Chương 9: Bí mật tông môn
Vệ Thiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, ước lượng thời gian vẫn còn sớm cho nên hắn liền đi đến Thí Luyện Đường, nơi các đệ tử nhận nhiệm vụ tông môn, kì thật mục đích đến đây của hắn cũng để nhìn xem ở nơi này bày bố các loại nhiệm vụ gì, thứ hai chính là nghe ngóng đến tin tức các nhiệm vụ được giao ở bên ngoài, tìm hiểu xem tại sao tông môn lại cử đi rất nhiều đệ tử đi làm một loại nhiệm vụ duy nhất.
Thí Luyện Đường nằm ở bên trái ngoại viện phía bắc, khoảng cách này chỉ tốn khoảng hơn nửa giờ để đi, Vệ Thiên cũng không vội nên hắn thả hồn vào đường đi, trên đường các vị đệ tử khắp nơi đều là luyện võ, hoặc là tỉ thí, hoặc là tu luyện, kết hợp với khung cảnh tựa như thần tiên nơi đây, quả thật hắn có cảm nghĩ hoàn toàn khác, thế giới quan của hắn trước giờ chỉ gói gọn ở một nơi nhỏ bé tên Cưu Thành, lần này có những trải nghiệm mới, hắn mới biết thế giới còn rất rộng lớn và đẹp đẽ.
Tản bộ một lúc hắn đã đến được Thí Luyện Đường, nơi này đệ tử tụ tập đông đúc, người ra kẻ vào không ngớt, nhìn tổng quan một chút nơi này khá rộng, bốn phía khắp nơi đều là đệ tử, mà nơi tiếp nhận nhiệm vụ là được treo ở trên tường bên trái, nơi này cũng là nơi tập trung nhiều người nhất, còn một bên khác là nơi trả nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, đem đồ vật hoặc những thứ nhiệm vụ yêu cầu về đây là coi như hoàn thành, điểm cống hiến sẽ được ghi lại trên thẻ bài đệ tử.
Hắn cũng đi về phía bên trái nhìn thử, xem thử ở thối thể cảnh có thể có nhiệm vụ được giao hay không, tại chỗ này các cấp bậc được phân chia rất rõ ràng, cao nhất là Luyện Khí cảnh viên mãn, bởi vì ngoại môn đệ tử tu luyện đến Luyện Khí viên mãn đã thi vào nội môn, cho nên không có cấp cao hơn, nhìn xuống thì cấp bậc càng giảm dần, ở phía dưới đáy chót bảng, có treo rất nhiều tấm bảng nhỏ bằng gỗ, đây là dành cho các đệ tử mới nhập môn ở thối thể cảnh.
- Có rất nhiều nhiệm vụ ở cấp độ này a, nhưng tại sao lại không có ai làm?
Vệ Thiên tò mò tự hỏi, nhìn ở dãy này, phải có đến ít nhất là hai mươi cái nhiệm vụ, nhưng hầu như không có ai đi làm lấy, có nhiều cái Vệ Thiên còn nhìn thấy mạng nhện bám trên đó, hiển nhiên là đã phủ bụi ở đây nhiều năm.
- Ngươi hẳn là người mới đi, chắc là còn có chỗ không biết, ở cấp độ này không có người đi làm là bởi vì một phần là do nó quá ít điểm cống hiến, một lần chỉ khoảng một đến hai điểm, mà ở Lạc Nhật Môn món đồ rẻ nhất ngươi có thể mua là Dược Đan cấp thấp nhất lại cần đến năm mươi điểm cống hiến, một phần khác là do các đệ tử đột phá giai đoạn này quá nhanh, hầu như không đến một tháng là đã bước vào giai đoạn Luyện Khí, cho nên không ai để ý đến những nhiệm vụ cấp thấp này.
Một người ở bên nhìn thấy Vệ Thiên ngẩn ngơ, liền giải thích một phen cho hắn, Vệ Thiên rốt cục mới hiểu được tại sao những nhiệm vụ này lại không ai nhận, cũng bởi vì chê ít điểm đó a, nhưng hắn không giống như những người khác mà có thể trong thời gian ngắn mà đột phá Luyện Khí, cho nên những nhiệm vụ này hắn tạm thời nhận, hắn gom một lúc chừng năm cái thẻ bài, sau đó đọc kĩ yêu cầu từng cái, thật ra cũng không quá khó, chỉ là săn bắt ba con lợn rừng cỡ lớn, hái vài cọng thảo dược, . . .
- Sẵn tiện, vị sư huynh này ta có thể hỏi một chút chuyện được không?
Vệ Thiên định ôm đống thẻ gỗ rời đi, thì chợt nhớ ra mục đích của lần này, vội vàng quay lại hỏi người vừa nãy, người vừa rồi cũng khá dễ tính, hắn biết gì trả lời đó, đối với Vệ Thiên mà nói cũng tốt, hắn cũng hiểu rõ hơn tình hình tông môn.
- Ngươi có chuyện gì?
- Thật không giấu gì sư huynh, ta có một thắc mắc, ta thấy dạo gần đây các vị đệ tử thường xuyên ra bên ngoài làm một loại nhiệm vụ gì đó cho tông môn, nhưng số người đi thì nhiều mà người về lại chẳng có bao nhiêu, không biết là bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?
- Suỵt, ngươi bé cái mồm một tí, các chấp sự nghe được, ngươi sẽ không toàn mạng đâu, đây là một bí mật của tông môn, nhiệm vụ đó bên ngoài chủ yếu là dành cho các vị đệ tử đi rèn luyện, nhưng thật ra là tông môn phát hiện ra một cái mỏ khoáng thạch trung cấp, nhưng nó lại nằm giữa giáp ranh của ba tông môn phía bắc, bởi vì tranh đoạt nên thường xuyên phát động ra các loại nhiệm vụ này, để đẩy các đệ tử ra tiền tuyến chiến đấu, bởi vậy tông môn mới mở rộng quy mô, chiêu nạp thêm nhiều đệ tử hơn.
- Ngoài mặt là để tăng cường thực lực, nhưng bên trong chính là bồi dưỡng quân tốt để tranh đoạt với các tông môn khác!!
Vị sư huynh này cũng khá nhiều chuyện, đem cả rất nhiều chuyện đem kể ra, càng nghe sắc mặt Vệ Thiên càng trầm xuống, quả nhiên là như hắn nghĩ ban đầu, nhưng hắn cũng có một thắc mắc khác, chính là nếu chỉ là tranh đoạt bình thường, thì có thể rõ ràng nói với các vị đệ tử, đâu cần phải giấu như vậy.
Người kia dường như cũng biết Vệ Thiên đang nghĩ đến vấn đề gì, vội vàng kéo hắn đến nơi ít người, thì thầm nói:
- Ta biết ngươi đang nghĩ gì, chỉ là chuyện này còn có ẩn giấu cái gì đó, ta cũng không rõ, chỉ có các vị trưởng lão mới biết được chuyện này, những đệ tử như chúng ta không được phép biết cũng như không được phép tiết lộ chuyện này cho người khác, tránh làm ảnh hưởng đến quá trình " mở rộng quy mô" của tông môn!
Vị sư huynh này nói năng cực kì cẩn thận, hắn liên tục đảo mắt nhìn xung quanh xem có ai để ý đến hay không, bởi vì chuyện này không được phép tiết lộ, cho nên hắn dặn dò Vệ Thiên rất kĩ, nhất định không được nói ra, một khi điều tra ra đến, bọn hắn sẽ không còn toàn mạng!
- Đa tạ! Ta nhất định sẽ giữ kín chuyện này!
Vệ Thiên sau đó từ biệt vị sư huynh kia, sau đó hướng về phía ngoại viện đi đến, dọc đường đi hắn đem các tấm thẻ nhiệm vụ ra xem một lượt, mỗi một nhiệm vụ đều chỉ có một đến hai điểm cống hiến, tổng cả năm nhiệm vụ chỉ có sáu điểm cống hiến, nhưng nhờ đó hắn cũng có được một thông tin mới, chỉ là hiện giờ không có khả năng tìm hiểu, hắn chỉ đành gác chuyện đó qua một bên, đợi sau này có thực lực lại nghĩ đến.
- Về thôi, tranh thủ sớm ngày tu luyện đến Luyện Khí cảnh, sau đó lại đi tìm hiểu thêm cũng không muộn.
Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi vừa tu luyện xong, đi tắm rửa qua một hồi, hắn lại nhìn vào địa điểm trên tấm thẻ gỗ, khoảng cách cũng không xa lắm, chỉ cách Lạc Nhật Môn khoảng vài ba dặm đường, dùng tốc độ của hắn bây giờ, chỉ khoảng một đến hai canh giờ là đến nơi.
Vừa rồi hắn cũng thử tu luyện một chút Tứ Tượng Quyền, lần này quả nhiên khác biệt với lần trước, hắn cảm thấy bản thân đã có thể chống đỡ được một quyền đầu tiên, nói rõ hắn đã có thể luyện tập Tứ Tượng Quyền ở giai đoạn nhập môn, thân thể của hắn được rèn luyện ở giai đoạn thối thể, cộng thêm việc luyện tập Tứ Tượng Quyền cũng đồng thời luyện thể, có thể nói là song trọng luyện thể, cường độ thân thể hắn bây giờ đã có thể nói là ngang bằng với những người thối thể cảnh khoảng bốn phần.
Bách Hoa Sâm Lâm một cánh rừng dày đặc những cây cổ thụ chọc trời, nhưng bên dưới lại có đến gần như vô tận các loài hoa sinh trưởng, theo lý lẽ thông thường điều này là gần như không thể, bởi vì những cây to sẽ che đi ánh sáng, khiến cho thực vật bên dưới vô phương phát triển, nhưng bởi vì nơi này gần Lạc Nhật Môn, lại có một dòng sông chảy xuyên qua tông môn đến nơi này, cho nên nơi này mới có thể sinh trưởng tốt đến như vậy.
Đứng ở dưới những tán cây cảm nhận được hương hoa thơm ngát, tâm tình của ai khi đến đây cũng đều cảm thấy rất yên bình, Vệ Thiên cũng cảm nhận được nhưng hắn lại không thể hưởng thụ nó, bởi vì nơi này tồn tại một bầy lợn rừng kích thước ngang với một con trâu mọng, sức lực cực kì mạnh, bởi vì bọn nó tàn phá rất nhiều loại thực vật do tông môn trồng trọt ở đây nên tông môn mới treo nhiệm vụ đánh g·iết bọn nó.
Dù vậy, đám lợn hoang này cũng không quá ảnh hưởng đến tông môn nên rất thích hợp cho các đệ tử mới nhập môn rèn luyện, vừa mới đến đây, Vệ Thiên đã nhìn thấy khung cảnh một mảnh rừng hoa bị đám lợn này ăn mất, còn để lại trên đó rất nhiều thứ sau tiêu hoá.
- Sức ăn của đám này cũng khủng quá đi mất, một mảng rừng này diện tích ít nhất cũng một hai dặm, vậy mà có thể ăn sạch.
Grừ!
Vừa dứt câu hắn liền nghe được tiếng của những con lợn rừng, nhưng hắn lại mặt mày tái mét, bởi vì tiếng đó xuất phát từ sau lưng của hắn, khoảng cách rất gần, hắn thậm chí còn cảm nhận được nó đang cực kì hung tợn, bởi vì có người dám x·âm p·hạm vào lãnh thổ của nó.
Hắn vừa định nhấc chân lên chạy, thì phía sau truyền đến tiếng dậm chân đùng đùng, rõ ràng là con lợn kia đã lao đến rồi, chỉ nghe ầm một tiếng, Vệ Thiên đã bị hất bay đến vài trượng, máu tươi chảy ra từ miệng và lưng, lưng hắn bị ngà của con lợn rừng đâm trượt qua bên hông, máu chảy ra không ngớt, Vệ Thiên ở trên mặt đất gần như b·ất t·ỉnh, một tay che lấy v·ết t·hương, một tay khác chống đỡ thân thể không ngã xuống đất, hắn cảm giác bản thân lúc này đã sắp không chịu nổi.