Chương 1: Thiếu niên ăn mày
Hoa Hải Thôn là một thôn trang nhỏ nằm ở phía bắc Tây Vực, thôn này diện tích cũng khá nhỏ, chỉ khoảng vài chục nghìn người sinh sống, nếu đem diện tích này so với mỗi phía bắc Tây Vực thì chẳng qua chiếm còn chưa đến một phần nghìn, mà phía bắc này tương đối hẻo lánh, cách thôn này khoảng hai trăm dặm về phía tây nam là Cưu Thành. Một toà thành khá to với khoảng mười triệu người.
Mà ngay lúc này trên đường phố sầm uất của Cưu Thành có một thiếu niên nhìn qua chừng mười bảy, mười tám tuổi đang đi khắp nơi xin ăn, bởi vì hắn thân thể gầy gò, cho nên không nơi nào nhận hắn, cùng đường bí cách, hắn chỉ có nước đi ăn xin để sống qua ngày. Hắn được nghe đồn là một cái cô nhi, từ lúc sinh ra nghe nói đã được đặt ở một gốc cây cổ thụ già cỗi, tiếng khóc của hắn thu hút một vài người đến xem, nhưng ai cũng không muốn nhận nuôi, bởi vì bản thân họ còn chưa lo xong, sao có thể chăm lo cho một đứa nhỏ mới sinh.
Nơi này là Cưu Thành được quản lý bởi Cưu gia, bọn hắn bóc lột những người phàm này một cách tàn bạo, thậm chí còn đề ra một số thứ thuế má cao cắt cổ, cho dù dân làng có căm ghét cũng không làm được gì, bởi vì Cưu gia có người là tu sĩ, tu sĩ cường đại ra sao, ai ai cũng biết, cho nên dù có ghét đến tận xương tuỷ cũng phải cắn răng chịu đựng, đó là lý do vì sao thiếu niên ăn mày này bị vứt bỏ, bởi vì có thể cha mẹ của hắn không đủ tiền để nuôi hắn.
- Tên ăn mày này cũng siêng thật, ban ngày nghe nói hắn ăn xin ở đây, đến chiều tối lại về Hoa Hải Thôn nằm ở ven biển để ngủ.
- Tại sao? Chẳng phải ở đây không tốt hơn sao? Hà cớ gì lại phải chạy đi xa như vậy?
- Ngươi không biết sao, nơi đây không cho ăn mày ngủ lại, như vậy sẽ làm bẩn đường, đây là quy định của Cưu gia đặt ra, ai vi phạm sẽ b·ị đ·ánh gãy hai chân.
Hai người bên đường thảo luận, có vẻ như mọi người cũng đã quen với sự xuất hiện của thiếu niên ăn mày này nên cũng không quá quan tâm đến hắn, mà thiếu niên ăn mày mỗi ngày đều tích cục xin tiền từ những người đi đường, nhưng người dân trong thành này cũng không ai dư giả để có thể cho hắn.
- Vệ Thiên tiểu tử, lại đây, lại đây.
Một ông lão đã ngoài bảy mươi dùng tông giọng khàn khàn kêu thiếu niên ăn mày này, ông lão là người bán bánh bao hấp, ngày nào bán cũng để lại một cái cho Vệ Thiên, nhìn thấy Vệ Thiên, ông lão không nhịn được mà cười mãn nguyện, ông chính là người nhìn thấy Vệ Thiên lớn lên từng ngày ở đây, đã hơn mười bảy năm khi lần đầu tiên ông gặp tên nhóc này.
- Tiểu tử ăn chậm thôi, không ai dành với ngươi cả.
Ông ân cần nhắc nhở, Vệ Thiên không ngừng gặm lấy cái bánh bao còn nóng hổi vừa được ông lão lấy ra, hắn thật sự rất đói, đã hơn nửa ngày hắn không có gì ăn, Vệ Thiên rất thân với ông lão bán bánh bao, mỗi lần nhận bánh đều gật đầu cảm ơn không ngừng, bởi vì khiến ông càng thêm yêu thích hắn, dần xem hắn như đứa cháu của mình.
- Minh lão gia gia, ông bán bánh bao ngon lắm đấy.
Vệ Thiên vừa ăn vừa khen không ngừng, hắn cũng xem Minh lão như gia gia của chính mình, Minh lão tuổi tác đã cao, hàng ngày mỗi sáng sớm khi Minh lão đem bánh ra bán, hắn đều phụ ông bưng bê xưởng hấp bánh, nhìn hắn gầy gò nhưng cũng khá khoẻ đủ sức bê một xưởng hấp bánh nặng vài cân. Đúng lúc này, ở phía bên cạnh có tiếng ồn ào náo nhiệt, không biết xảy ra chuyện gì, hai ông cháu quay đầu nhìn qua không khỏi lo sợ.
- Sao nhanh vậy, không phải chúng ta vừa mới đóng hai tuần trước sao?
Một người bị một toán binh lính tra hỏi, không khỏi mồ hôi đầy mặt, toán binh lính này là những quân sĩ chuyên thu thuế ở Cưu Thành, mọi người đều rất sợ bọn hắn.
- La lối cái gì? Có tin ta xé miệng ngươi ra không, lần trước ngươi đóng không đủ, ta phụng mệnh Cưu đại nhân đến đây lấy phần còn thiếu.
- Cái gì? Ta rõ ràng đã đóng đủ, các ngươi đừng ép người quá đáng.
- Tên này, ta nói ngươi thiếu, chính là ngươi thiếu, còn cãi, ta đem ngươi lên quảng trường đánh gãy hai chân ngươi.
- Các ngươi...
Nói rồi, người trung niên kia cũng phải nhượng bộ, đem ra vài đồng bạc đóng cho bọn hắn, bọn hắn mới chịu buông tha cho, các quầy bán đồ khác cũng vậy, đều bị bọn chúng vơ vét hết một lần.
- Minh lão, đã lâu không gặp, ông dạo này vẫn khoẻ chứ?
Dẫn đầu toán binh lính là, Triệu Hoài Khang, hắn thân cao lực lưỡng, toàn thân mặc một bộ áo sáng loáng, bên hông còn đeo một thanh đao, khuôn mặt dữ tợn, hắn đi đến trước quầy bán của Minh lão, tiện tay bốc lấy một cái bánh bao, một phát ăn trọn, hiển nhiên hắn cũng không có tôn trọng gì Minh lão, chỉ là giả vở hỏi thăm mà thôi.
- Các ngươi muốn lấy bao nhiêu cứ nói đi, không cần phải vòng vo như vậy.
Minh lão cũng không ưa gì đám người này, biết mục đích bọn chúng đến đây là không có gì tốt đẹp, thà nhanh chóng đuổi đi còn hơn.
- Quả nhiên vẫn là Minh lão ông dễ nói chuyện, bọn ta cũng không muốn mang tiếng ức h·iếp dân lành, ta giảm cho ông một ít, chỉ cần năm lượng bạc.
- Sao ngươi không đi ăn c·ướp luôn đi, cái gì mà chỉ cần năm lượng bạc, rõ ràng là muốn vét cạn túi của ông ấy.
Vệ Thiên đứng ở một bên không nhịn nổi mà lên tiếng, hắn hai mắt sắc lẹm trừng với Triệu Hoài Khang, Vệ Thiên ăn mặc rách rưới, khuôn mặt còn lắm lem bùn đất, nhưng hai mắt lại sáng tỏ tựa như một viên dạ minh châu.
- Cái tên tiểu tử này ở đâu ra mà ăn nói hỗn láo như vậy, có tin ta đánh gãy hai chân ngươi không?
Triệu Hoài Khang quay sang nhìn Vệ Thiên, nhìn thấy hắn gầy gò như que củi, cũng không chấp nhặt với hắn, lớn tiếng quát một câu, để cho Vệ Thiên biết sợ mà tránh.
- Ngươi ăn c·ướp trắng trợn như vậy, mới là người nên b·ị đ·ánh gãy hai chân đấy, chỉ biết ức h·iếp người yếu đuối, sao không đi thu tiền của những tu sĩ đi, bọn hắn đảm bảo nhiều tiền hơn những người bán hàng ở đây đó.
Vệ Thiên không chút kiêng kị, nói ra lời nói ở trong lòng mọi người, tuy vậy không ai dám nói ra, lúc này chỉ sợ vỡ mật, tên Triệu Hoài Khang này tính tình rất hung bạo, ai không hợp đều bị hắn đem lên quảng trường đánh, đánh đến khi người ta không chịu nổi mà ngất đi hoặc cầu xin thì hắn mới bỏ qua.
- Tên nhóc này, ngươi bớt nói một chút.
Minh lão cũng sợ tái mặt, vội vàng lấy tay che miệng Vệ Thiên, đứng chắn trước người hắn.
- Hoài Khang đại nhân, hắn từ nhỏ không có cha mẹ, không có người dạy dỗ, chưa hiểu chuyện lắm, cho nên hãy bỏ qua lần này, đây năm lượng bạc, ngài cầm lấy, còn có mấy cái bánh này, ngài cùng đội của ngài cứ lấy, ta miễn phí toàn bộ.
Minh lão vội vội vàng vàng đứng ra hoà giải, chỉ sợ cái tên điên Triệu Hoài Khang này nổi điên lên lại kéo Vệ Thiên ra quảng trường đánh.
Triệu Hoài Khang trên trán nổi gân xanh, dùng tay hất đi năm lượng bạc, sau đó túm lấy cổ của Minh lão, dùng sức bóp chặt.
- Ta gọi ngươi một tiếng Minh lão là tôn trọng ngươi, không ngờ ngươi lại dạy ra cái thứ hỗn xược này, hôm nay ta mang ngươi cùng tên hỗn đản kia ra quảng trường đánh đến c·hết thì thôi.
Khục Khục
- Ngươi mau bỏ Minh lão ra!
Vệ Thiên cắn răng, dùng sức đánh vào người của Triệu Hoài Khang, nhưng chưa kịp động thủ đã bị một tên lính kế bên đánh bay, thân hình Vệ Thiên tựa như que củi, bị tên lính kia đánh một cái đã văng ra mấy thước, miệng ho ra máu.
- Mau buông ra!
Vệ Thiên lại đứng lên, thân hình run rẩy không có chút sức, nắm đấm yếu ớt đánh đến, lại bị một đá của tên lính đá văng ra, hắn nghe tiếng xương sườn của mình mới thời bị gãy, cơn đau lập tức truyền đến, hắn không nhịn được mà la ầm lên, đám người bán hàng bên cạnh cũng nắm chặt tay, nhưng không ai dám đứng ra, bởi vì bọn hắn đều là người lớn tuổi, cho dù có ra mặt cũng không có quá nhiều thay đổi.
- Cái tên này, ngươi còn lao đến nữa, ta đánh què hai chân ngươi!
Tên binh lính cũng thấy thương hại hắn, cũng không nỡ xuống tay, cho nên giả vờ lớn tiếng, hi vọng Vệ Thiên cũng đừng đến nữa, nếu không hắn cũng thật sự khó xử.
Vệ Thiên sau hai lần b·ị đ·ánh thân thể đã không trụ nổi nữa, hai mắt mờ đục, miệng không ngừng phun máu, hô hấp cũng trở nên nặng nề, sau chừng hai hơi thở, hắn gục xuống đất hôn mê, tên binh lính trong lòng cũng được thả lỏng, sau đó hắn túm lấy Vệ Thiên vác lên bên hông, sau đó cùng Triệu Hoài Khang đi đến quảng trường.
Những người dân cũng đi theo, một số là theo náo nhiệt, một số là vì thật sự lo lắng cho Minh lão cùng Vệ Thiên, dù sao cũng là người quen, đồng cam chịu khổ chung một số phận bị người khác áp bức, đây có lẽ chính là một cơ hội hoàn hảo cho mọi người vùng lên, dù cho có là tu sĩ, cũng chưa chắc có thể đối kháng lại đông người như vậy.
Tại trên quảng trường, Triệu Hoài Khang đem lấy hai người hôn mê là Minh lão cùng Vệ Thiên thả nằm ở trung tâm, sau đó cho người cầm lên những thanh trượng dài chừng một trượng, còn hắn thì quay lưng đi lên chỗ ngồi ở vị trí cao hơn so với đám người còn lại.
- Tất cả chuẩn bị!
Đám binh lính phía dưới giơ những thanh trượng lên cao, chờ đợi hiệu lệnh của hắn.
Vút!
Hắn vụt tay, đám binh lính phía dưới bắt đầu đánh, những âm thanh chát chát phát ra, đám người bên dưới đều nhắm mắt lại, cảnh tượng này dù chứng kiến bao nhiêu lần cũng đều không thể quen thuộc được, Cưu gia dung túng cho đám binh sĩ cực kì cao, chỉ cần không làm chuyện gì quá lớn, bọn hắn đều mặc kệ, cho dù c·hết người cũng không quản, vài triệu người, c·hết một người cũng không là gì, không ảnh hưởng đến sự bóc lột của bọn chúng.
- Ahh!
Minh lão không chịu nổi, miệng không ngừng phun máu tươi, nhiễm đỏ cả một vùng áo, hai tay ôm lấy Vệ Thiên che chắn, hứng nhận đại đa số những cú đánh, dù vậy cũng không buông lỏng ra một chút.
- Mau dừng tay lại, Minh lão sắp không chịu nổi rồi!
- Các người mau dừng lại!!
Đám người dân không ngừng hò hét, có người đã không nhịn nổi, xông lên quảng trường, chặn lại đám binh sĩ, sau đó đám người như được tiếp thêm dũng khí, kéo lên, khiến cho tình hình hỗn loạn, đám binh sĩ cũng không thể không ngừng tay.
- Không được ngừng, đánh đi, ai đến thì đánh luôn người đó, ta chịu trách nhiệm!
Đám binh sĩ cũng khựng lại, không khỏi quay đầu nhìn lên Triệu Hoài Khang, đây đa số đều là người vô tội, bọn hắn là binh sĩ, đánh người không có tội, lương tâm bọn hắn không cho phép.
- Các ngươi nhìn cái gì, muốn tạo phản?!
Nói rồi, hắn phóng xuống dưới quảng trường, giật lấy một thanh trượng trong tay một binh sĩ, quét ngang một cái, đánh bay ba năm người, toàn bộ đều phun máu, còn có tiếng xương gãy.
- Cản ta, ta đ·ánh c·hết các ngươi cùng bọn hắn!!
Hắn giận dữ rống lên, bọn người này đều muốn tạo phản hết rồi, không còn sợ Triệu Hoài Khang tên điên này nữa rồi.
- Dừng!