hạo Thanh biết ngay cả chính mình cũng vô pháp chữa trị loại độc này chứ đừng nói đến Tiểu Bạch Si ngốc nghếch, ngay cả nửa điểm võ công cũng không biết. Hơn nữa gương mặt hắn có vẻ rất thống khổ, hiển nhiên là bị ốm đau tra tấn. Đàn bối tử không đành lòng nên muốn tiễn hắn đi một đoạn. Hắn cắn răng, tay đặt lên cổ Tiểu Đạc Đầu, đang định dùng sức thì gương mặt tiểu tử kia hồng hào lên, hai tay cũng bắt đầu giãy giụa.

Đàn Hạo Thanh lẩm bẩm nói: đi đi, đi cho êm đẹp. Hai tay hắn nhất thời buộc chặt lại. Bỗng nhiên một nắm đấm bay thẳng tới, đánh trúng mắt trái hắn. Đàn bối tử cũng vì bất ngờ nên hai tay bất giác buông lỏng ra.

Đàn Hạo Thanh cả kinh: sức lực này, nắm đấm này…trong phòng lúc này tuyệt không có người thứ ba, Tiểu Đạc Đầu làm thế nào có thể đánh ra một đấm uy lực như vậy?

Đàn bối tử bình tĩnh lại thì thấy Tiểu Đạc Đầu đã quay về ngủ khò, càng kinh ngạc hơn là hắn ngáy như sấm, không có dấu hiệu sẽ tỉnh ngay lúc này.

Khóe miệng Đàn Hạo Thanh hơi run rẩy. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy tình cảnh của Tiểu Đạc Đầu thì có cho vàng hắn cũng tin rằng tiểu tử này là gián điệp do bọn người Tống cài đến bên cạnh hắn, thừa cơ ám sát.

Hắn hơi tức giận, hung hăng nắm lấy bả vai Tiểu Đạc Đầu mà lắc “Ngươi đứng lên cho ta! Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Cùng lúc đó, hắn cảm nhận thấy chân khí trong người chỉ còn lại bốn thành, những phần còn lại giống như đổ hết xuống biển, biến đi đâu mất, cũng khó trách tiểu tử kia một quyền đã có thể đánh trúng hắn.

Lòng bàn tay cư nhiên tiếp xúc với làn da mịn màng nơi đôi vai Tiểu Đạc Đầu, bản tính khiết phích của hắn chẳng những không nổi dậy mà ngược lại còn gợi trong trí nhớ hắn đêm xuân tình vừa rồi…Tuy là thân nam nhi nhưng tiểu tử này lại kế thừa hương thơm trời sinh của mẫu thân, khiến dục hỏa của Đàn bối tử trào dâng mạnh mẽ.

Sự lay động của hắn khiến cho Tiểu Đạc đầu đang say ngủ thập phần bất mãn. Hắn xoay mình, một cước hướng bụng Đàn Hạo Thanh mà đá tới. Cũng may Đàn bối tử đã có phòng bị trước, nhanh tay bắt lấy cổ chân hắn.

Nhưng cổ chân hắn lại trơn bóng, mềm mại, như ngọc sinh hương. Nhờ cử động rất nhỏ này, Đàn Hạo Thanh cơ hồ có thể nhìn thấy giữa hai chân kia là một mảnh xuân tình, làn da trắng nõn và vật nhỏ phớt hồng cũng thật xinh đẹp. . . . . .” Phốc! Máu mũi hắn tuôn trào. Đàn bối tử không ngừng nguyền rủa bản than. Sao hắn có thể nổi tà tâm với một đứa nhỏ chứ?

Hắn dùng tay bịt mũi, ngăn chặn sự tấn công của làn hương quyến rũ kia. Hắn muốn hỏi ông trời vì cái gì lại muốn đừa giỡn hắn? Có phải vì thấy cuộc sống hai mươi năm nay của hắn quá trơn tru bằng phẳng không?

Đúng lúc này, cổ chân bị hắn cầm trên tay bắt đầu rục rịch. Cũng phải, hắn nắm lâu như vậy, giờ lại không có ý định buông ra nên Tiểu Đạc Đầu lần nữa, một cước đá trúng con mắt còn lại của Đàn Hạo Thanh. . . . . Như vậy, tả hữu hai mắt đều đen, thật là cân xứng a!

Đàn Hạo Thanh nửa tức nửa mừng. Trong người mang trọng thương mà cảm xúc lại thay đổi không ngừng nên hắn, lần thứ N ngất xỉu.

Tiểu Đạc Đầu mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Đàn Hạo Thanh đang nằm trên người mình nên thất thanh hét lớn “Thanh ca, ngươi sao rồi?” Hắn dùng sức nâng đầu người kia lên quan sát. Hai mắt Đàn bối tử lúc này hai bên thâm tím, mũi vẫn còn vương lại một vệt máu dài.

Tiểu tử kia nghiêng đầu suy nghĩ một chút sau đó ha hả cười to “Thanh ca biến thành gấu mèo rồi!”

Nhưng nói đi nói lại thì cũng thật là kì quái. Hắn lúc nãy bị Đàn Hạo Thanh cường bạo, đáng lẽ phải đứng không nổi mới đúng. Vậy mà bây giờ tinh thần lại thoải mái, thân thể hào sảng như vậy… Đúng là có chuyện kì quái a!

Hắn giơ tay nhấc chân, có thể cảm nhận được có một dòng khí đang tuôn trào, chuyển động ngay trong cơ thể. . . . . .

Bởi vậy, chuyện hắn có thể đánh Đàn Hạo Thanh hai mắt bầm tím là hoàn toàn có thật. Và lúc này, trong thân hắn còn có một nguồn nội lực mạnh mẽ.

Chẳng lẽ xá nữ huyền công mà mẫu thân đã truyền cho hắn ngay từ khi còn trong bụng mẹ lúc này đã có tác dụng?.

Người mang trên thân loại võ công này có thể thông qua việc giao hợp với nam tử, hấp thu nội công của kẻ đó và biến nó thành thực khí của chính mình. . . . . .

Tuy rằng Tiểu Đạc Đầu không có luyện tập loại võ công này, nhưng do lúc đó Đàn Hạo Thanh vận thái huyền chân khí, đem kịch độc truyền vào cơ thể hắn, âm dương kết hợp nên mới vô tình làm cho xá nữ huyền công vận chuyển. Vì vậy, qua chuyện ân ái vừa rồi, trên người Tiểu Đạc Đầu không những mang kịch độc vô danh mà còn có thêm sáu thành công lực của Đàn bối tử.

Tiếng hai người tranh chấp rốt cuộc khiến cho bọn người trong trang viên nghe thấy. Tích Hương tài tử nổi danh thương hoa tiếc ngọc lòng như lửa đốt, không đợi được phá cửa xông vào. Ngay lập tức, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ đập vào mắt hắn.

Hai thân người đang ôm lấy nhau. Căn phòng nho nhỏ nồng đượm một mùi tanh khó nói. Một người hai mắt thâm quầng, máu mũi cò tuông, một người dung mạo kiều mị, thân thể mê người, là một tiểu mỹ nhân. Nhưng mà, vị tiểu mỹ nhân này thân trần như nhộng, lộ ra bộ ngực bằng phẳng – bằng chứng chứng minh hắn đích thật là nam nhân.

Tích Hương tài tử không chịu được đả kích, kinh hô một tiếng rồi ngất ngay tại cửa.

Tích Hương tài tử Mạnh công tử xuất thân từ thư hương thế gia, bản thân cũng tài trí hơn người, bảy bước thành thơ. Chỉ tiếc trời không cho hắn được vẹn toàn, không cho tướng mạo hắn được hoàn mỹ, miễn cưỡng mà nói thì cũng là tạm được. Hắn là một tài tử, đáng lẽ phải phong lưu đa tình nhưng ngặt nỗi lại mắc khuyết điểm lớn như vậy. Điều đó một thời gian đã khiến hắn rất phiền lòng. Cũng vì thế mà hắn phát huy tính tình hào hoa phong nhã để che dấu khuyết điểm to lớn ấy. Hắn rất thương hương tiếc ngọc, phàm nghe nữ tử thanh lâu tuyệt sắc đắc tội quan lại hắn liền ra tay cứu giúp. Nhìn nữ tử nghèo khổ bị ức hiếp, hắn cũng thay nàng giành lại công lý. Mạnh phủ được xây to lớn như vậy cũng chỉ để cho các nàng có nơi dung thân.

Duyên cớ lần này, hắn vô tình bắt gặp đôi phu thê đáng thương, tiểu nương tử lại xinh đẹp như vậy nên hắn không chỉ ra tay cứu giúp mà còn không ngại tốn tiền của mướn đại phu tới chữa trị cho Đàn Hạo Thanh. Hắn làm nhiều việc như vậy cũng chỉ muốn đổi lấy nụ cười của tiểu nương tử thôi. Đáng tiếc thay trời lại cho hắn chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó. Thật là tức chết !

Hắn ngất đi, sau đó được hạ nhân luống cuống nâng trở về phòng. Một hồi lâu hắn mới tỉnh lại, dựa người trên trường kỉ mà tim đập liên hồi.

Không lâu sau, bọn tôi tớ tiến vào bẩm báo, nói là có tiểu nương tử cầu kiến. Mạnh công tử hơi ngẩn người, nhưng vẫn phân phó mời vào.