Chương 39: Thắng áp đảo
Nói xong Thanh Nguyệt nhìn xuống võ đài của Hạo Minh, "Hửm, người kia mặc dù đối mặc với thiên tài thiên linh căn nhưng tại sao lại có thể trầm ổn đến như vậy" Ánh mắt của Thanh Nguyệt rơi vào bóng dáng của Hạo Minh rồi sau đó trầm ngâm suy nghĩ, bởi theo như Thanh Nguyệt nghĩ thì hầu hết các đệ tử bình thương mà giáp mặt với các thiên tài của tông môn thì thường tỏ ra e sợ hay thậm chí là đã đầu hàng khi chưa đánh nhưng Hạo Minh thì lại khác, hắn đứng đó như là ở trước mặt hắn chỉ tên đệ tử bình thường chứ không phải là thiên tài.
Biểu hiện này của Hạo Minh cũng khiến cho Hai vị trưởng lão đang ngồi trên đài cao cũng khá bất ngờ, "Kẻ này lại có thể bình tĩnh như vậy khi đối đầu với thiên tài thiên linh căn sao, thật đúng là hiếm thấy" Cốc trưởng lão ngẩm nghỉ.
Thấy Hạo Minh phản ứng lạnh nhạt, trong lòng Triệu Phụng cũng có chút không vui, từ khi hắn gia nhập tông môn tới nay chưa từng có ai phản ứng lạnh nhạt với hắn tới thế, vậy mà một đệ tử bình thường như Hạo Minh lại cư xử như thế điều này khiến Triệu Phụng từ không vui trở thành không thoải mái kèm một chút tức giận nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ vui mừng, hắn bước lên nói.
"Tại hạ là Triệu Phụng, xin được chỉ giáo"
"Hạo Minh, xin chỉ giáo"
Lúc này Hạo Minh nghĩ "Mới Vào được Vòng thứ hai mà đã gặp được thiên tài thiên linh căn sao, thật đúng là khá đen đủi thật" Nghĩ thì nghĩ thế nhưng Hạo Minh vẫn thủ thế.
"Bắt đầu" Tiếng nói của tên tráng hán vang lên. Nhưng thay vì lao vào nhau để thi triển tài năng như trong mọi người tưởng tượng thì hai người này lại ở yên bất động, cả Hạo Minh và Triệu Phụng đều nhìn chằm chằm vào nhau nhưng lại không có ai động đậy gì.
Thấy vậy Triệu Phụng chủ động rút từ trong nhẫn trữ vật ra một thanh kiếm rồi sau đó cất cây quạt sang một bên, lao tới khi gần đụng tới Hạo Minh thì bất chợt Triệu Phụng dừng lại khi cách Hạo Minh khoảng vài gang tay hắn vung kiếm lên rồi giận chém xuống một đường chéo.
Hạo Minh lúc này vẫn không hoảng loạn, hắn thụt một chân về đằng sau rồi nghiêng người qua một bên để né đi thanh kiếm, "Sao có thể, sao hắn có thể né đi thanh kiếm của ta dễ dàng đến vậy" Triệu Phụng thầm nghĩ, lúc này hắn bỗng thay đổi hướng của thanh kiếm, hắn kéo thanh kiếm từ dưới lên rồi sau quẹt ngang qua ngực của Hạo Minh mặc dù đòn t·ấn c·ông rất bất ngờ nhưng Hạo Minh vẫn dễ dàng tránh đi, như thể các đòn t·ấn c·ông của Triệu Phụng cứ như trò trẻ con trước mặt của Hạo Minh vậy.
Thấy thế Triệu Phụng trong lòng sôi máu, Hai đòn chém tới nhưng lại bị đối phương dễ dàng tránh né như ăn cơm uống nước việc này khiến cho hắn cảm thấy thật mất mặt khi được coi là thiên tài nhưng lại không thể chạm vào đối phương.
"Khốn nạn" Triệu Phụng trong lòng gào thét.
Lần này hắn phóng tới trước mặt của Hạo Minh rồi sau đó đấm tới một quyền, quyền mang theo lửa bao bọc cả nắm đấm của hắn rồi lao tới ngực của Hạo Minh, Triệu Phụng hét to.
"Liệt Diễm Quyền"
"Ầm, ầm"
Sau khi quyền ra, tất cả mọi người đều phải cảm thán khi cái chiêu thức Liệt Diễm Quyền kia thật sự quá mạnh, khói bốc lên một nửa sàn đấu bên kia đã b·ốc c·háy, thậm chí những người đứng bên phía của Hạo MInh cũng đã cảm nhận được sức nóng mà chiêu thức vừa rồi tỏa ra.
"Tên kia chắc thua rồi, bị dính một chiêu thức mạnh như vậy thì chỉ có trọng..........." Chưa dứt câu mọi người đều hoảng hốt khi nhìn thấy từ trong đám khói lao ra một nắm đấm, hướng thẳng Triệu Phụng, do quá bất ngờ nên Triệu Phụng cũng chả kịp tránh né, hắn đưa tay lên rồi sau đón đỡ một quyền của Hạo Minh.
Nhưng cái khiến hắn bất ngờ đó là một quyền của Hạo Minh mạnh đến mức có thể đấm bay hắn ra xa, trên cổ tay của Triệu Phụng còn lưu lại vết đấm tay của Hạo Minh, lúc này Triệu Phụng chỉ cảm thấy cổ tay mình có phần hơi đau nhức, "Làm thế quái nào mà một để tử bình thường có thể mạnh đến như vậy".
Những người xem ở bên dưới lúc này không khỏi há mồm trợn mắt, dường như bọn họ vẫn chưa tin rằng Hạo Minh có thể lành lặn sau khi lãnh một chiêu Liệt Diễm Quyền của Triệu Phụng mà còn có sức để đấm Triệu Phụng bay ra xa, ở trên đài cao Cốc trưởng lão tuy ngoài mặt không có biểu hiện nhưng trong lòng thì đang dậy sóng, Triệu Phụng mạnh như thế nào thì Cốc trưởng lão ông ấy không biết nhưng có một điều mà Cốc trưởng lão chắc chắn rằng đó Triệu Phụng hoàn toàn có thể đứng hạng nhất của cuộc tuyển chọn ngũ hùng bằng thực áp đảo của bản thân.
Ấy vậy mà bây giờ lại bị một tên đệ tử bình thường hay phải nói là vô danh tiểu tốt trong tông môn đấm bay, điều nay không khiến cho Cốc trưởng lão ngạc nhiên thì sao được, phải biết rằng Triệu Phụng vừa là thiên tài thiên linh căn vừa là con cháu của thế gia tu tiên, hắn là kẻ được tiếp xúc với tu hành rất sớm cộng với tài nguyên mà gia tộc buông xuống, mặc dù có chút công tử bột nhưng cũng phải là kẻ luyện khí tầng bảy có đấm bay.
Lúc này khói bắt đầu tan hết lộ ra thân ảnh của Hạo Minh đang cầm một thanh trường thương nhìn chằm chằm vào Triệu Phụng, chưa kịp để Triệu Phụng định thần lại thì Hạo Minh đã cầm thương trong tay đâm tới, thương nhanh như thiểm điện nhanh chóng hướng về Triệu Phụng mà đâm.
Lúc này không còn thời gian suy nghĩ nữa Triệu Phụng đành phải tránh né trước thế nhưng trường thương trong tay của Hạo Minh cứ như một con rắn độc vậy đeo bám Triệu Phụng không tha, liên tục có những mũi thương đâm tới khiến cho Triệu Phụng giờ đây chỉ biết tránh né chứ không thể phản công, kiếm trong tay Triệu Phụng giơ lên để định chặn lại mũi thương nhưng không lúc này Hạo Minh bỗng nhiên thi triển Mê Ảnh Bộ.
Thân hình của hắn bỗng nhiên biến mất tại chỗ rồi sau đó xuất hiện ở sau lưng Triệu Phụng, "Không ổn" Triệu Phụng chỉ kịp la lên một tiếng rồi đó ăn nguyên một cán thương vào lưng, điều này khiến cho Triệu Phụng phải hộc máu tại chỗ, thân hình của hắn bay tới phía trước rồi ngã đập mặt xuống nên của võ đài.
Hắn nhanh lật người lại thì lúc này mũi thương của Hạo Minh đã dí vào sát cổ của hắn, điều này khiến cho hắn không thể nhúc nhích, lúc này hắn nhìn Hạo Minh với ánh mắt tràn đầy sự phẫn nỗ và bất lực, trên trán của hắn thì đổ đầy mồ hôi như mới tắm còn tay thì đang ghì chặt xuống sàn võ đãi.
Hạo Minh quay đầu nhìn sang tên tráng hán rồi nói "Có thể công bố kết quả của trận đấu được chưa ?" "À, được chứ trận này người thắng là số hai mươi mốt" Tên tráng hán sau khi chứng kiến màn trình diễn tài nghệ của Hạo MInh thì phải đứng hình mất mấy giây mới có thể định thần lại mà công bố kết quả.
Đám người đứng xem ở dưới thì khỏi phải nói, người thì vẻ kinh ngạc không nói nên lời còn người thì dùng vẻ mặt cực kỳ kiên kị mà nhìn Hạo Minh.
"Trời ạ, hắn là ai vậy, tầng bảy mà có thể hạ gục được cả tầng chín mà còn là thiên tài thiên linh căn"
"Không thể tin được hắn lại thắng được Triệu Phụng một cách áp đảo đến vậy, dường như Triệu Phụng không thể chạm được vào người hắn vậy"
"Hahaha, Cốc đạo hữu xem ra thiên tài chân chính của quý phái là kẻ này chứ chẳng phải là đệ tử tên Triệu Phụng kia" Thu trưởng lão nhìn sang Cốc trưởng lảo với vẻ mặt đầy sự thâm ý. "Đa tạ lời khen của đạo hữu" Cốc trưởng lão quay sang đáp lời.