Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đạp Thiên

Chương 4: Lạc Nhật Môn




Chương 4: Lạc Nhật Môn

Một tháng hơn di chuyển, đám người không ngày nào là không mong ngóng đến được tông môn, không ít người đã bắt đầu làm quen lẫn nhau, ở một nơi xa lạ, có thể tìm được một người làm bạn thật sự rất khó, mà trên chuyến xe này, Vệ Thiên cũng làm quen được với một người là Trương Nhật Quân, hắn rất vui vẻ, là người đầu tiên đến bắt chuyện với Vệ Thiên.

Vệ Thiên sau khi hàn huyên với Minh lão, được mọi người giúp đỡ, còn có một bà lão lớn tuổi, cho hắn một bộ quần áo để thay, hắn đối với mọi người ở đây mắc nợ nhiều lắm, chỉ có thể hứa rằng, ngày nào đó hắn có được thành tựu nhất định sẽ quay trở lại báo đáp mọi người.

- Tiểu Thiên, con đường tu tiên không phải dễ, vì sao ngươi lại chọn nó, ta thấy ở Cưu Thành mọi người cũng rất yêu thương ngươi đây.

Bởi vì Trương Nhật Quân so với Vệ Thiên lớn hơn một tuổi, cho nên liền xưng hô hắn là tiểu Thiên, hắn xuất thân cũng là một gia đình khá giả ở Cưu Thành, tuy không đến mức dư giả, nhưng vẫn đủ ăn đủ mặc qua ngày.

- Bởi vì ta chỉ muốn có một bữa ăn no, còn có báo đáp mọi người ở thành đã cưu mang ta, dù cho khó, ta cũng phải thử, ta mắc nợ mọi người nhiều lắm.

- Ý nghĩ của ngươi quá đơn giản, tu luyện không phải chỉ là ngày ngày khổ tu, còn có chém g·iết lẫn nhau, ngươi không sợ sao, lỡ như ngươi c·hết, sau này còn ai báo đáp cho bọn họ, ta thấy ngươi còn chưa suy nghĩ đủ, chỉ là nhất thời nông nổi mà thôi.

- Ta sợ chứ, nhưng ta đ·ã c·hết một lần rồi, chính là lúc ta ra đời, cũng là lúc ta c·hết lần đầu tiên.

- Thế vì sao ngươi lại tu?

- Vì ta s·ợ c·hết.



- Còn Quân huynh, vì sao ngươi lại chọn con đường này?

Vệ Thiên liền chuyển chủ đề, quay sang hỏi Trương Nhật Quân, hắn cũng rất hiếu kì, không biết Trương Nhật Quân vì sao lại muốn chọn con đường này, nhà hắn cũng không nghèo, chỉ cần không có biến cố gì xảy ra, hắn cũng đủ sống đến già.

- Bởi vì ta muốn đi trải nghiệm những thứ mới mẻ, Cưu Thành cũng được, nhưng ta không muốn bị gò bó, ta thích được tự do, ta cũng muốn giống như những vị cường giả đọc được ở trong sách, cưỡi mây đạp gió, dời núi lấp biển.

- Không phải huynh cũng hỏi ta có s·ợ c·hết hay không sao, chẳng lẽ huynh không sợ?

- Sợ, rất sợ, nhưng được c·hết khi làm điều mình muốn còn đỡ hơn c·hết trong sự tiếc nuối của bản thân, ta cũng muốn tìm hiểu thế giới thay vì chỉ nhìn ngắm bầu trời ở một nơi cố định.

- Ta thấy ngươi còn quá bồng bột, hay là đi theo ta đi, sau này ta bảo vệ ngươi, ta trở nên cường đại rồi sau này ở Lạc Nhật Môn sẽ không ai dám ăn h·iếp ngươi.

Trương Nhật Quân cười ha hả, vỗ vai Vệ Thiên, nhìn cách hắn đối xử với Vệ Thiên, giống như một người anh đang lo lắng cho đứa em của mình, Vệ Thiên nhất thời lúng túng, cũng chỉ đành gật đầu, hắn là một cái cô nhi so với Trương Nhật Quân được ăn học đầy đủ, quả thật không giống nhau, hắn cũng cười theo, đây là cái bằng hữu, cũng là cái thân nhân duy nhất khi xa nhà, hai người tựa như huynh đệ ruột thịt, Trương Nhật Quân chỉ hắn một số thứ, hắn rất nghiêm túc lắng nghe.

Chuyến đi này hắn học được rất nhiều thứ từ vị bằng hữu này, đoàn xe cứ như thế tiếp tục lên đường, đôi lúc dừng lại nghỉ chân ở một con suối hoặc một cái sông nhỏ, đám người đều rất vui vẻ, không ai nghĩ rằng tu tiên là khó khăn cả.

Rất nhanh đã gần đến hai tháng đi đường, do trên đường có nhiều đoạn đường khó, bọn hắn đành phải tìm cách đi vòng, cho nên thời gian di chuyển so với dự tính lâu hơn một chút.



- Đến rồi! Các ngươi nhìn kìa, là Lạc Nhật Môn.

Không biết là ai nói, đám người trong xe đều quay đầu ra nhìn, khung cảnh đập vào mắt khiến bọn hắn không nói nên lời, Vệ Thiên cũng theo tiếng nói nhìn ra bên ngoài, bên ngoài chim hạc bay lượn, các loại núi cao chót vót đâm lên tới tầng mây, trăm ngàn loại hoa cỏ, khiến cho khung cảnh càng thêm mĩ lệ, phía xa xa giữa những sơn phong chọc trời, có lấy một dãy kiến trúc, nhìn qua uy nga vĩ lực, trên bầu trời, có vô số chim cầm bay qua, không khí thanh mát, còn có những dòng sông to lớn vắt vẻo chạy ngang những ngọn núi.

- Đẹp thật, đây chính là tông môn tu tiên trong truyền thuyết!

Trương Nhật Quân ngồi ở cạnh bên cũng không nhịn được mà cảm thán một câu, nơi này rất giống những gì hắn đọc được trong sách, chim bay thú gầm, phong cảnh tuyệt đẹp, đây chính là tông môn tu tiên trong truyền thuyết.

Đoàn người dừng lại ở trước cổng tông môn, mọi người không nhịn được đều nhìn trên tấm bảng treo ở cổng, ba chữ Lạc Nhật Môn được khắc lên, cuồn cuộn uy nghiêm, nhìn lâu vào ba chữ này còn có chút đau mắt.

- Đừng nhìn quá lâu, đây là do một vị tông chủ của Lạc Nhật Môn khắc lên, ẩn chứa trong đó khí chất của vị tông chủ năm xưa, các ngươi còn chưa là tu sĩ, nhìn vào lâu sẽ ảnh hưởng đến thị lực của các ngươi, thu hồi ánh mắt đi, chúng ta đi vào bên trong.

Được Khương Nhật Nam nhắc nhở, mọi người đều thu hồi ánh mắt, có người nước mắt đã chảy ra, Vệ Thiên chỉ nhìn một chút mà mắt đã đỏ lên, đủ thấy vị tông chủ này năm xưa cũng rất mạnh, trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn còn bậc này khí chất, có thể nghĩ năm xưa, vị này mạnh đến bực nào.

Đi vào bên trong, quang cảnh càng thêm tráng lệ, nơi đây có không ít đài cát, từng toà từng toà sát nhau, chỉ là bên ngoài ngoại môn, nhưng cũng thấy được quy mô của Lạc Nhật Môn, các đệ tử ngoại môn thi nhau thi triển ra các loại võ học, nhìn rất đẹp mắt, từng loại từng loại màu sắc khác nhau được hiển hiện, khiến mọi người mới nhập môn này mắt chữ A mồm chữ O.

- Đây thực sự là tiên nhân a.



Tại một bãi sân rộng lớn tụ tập ở đó vô số người giống như bọn hắn, hiển nhiên là cũng do những vị đệ tử khác chiêu mộ về, bãi sân này quy mô cực lớn, so với quảng trưởng ở Cưu Thành phải rộng gấp ba, sức chứa cũng phải đến vài vạn người.

Một mảnh náo nhiệt được đám người nơi đây tạo nên, tại giờ phút này, phía đằng xa xa đi đến một bóng người, người này thoạt nhìn là một vị trung niên nhân, nhìn bê ngoài mà đoán tuổi tác chỉ cỡ bốn mươi, hai tay chắp sau lưng, mấy vị đệ tử gặp người này đều cúi chào một tiếng.

- Các ngươi coi như cũng tập hợp đông đủ, trên đường đi chắc cũng đã được nghe qua một số thông tin về Lạc Nhật Môn, hiện tại tông môn mở rộng quy mô, muốn thăng cấp lên trở thành một trong các đại môn phái ở Tây Vực chứ không riêng gì phía bắc hẻo lánh này, do đó các ngươi chính là tương lai của tông môn, ta hi vọng các ngươi vì tông môn làm ra cống hiến, đem mục tiêu được đề ra sớm ngày hoàn thành, trong khoảng thời gian đó, tông môn sẽ cung cấp cho các ngươi tài nguyên, nhưng số lượng là có hạn, do đó muốn có nhiều tài nguyên tu luyện, chỉ có thể dựa vào nỗ lực của chính mình.

- Còn có sau khi gia nhập, các ngươi sẽ được một lần đi vào Thư Các của tông môn tuỳ ý chọn một môn công pháp tu luyện.

Vị trung niên nhân này lời nói cực kì hùng hồn, tựa như ẩn chứa trong đó một loại thần âm, có thể khiến người ta không thể không chú ý lắng nghe, nói xong vị trung niên nhân này đảo mắt nhìn mọi người, sau đó cười mỉm.

- Nếu ai cảm thấy tu luyện quá vất vả, có thể quay về, đương nhiên đó là quyết định ở các ngươi, chỉ là khi quay về, nhất định phải phế bỏ tu vi, thề rằng sẽ không đem tâm pháp của tông môn đi lưu truyền khắp nơi, bằng không dù có c·hết cũng sẽ bị đào lên để tiêu huỷ.

Nói đến đây, mọi người đều tim sắp rớt ra ngoài, sắc mặt đều tái đi, điều này cũng quá đáng sợ đi, đây chính là giáng một đòn tâm lý khiến nó khắc sâu vào não của những người ở đây, trước khi đi bọn hắn cũng có nghe đến tu tiên khó khăn, nhưng khi được nhấn mạnh lại một lần nữa, bọn hắn đều tự hỏi, là bản thân đã có chọn sai hay không.

- Ha ha, các ngươi đến được đây cũng đã cho thấy bản thân đã chắc chắn chọn đi con đường này rồi, ta chỉ muốn các ngươi củng cố đạo tâm của mình, nếu thật sự thấy sợ mà lui, ngay lúc này có thể quay về, ta đương nhiên không cản.

Toàn trường im lặng, thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi, quả thật nhiều người muốn có suy nghĩ rút lui, trên mặt hiện lên vẻ phân vân, nhưng không ai là muốn bỏ cuộc, còn chưa bước được bước đầu đã từ bỏ, vậy sao có thể tu tiên đây?

- Nếu không có ai từ bỏ, vậy coi như các ngươi quá quan, giải tán đi, các vị sư huynh, sư tỷ sẽ giúp các ngươi bố trí chỗ ở, ta là Ninh Tần Quân, là trưởng lão ngoại môn, không có việc gì nghiêm trọng thì đừng có tìm ta, hãy tự giải quyết lấy.

Nói dứt câu, vị Ninh trưởng lão này liền quay người rời đi, chỉ cần bốn năm bước đã khuất bóng khỏi tầm mắt mọi người, khiến mọi người nơi này lại được một phen kinh ngạc.

Vệ Thiên nhìn thấy cũng hâm mộ không ngớt, hắn lại quyết tâm có thể như Ninh trưởng lão, vài bước là có thể đi xa hàng trăm trượng, Trương Nhật Quân cũng không khác gì, trong lòng hai người đều cháy lên quyết tâm dữ dội, tu tiên giới thật sự là đáng mong chờ.