Chương 37: Sự chú ý của Cốc trưởng lão
Hạo Minh nhanh chí né đi rồi xoay người đạp một cước vào ngực của đối thủ, bị dính đòn tên thanh niên bay rớt ra ngoài, kiếm ở trong tay cũng văng ra khỏi tay, bản thân hắn mặt mày nhăn nhó lại rồi sau đó cuồng phún ra một ngụm máu tươi.
"Hộc, mạnh quá"
Đám người đang xem ở dưới thì há mồm trợn mắt, mặc dù đã biết là những đệ tử bình thường không có khả năng đánh thắng được các thiên tài nhưng Hạo Minh lại là kẻ mà chả ai biết tới, ấy thế mà lại có thể một cước đạp văng một tên luyện khí tầng tám đã thế lại còn khiến cho tên thanh niên ấy không chịu được mà phun máu, đây phải là khí lực cỡ bao nhiêu chứ ?
Đó chính là cậu hỏi đã hiện ra trong đầu của tất cả mọi người ngay lúc này, "Tên đó là ai thế, làm sao lại có thế một cước đánh bại được luyện khí tầng tám vậy".
"Ây, chẳng lẽ lại là thiên tài nào đó của tông môn mà chúng ta chưa biết tới"
"Làm sao có thể, tất cả những thiên tài của tông môn mọi người ở đây ai cũng biết tới, làm quái gì có tên này"
Những lời bàn luận bắt đầu xôn xao lên, có những người thì đang suy đoán thân phận của Hạo Minh, còn những người khác thì lại cho rằng chẳng qua Hạo Minh chỉ đang ăn may mà thôi. Từ trên đài quan sát cao, Cốc trưởng lão và Thu trưởng lão đang ngồi quan sát thì bất chợt Thu trưởng lão người dẫn đầu đoàn người của Vạn Hoa Cung lên tiếng nói, "Hửm, ở bên đó hình như có kẻ chỉ dùng có một cước đã đánh bại đối thủ rồi, người đó chẳng lẽ cũng là thiên tài mà Chính Dương Tông mới thu nhận sao" Vừa nói Thu trưởng lão vừa quay mặt sang hỏi Cốc trưởng lão.
Nghe Thu trưởng lão nói thế Cốc trưởng lão cũng chuyển ánh mắt của bản thân mà nhìn về phía võ đài nơi mà trận đấu của Hạo Minh đang được diễn ra, "Thiên tài ? nếu theo ta nhớ thì trong những người có song linh căn và thiên linh căn thì không có người này" Cốc trưởng vừa vuốt đám râu trắng của mình vừa ôn tồn đáp lời.
"Không nằm trong những thiên tài của Chính Dương Tông, ông đây là đang nói đùa rồi, nhìn vào động tác vừa rồi của cậu ta, ta có thể thấy được sự quyết đoán và ra tay nhanh đến mức mà đến cả đối thủ của cậu ta cũng chẳng thể đón đỡ hay tránh né gì, động tác như thế mà lại không phải là thiên tài thì cũng hơi phí đấy" Thu trưởng lão ánh mắt sắc bén nhìn vào Hạo Minh, đôi mắt ấy giống như có thể nhìn xuyên qua cả người của Hạo Minh vậy.
"Ừm, người đi xuống lấy tài liệu của tên đệ tử đó cho ta" Cốc trưởng lão ra hiệu rồi sai tên đệ tử đúng đằng sau, nghe nói xong tên đệ tử nhanh chóng lui ra ngoài để làm nhiệm vụ được giao, bản thân của Cốc trưởng lão cũng rất tò mò tên đệ tử dưới kia là ai mà lại có thể ra tay quyết đoán và áp đảo đối thủ nhanh đến thế, trừ những người được gọi là thiên tài ra thì đây là lần đầu tiên mà Cốc trưởng lão thấy một trận đấu giữa hai tên đệ tử bình thường nhanh đến vậy.
Một lát sau, tên đệ tử quay lại với một quyển sổ ở trên tay, hắn bước tới gần hai vị trưởng lão rồi lên tiếng nói, "Bẩm hai vị trưởng lão, đệ tử đã tra ra được thân phận của người tham dự ở dưới kia".
"Ừm, đọc cho ta và Thu trưởng lão cùng nghe"
"Vâng, người đang tham dự ở dưới kia là một đệ tử nhập môn có phần muộn hơn những người còn lại khoảng nửa năm, người này tên là Hạo Minh, theo tra xét trên sổ sách thì người này là được chưởng môn đặc cách cho nhập môn" Tên đệ tử dứng phía sau độc một lèo các thông tin của Hạo Minh đang có ở trong sổ sách. "Được chưởng môn đặc cách nhập môn, ngươi nói là thật ?" Cốc trưởng lão đứng dậy rồi dùng vẻ mặt nghi hoặc mà đặt câu hỏi với tên đệ tử.
"Đúng vậy thưa trưởng lão"
"Ừm, chẳng lẽ người thân mang thiên linh căn sao" Cốc trưởng lại hỏi tiếp.
"Bẩm trưởng thưa không phải, kẻ này chỉ một tên đệ tử thân mang ngụy linh căn mà thôi" Tên đệ tử đáp lời. "Ngụy linh căn mà lại được cả Tống chưởng môn đặc cách cho nhập môn sao, có vẻ như tên đệ tử này của quý phái có phần thú vị đấy"
Nghe tới là do Chưởng môn đặc cách cho vào tông môn thì Cốc trưởng đứng đó mắt nhìn về phía Hạo Minh mà không khỏi trầm tư, "Một người thân mang ngụy linh căn thì có lý do gì mà được chưởng môn đặc cách cho vào tông môn, chẳng lẽ tên đệ tử này là con cháu của các thế gia sao hay là hắn có họ hàng với chưởng môn" Nhưng vừa nghĩ tới đây thì tên Cốc trưởng lão bỗng nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ, vì hắn nghĩ là nếu như việc này đã dính tới chưởng môn thì tốt nhất là không nên nhúng chàm vào làm gì để dính tai bay vạ gió.
Nghĩ thế Cốc trưởng lão liền đổi đề tài nói chuyện với Thu trưởng lão, Thu trưởng lão cũng chẳng phải kẻ ngu nê lập tức hiểu ra ý của đối phương và thế là hai người thay đổi đề tài nói chuyện trong chốc lát.
Ở bên này, sau khi thắng được trận đầu Hạo Minh cũng không luyến tiếc gì mà ở lại diễn võ tràng, hắn nhanh chóng về lại tòa đình viện của bản thân để nghỉ ngơi và chuẩn bị cho cuộc thi đấu ngày mai, mặc dù trận đầu Hạo Minh đã đánh bại đối thủ bằng một chiêu nhưng vẫn như cũ không gây được tiếng vang gì lớn, mà cũng chẳng ai thèm để ý hay ngó ngàng gì tới hạo Minh, thế nhưng điều đó lại càng thích hợp hơn với Hạo Minh vì Hắn cũng chẳng muốn người ta phải quá chú ý tới bản thân, thứ hắn muốn là sức mạnh và sự truy cầu trường sinh để trở thành cường giả chứ không phải là là sự nổi tiếng.
Tuy nhiên hắn lại không biết rằng mặc dù đa số đệ tử không chú ý tới bản thân nhưng hắn lại có được sự chú ý của Cốc trưởng lão, trưởng lão quyền lực nhất của ngoại môn và Thu trưởng lão người dẫn đầu của đoàn người Vạn Hoa Cung.
Các cuộc tranh tài vẫn cứ thế mà diễn ra cho tới tối muộn mới kết thúc, khác với mọi bữa khi trời sập tối thì thường các đệ tử hay trở về các tòa viện để nghỉ ngơi nhưng tối nay thì khác, bọn họ tập trước tòa viện của đoàn người Vạn Hoa Cung rồi sau đó ngắm lấy ngắm để những nữ đệ tử Vạn Hoa Cung, mặc dù ở trong Chính Dương Tông cũng có những nữ đệ tử thế nhưng các nữ đệ tử của Chính Dương Tông lại không đẹp bằng nữ đệ tử của Vạn Hoa Cung.
Vậy nên mới xảy ra các tình trạng như tối ngày hôm nay, nữ thì ở trên lầu nhìn xuống còn nam thì đứng ở dưới nhìn lên bọn họ không ngừng lời qua tiếng lại, có tiếng trêu ghẹo cũng có, cũng có tiếng nịnh hót cũng có, phải đến khi những người tuần tra tông môn đuổi đi thì nhóm đệ tử của Chính Dương Tông mới tan rã ai về nhà nấy.
"Sư tỷ, nam nhân đúng là nam nhân, cứ thấy sắc đẹp là lại tít mắt cả lên, đúng là chẳng có ai tốt đẹp cả" Ở trên lầu một tên nữa đệ tử sau khi đóng cửa sổ xong thì quay vào trong nói với một nữa đệ tử khác đang ngồi ở trên chiếc giường.
"Ai bảo muội lại xinh đẹp đến như vậy" Vừa nói nữ tử kia vừa rời khỏi giường rồi tiến lại chỗ cửa sổ, đưa tay lên nhéo lấy hai bên má mềm như đậu hũ của người còn lại. "A, tỷ lại trêu muồi rồi, đúng rồi Thanh sư tỷ sao chúng ta không xuống Chính Dương Thành dạo một vòng nhỉ, muội nghe nói Chính Dương Thành chính là thành lớn nhất Nam Vực đấy, chắc chắn là nó sẽ có nhiều thứ rất hay ho" Nữ tử còn lại lên tiếng nói.
"Được vậy ta đi thôi" Nói rồi Hai nữ tử đẩy ra cửa phòng rồi sau đó bắt đầu hướng về Chính Dương Thành mà đi.