Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 4




“không nên bắn súng bừa bãi”



………….



Bảy năm qua đi, Vệ Tam vẫn là Vệ Tam nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn không có cái chi mà gọi là tìm được con đường làm giàu.



Thế giới này thật đáng nguyền rủa, trình độ phát triển khoa học kỹ thuật rất cao, tuyệt nhiên không có thị trường cho những thứ mà Vệ Tam tính làm. Lần đầu cô có thể bán được xe ba bánh khi vào thành hoàn toàn bởi vì sự tò mò của Kim Kha, về sau Kim Kha còn nói sẽ không mua tiếp nữa.



Càng quá đáng hơn là thi thoảng cô muốn ăn ké món tráng miệng của Kim Kha ở trường, là tên này cứ chìa cái vẻ mặt đầy khó hiểu “tớ hiểu mà”, rồi ôm thức ăn đi xa.



Bởi vì tuổi còn nhỏ nên không thể đi làm công trong tiệm được, thế nên cô đành dựa vào việc sửa chữa đồ gia dụng cho những người xung quanh vào cuối tuần, mới miễn cưỡng sống qua ngày đoạn tháng.



Tuy nhiên, bởi lẽ máy móc gia đình nói chung đều có thể bảo hành khiến cho phạm vi sửa chữa cũng hạn chế, số tiền mà cô kiếm được vì vậy mà ít đến đáng thương.



Đây là “công việc” cô tìm được sau bao nỗ lực của mình.



Với số tiền nhằm đóng học phí mỗi kỳ, cộng với tiền ăn uống hàng ngày và tiền năng lượng cho chiếc “xe điện”, Vệ Tam trở nên khó khăn túng thiếu. Cô cũng không rời khỏi tòa nhà xập xệ gần bãi rác, thay vào đó lại tìm thêm một số đồ đạc cũ để cải thiện hoàn cảnh sống.



Tuy là như vậy, song Vệ Tam cũng không từ bỏ việc tự học để trở thành cơ giáp sư. Toàn bộ sách trong thư viện liên quan đến cơ giáp sư đã được cô đọc hết, lúc này lại không đủ tiền mua tài liệu để vận hành thực tế, cô bèn mô phỏng nó trong đầu.



……



“Ở đây.” Kim Kha đứng ở cửa nhà vẫy tay với Vệ Tam.



Vệ Tam lại đây giúp Kim Kha sửa chữa hộp nhạc, cậu ta nói đó là một món đồ cổ mà mình đã mua, hát được vài này lại không dùng được nữa.



“Có thể sửa.” Vệ Tam xem qua.



Kim Kha giơ tay muốn chuyển tiền cho Vệ Tam song bị cô ngăn lại: “Giảm giá 50%.”



“Gì, mặt trời mọc hướng tây à?”



“Có một yêu cầu. Cho tớ mượn cuốn sách cậu đọc hôm trước hai ngày.” Sách trong thư viện đã được Vệ Tam xem cả rồi, mà sách mới lại không mua nổi vì sách trên đời này vô cùng đắt.



“Được.” Kim Kha lại một lần nữa đưa tinh tệ.



Vào lúc Vệ Tam đang sửa chữa hộp nhạc, Kim Kha ở bên cạnh đang thiết kế các khớp đốt ngón tay cho cơ giáp, hẳn đây là bài tập cho kỳ thi lớn tiếp theo của cậu.



“Cậu chọn sai ổ trục.” Vệ Tam liếc mắt nhìn cậu một cái, rồi lại cúi đầu lắp lại hộp nhạc đã bị tháo rời, thuận miệng nói một câu.



Kim Kha dừng lại: “Nhưng trong sách nói như vậy đấy.”



Vệ Tam thở dài, động tác của đôi tay cô càng nhanh hơn: “Tớ thấy lúc thường cậu rất linh hoạt, đến khi đụng đến cơ giáp lại đần người. Nói không chừng làm người chỉ huy lại hợp với cậu hơn.”



Cô chỉ thuận miệng buông câu, nào ngờ Kim Kha đã đặt những khớp nối chưa định hình của cơ giáp trên tay xuống: “Cậu nói đúng, có lẽ cơ giáp sư không hợp với tớ.”



Con ốc cuối cùng được lắp vào, Vệ Tam bật công tắc, hộp nhạc lập tức phát ra tiếng.



Vệ Tam huýt sáo: “Tuyệt.”



Cô quay đầu nhìn về phía Kim Kha: “Cậu vừa nói cái gì?”



Kim Kha bỗng nhiên đứng dậy: “Tớ quyết định đi học chuyên ngành chỉ huy! Người thông minh như tớ không thể nào không đạt được thành tựu gì.”



Vệ Tam liếc mắt nhìn cậu ta: “Học viện 3212 không có chuyên ngành này.”



“Sao 3212 không có nhưng những ngôi sao lớn khác chắc chắn có. Tớ phải chuyển nhà chuyển trường.” Kim Kha ngay lập tức gọi to ba mẹ mình vào.



“Sao thế con?” Vợ chồng họ Kim tiến vào hỏi.



“Ba mẹ, hôm nay chúng ta chuyển nhà ngay đến sao Liễu Cực đi, con muốn học ngành chỉ huy.”




“Hả?” Ba Kim sửng sốt một hồi mới gật đầu, “Được, con muốn đi thì đi.”



Khi Vệ Tam gặp Kim Kha lần đầu bảy năm trước, gia đình cậu ấy là ông chủ của công ty lâu đời chuyên xử lý rác trên 3212, được coi là nhà giàu có ở ngôi sao này. Kết quả là dưới sự đổi mới của Kim Kha những năm nay, nhà họ Kim đã vươn ra khỏi sao 3212, nghe đâu nói đã nắm giữ một phần ba mảng kinh doanh xử lý rác thải của Liên bang, hơn nữa còn có xu hướng mở rộng, giàu nứt vách đổ tường.



Tuy rằng Kim Kha vẫn bủn xỉn trước sau như một.



Ngược lại so sánh một chút, Vệ Tam vẫn là một linh hồn trưởng thành yếu đuối đến tột cùng.



“Vậy để mẹ đi thu dọn đồ đạc.” Mẹ Kim toan dợm xoay người rời đi.



“Mẹ, không cần đâu, chúng ta sẽ rời đi ngay bây giờ để còn lên kịp phi thuyền; mấy món đồ này nọ có thể đến bên kia mua lại được mà.” – Kim Kha nói đầy khí phách. Bảy năm trời cậu vẫn luôn liều mạng học làm cơ giáp sư, phải dựa vào trí nhớ đã gặp qua là không quên của mình mới miễn cưỡng theo kịp tiến độ ở trường học; thế mà cậu lại không nhận ra rằng có lẽ mình càng hợp hơn với công việc chỉ huy.



Người nhà này nói đi là đi, tàu phi hành đã chờ sẵn giữa không trung.



“Tớ đi đây, cậu bảo trọng.” Kim Kha nắm tay Vệ Tam đầy tình sâu ý nặng, “Tớ biết cậu nhất định có lý do riêng khi ở lại đây, nếu chúng ta có duyên sẽ gặp lại.”



Kim · tự suy diễn · Kha: Cậu không thể chọc phá một nhà cao nhân mai danh ẩn tích ở sao 3212 này được.



Vệ Tam: “???”



Thế là Vệ Tam cứ như vậy trơ mắt nhìn người nhà họ Kim ngồi xe bay rời đi, người vẫy tay không có một lưu luyến, cũng chẳng để lại một đồng tinh tệ.



……



Sự rời đi của Kim Kha không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống khốn cùng của Vệ Tam, ngoại trừ việc thiếu một người nói chuyện. Cô không phải là một đứa trẻ mười bốn tuổi thật sự, mà Kim Kha lại thông minh từ sớm nên không có khoảng cách thế hệ với cậu.



“Tôi có xem trận đấu nhóm buổi sáng.” Thầy giáo đứng ở phía trước, khoanh tay ôm ngực, “Tôi rất đau lòng đây này! Một đám chiêu thức không ra chiêu thức, bị lớp bên cạnh đánh đến chạy vắt giò lên cổ. Bộ dạng nhếch nhác của các em thật là tuyệt, tuyệt đến độ hiệu trưởng còn tìm tôi nói chuyện.”



Ông bắt đầu phê bình trước mặt học sinh.




“Em làm gì vậy, bị hai người vây quanh thì không thể nhúc nhích?"



“Sức mạnh đánh bạn cùng lớp đâu rồi? Tôi xem ra đám lớp bên cạnh đánh em đến mức thỏa thích đấy.”



“Lý Bì tôi đây đã dạy nhiều lứa học sinh như vậy nhưng em chính là người tuyệt đối kém cỏi nhất. Vừa thấy đánh hội đồng đã hoảng sợ, về sau dùng tới cơ giáp thì làm sao bây giờ?”



“Mới có lớp bên cạnh đã không đánh lại, đừng nói chi trường quân sự. Tôi thấy sau này các em có đi dọn phân cũng không có gì ngạc nhiên.”



Thầy giáo phê bình xong một vòng thì chuyển chủ đề: “Tuy nhiên Vệ Tam đã thể hiện không tồi vào ban sáng, xuống tay tương đối ác, tôi thích nó.”



Vệ Tam đứng thẳng người, tầm mắt rơi vào sau ót của bạn phía trước, hai tay chắp sau lưng, đứng im bất động.



Quả nhiên giây tiếp theo, LÝ Bì đi tới, vươn ngón tay chọc mạnh vào vai cô: “Bốn người ở lớp kế sau đó được đưa vào phòng y tế, nằm trong khoang điều trị nửa tiếng. Vốn dĩ tôi rất vui vẻ, nhưng nếu thực lực của em không được cải thiện, thì có dùng đầu óc bù vô cũng là vô dụng!”



Bảy năm đi qua, lớp bọn họ bọn họ từ ban đầu mấy trăm người đã giảm xuống còn chưa đến được một trăm người. Thành tích hiện tại của Vệ Tam được xem như thuộc dạng trung bình cao trong lớp. Theo kinh nghiệm của giáo viên, cô có thể đạt được trình độ đâu đó ở mức B trong bài kiểm tra tốt nghiệp. Còn hai năm nữa là cô có thể tốt nghiệp ở học viện 3212, với trình độ B trở lên đạt được lúc kiểm tra nhận thức thì cô có thể báo danh vào trường quân sự, còn đạt mức A lại có thể tiến vào năm trường quân sự lớn.



Hiện các bọn họ đang rèn luyện từng ngày để nâng cao cảm giác, dựa theo lời nói của thầy, thể lực càng tốt thì cấp bậc về cảm giác chung càng cao.



Lý Bì vẫn luôn cảm thấy Vệ Tam có thực lực hơn người, thế mà Vệ Tam cứ mãi bảo trì vị trí lấp lửng với kỹ thuật hạng nhất, trên không ra trên dưới không ra dưới, cho nên thầy thường xuyên nhằm vào Vệ Tam.



Nhìn Vệ Tam trưng ra bộ dạng cứng không nghe mềm không theo, Lý Bì thấy phiền, dứt khoát phất tay: “Đều cút về phòng học đọc sách cho tôi.”



……



Vừa tan học, Vệ Tam đã đạp con xe “BMW “ trở về, mấy năm gần đây cô lại nâng cấp tốc độ xe, nên hiện tại từ trường đến nơi ở chỉ mất nửa tiếng,



Chính phủ đã đặt những ngôi nhà cứu trợ gần bãi rác để cung cấp đồ cho những người nhặt rác sinh sống, đổi lại bọn họ chỉ cần trả một chút tinh tệ hàng tháng. Nhớ tới chỗ trước đây khi chủ nhân cơ thể này còn sống với một ông lão câm, rồi sau này bị người ta chiếm mất; thì nay dù Vệ Tam có tiền trả cũng không có cách ở trỗ đó nữa. Bởi lẽ chính phủ quy định mỗi người chỉ có thể thuê một phòng ở, nhưng phòng cứu tế này lại quá nhỏ, mà cô thường kiếm một số vật liệu rẻ tiền về để luyện tập, ôm vô rồi không bỏ xuống được, chẳng bằng tòa nhà hoang phế này. Giờ đây cô chẳng những có phòng ngủ riêng mà còn có cả một phòng làm việc chuyên môn, dẫu nó chỉ được ngăn cách bằng tấm nhựa.



Những người gần đó không đến đây, tựa hồ đang sợ điều gì đó. Vệ Tam lại không hay tiếp xúc với bọn họ nên cô nào không biết rõ, tuy nhiên cô vẫn thích sự tự do tự tại, mặc dù bên này có rắn, chuột và kiến nhiều hơn nhưng cô đã xử lý chúng rồi.




Lấy tài liệu trong giỏ xe ra, Vệ Tam bước nhanh về phía phòng làm việc.



Cô chuẩn bị làm một cái cơ giáp mini để luyện tập, cũng bởi không đủ tiền mua du kim nên cô đã mua một loại khác có tính năng tương tự, từ cái tên đã thấy đây là hàng giả. Dù vậy, Vệ Tam đã dành dụm rất lâu mới mua được một khối nhỏ.



Tri thức về cơ giáp đều nằm toàn bộ trong tay chính phủ Liên bang, trước khi vào học viện quân sự, hoàn toàn không thể tìm được thứ gì hữu dụng trên mạng phổ thông. Như Vệ Tam chẳng hạn, cô dùng bảy năm học hết sách trong thư viện trường 3212, thế mà trình độ cơ giáp khi tốt nghiệp cũng chỉ chạm ngõ cơ giáp sư dự bị.



May mắn thay Vệ Tam đã có nền tảng rất sâu về lý luận của cơ giới ở thế giới mình, song lại thiếu nguyên liệu đặc biệt như du kim, bởi vậy hôm nay cô mới phải làm một cái cơ giáp mini, không chỉ có ngoại hình của một cơ giáp hoàn chỉnh mà còn biết tấn công. Cũng vì số tiền có hạn, áng chừng chỉ có thể làm nó cao hơn mười centimet, một-con-cơ-giáp-thật-nhỏ.



Ngồi vào bàn, Vệ Tam cúi đầu nhanh chóng lắp ráp vỏ máy, những trình tự này đã in sâu trong tâm trí cô, dù có nhắm mắt lại cũng có thể lắp ráp được. Bộ phận quan trọng nhất nằm ở bên tay trái chính là khẩu súng laser mà cô đã dành một năm để chế tạo. Nó có thể xuyên qua kim loại và súng thông thường, nhưng lại không hiệu quả với du kim.



Đến khi mọi thứ đã được lắp ráp xong, Vệ Tam ôm cơ giáp đi ra khỏi phòng làm việc, nhấn công tắc điều khiển rồi để cơ giáp mini bắn một phát súng vào tường.



Khi tia laser chạm vào tường, chỉ nháy mắt đã tạo ra một lỗ thủng trong chốc lát.



Vệ Tam cúi đầu tiếp tục bấm một chút, trên vách tường lại xuất hiện một cái lỗ, cho đến khi được ấn một lần nữa, cơ giáp mini đã không còn phản ứng gì.



Vệ Tam chậc một tiếng, mới có hai phát mà năng lượng của laser đã không đủ.



Cuộc sống nghèo khó này đúng là nhìn chẳng thấy tương lai đâu.



Cô thở dài, xoay người chuẩn bị trở về phòng làm việc.



“Rắc rắc ——"



Vệ Tam – người nghe thấy âm thanh nhỏ: “……”



Chắc không có gì đâu, chỉ có hai cái lỗ mà thôi, hẳn là tường sẽ không đổ xuống mới đúng,



Vừa mới an ủi bản thân xong, cô lập tức nghe thấy vô số tiếng “rắc răc” vang lên, kế đó là bức tường sau lưng ngã ầm xuống, làm cho toàn bộ sàn nhà đã được dọn rung chuyển, bụi tung vẩn lên mù mịt khiến cô ho khan.



Vệ Tam đưa tay che mũi miệng, đoạn quay đầu nhìn về phía sau.



Vừa nhìn thấy, mồ hôi lạnh toàn thân chợt túa cả ra.



—— Có một con quái vật mắt đỏ cao khoảng năm mét sau bức tường.



Ngay lúc đó, Vệ Tam nhớ tới hai từ: tinh thú.



Thứ này hơi giống một con sói phiên bản phóng to và đột biến, nó thở hổn hển, ánh mắt đẫm máu nhìn chằm chằm vào Vệ Tam.



Chưa kịp suy nghĩ tại sao sẽ xuất hiện loại chuyện này ở đây, Vệ Tam lập tức bỏ chạy, nhưng dị thú đã nhanh chóng đuổi theo.



Nghe thấy âm thanh xé gió từ phía sau, Vệ Tam đột nhiên dừng lại, theo bản năng lăn một vòng ngay tại chỗ, thế là thành công né đòn tấn công; nhưng nào ngờ giây tiếp theo, dị thú vươn móng vuốt chụp lại, cô không kịp né tránh nên lưng đã bị thương.



Vệ Tam đâu kịp cảm thấy đau đớn, cô liều mạng chạy về phía phòng làm việc, quơ được một con dao.



Đúng lúc này dị thú đã mò tới, Vệ Tam cũng không kịp rút lui, ngay tại khoảnh khắc nó hằm hè thăm dò, Vệ Tam lựa thời mượn tường bật người lên, đâm dao vào mắt dị thú.



“Gràooo——”



Dị thú gầm lên một tiếng với Vệ Tam, mùi hôi thối xộc thẳng vào mặt, vươn móng vuốt muốn hất Vệ Tam ra.



Vệ Tam cảm thấy toàn thân sắp vỡ nát, cô cố gắng đứng dậy nhưng không thành, chỉ có thể nằm trên mặt đất trơ mắt nhìn dị thú xông tới.



Sớm biết thế này thì lúc huấn luyện nên chú ý nhiều hơn, kỹ sư Vệ Tam cảm thấy hối hận một cách hiếm thấy.



Con thú đột biến lại há miệng đưa đầu tới, ngay khi Vệ Tam nghĩ rằng mình sẽ bỏ mạng trong miệng nó, đầu của con quái vật đột biến này đột nhiên rơi xuống, máu phụt ra làm cô trở thành một người tắm trong máu.



Vệ Tam: “……”