Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 18




“không đánh nữa, tôi nhận thua”



Thầy Hạng có cơ giáp cấp S?



Vệ Tam cuối cùng cũng phản ứng lại: “Vậy có đúng là còn có cả chiến sĩ độc lập cấp S hả?” Trước đó Kim Kha nói mình là chỉ huy cấp S nhưng cô còn chưa để ở trong lòng, chỉ nghĩ rằng từ lúc nào mà khoa chỉ huy lại có thêm một cấp nữa.



Niếp Hạo Tề dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn Vệ Tam: “Trường quân sự chúng ta không chỉ có chiến sĩ cấp S, mà còn có cơ giáp sư cấp S và chỉ huy cấp S.”



Cậu ta vẫn cảm thấy cái người tên Vệ Tam này quái dị lắm, từ chuyện mới bắt đầu đã dám đối đầu với thầy Hạng, biểu hiện chỉ có thể dùng từ “lỗ m ãng” để hình dung, thì ra cậu ta chẳng biết cái gì cả.



Những người xuất thân từ ngôi sao vô danh thật sự phải đối mặt với vấn đề bất bình đẳng về nguồn lực. Vì vậy thường thì sau khi sinh viên tới trường quân sự, họ sẽ bắt đầu tích cực tìm hiểu về các tình huống khác nhau. Chẳng hạn như Niếp Hạo Tề, ngoài việc tập luyện chăm chỉ, mỗi đêm cậu ta còn ngâm mình trong mạng trường học, thuộc nhuyễn tất cả các loại thông tin.



Vệ Tam không biết tin tức bên lề về thầy Hạng cũng thôi đi, thế mà cả cấp S cũng chẳng biết rõ, thế thì cậu ta đã làm gì trong thời gian ở trường lâu như vậy?



“Cho nên trên cấp A còn có một cấp S nữa?” Vệ Tam hỏi.



“…Bộ bình thường cậu không dạo thử trong mạng nội bộ trường à?” Niếp Hạo Tề dám cá rằng phỏng chừng nguyên cái trường này chỉ có mỗi Vệ Tam không biết trên cấp A còn có cấp S.



“Dạo à.” Nhưng Vệ Tam có một thói quen là chỉ nhìn thứ mình muốn xem, "Hạng lão sư có cơ giáp cấp S, vậy thầy ấy… là chiến sĩ độc lập có cảm giác cấp S?”



Nhắc tới chuyện này, Niếp Hạo Tề bèn nhìn xung quanh, sau đó thấp giọng cho hay: “Đúng vậy, ban đầu thầy Hạng chỉ dạy cho sinh viên cấp S, nhưng đã xảy ra chuyện gì đó cho nên bị hạ xuống cấp A của chúng ta."



Đây cũng là lý do tại sao Hạng Minh Hóa cảm thấy ngoại trừ Vệ Tam, thì mấy sinh viên khác đều rất dễ dạy, mọi người đều có thái độ cực kỳ ngưỡng mộ giáo viên cấp S.



“Chiến sĩ cơ giáp độc lập cấp S có mấy lớp?”



Niếp Hạo Tề: “… Lớp S không phải là củ cải to có thể nhìn thấy khắp mọi nơi, tất cả các lớp trong trường chúng ta gộp lại cũng không đủ một lớp học. Về cơ bản họ là những người lãnh đạo tương lai của quân khu. Lần này tân sinh viên học chiến sĩ độc lập như chúng ta có hai người có cấp S.”



Hai người?



Vệ Tam không khỏi nhớ tới Kim Kha: "Chỉ huy cấp S thì sao?"



“Một thôi, cơ giáp sư cấp S cũng chỉ có một nốt.” Niếp Hạo Tề không do dự bảo, "Hai người này so với chiến sĩ độc lập còn trân quý hơn."



Vệ Tam chậc một tiếng, không ngờ hiện tại Kim Kha lại xị xò đến thế.



“Nghe nói chỉ huy có cấp S trong đám sinh viên mới năm nay cũng đi ra từ sao vô danh.” Niếp Hạo Tề nhắc tới chuyện này thì trong lòng không khỏi ảm đạm. Cậu ta cũng đi ra từ sao vô danh nhưng mình chỉ là một cấp A bình thường.”



“Ờ.”



Hả?



Niếp Hạo Tề nhìn Vệ Tam một chút cũng không kinh ngạc, bèn cảm thấy mình không phổ cập khoa học đúng chỗ: ”Mỗi năm cơ bản chỉ có ba thế gia lớn mới tạo ra được chỉ huy cấp S. Dù không phải ba nhà này đi ra thì gia thế không phú cũng quý, nên lần này có chỉ huy cấp S đi ra từ sao vô danh đúng thật là lần đầu tiên thấy trong Liên bang.”



Chỉ huy cần một cái nhìn tổng thể, đây là một trong những lý do quan trọng mà các ngôi sao vô danh không thể tạo ra được chỉ huy. Không có nguồn lực tương ứng chồng chất để mở rộng tầm nhìn thì sẽ không tạo ra được một chỉ huy tốt, càng đừng nhắc đến chỉ huy cấp S.



“Nhà Kim Kha có nhiều tiền lắm.” Vệ Tam bình tĩnh nói, xem chừng toàn bộ việc thu gom xử lý rác thải của Liên bang hiện nay đều bị nhà họ Kim độc quyền rồi.



“Cậu biết Kim Kha?” Niếp Hạo Tề kỳ quái hỏi, vừa rồi ngay cấp S là gì cũng không biết, thế sao lại biết tên của sinh viên mới có cấp S học ban chỉ huy.



Vệ Tam “ừ” một tiếng: “Cậu ấy và tôi đều là người ở Sao 3212.”



Niếp Hạo Tề: "?" Mấy người Sao 3212 như các bạn giỏi như thế á?



Cậu ta không biết rằng mình đã đặt Vệ Tam lên cấp cao hơn cả A theo bản năng.



"Cậu nói xem, tôi có thể điều khiển cơ giáp cấp S không?" Vệ Tam đăm chiêu hỏi, hiện tại cô sinh ra hứng thú vô hạn đối với cơ giáp cấp S.



“Hoàn toàn không thể.” Thậm chí Niếp Hạo Tề còn chẳng màng tới chuyện đó, “Chiến sĩ độc lập có cảm giác cấp A mà muốn dùng cơ giáp cấp S thì chẳng khác nào muốn tự sát. Ngay sau khi kết nối là cậu sẽ lập tức bị một số liệu khổng lồ bao lấy, trót mà thiếp thu không được thì đầu óc sẽ bị hư luôn. Ngoại trừ có cảm giác đạt tới cấp S luôn thì mới có thể xử lý được những số liệu đó.”



“Phải không đó?” Vệ Tam nghĩ tới chuyện sáng nay khi bị Hạng Minh Hóa gọi đi, trên cổ ông đeo một sợi dây chuyền cơ giáp không khác gì với loại của bọn cô, nếu mà lấy được xem một chút…



“Đến lúc huấn luyện rồi.” Niếp Hạo Tề gọi cô cùng vào phòng mô phỏng huấn luyện, "Sau này cậu tự dạo nhiều trong mạng lưới trường là biết thôi."



Hôm nay Vệ Tam không cùng Niếp Hạo Tề online cùng một chỗ, mà cô chọn chế độ huấn luyện một mình môn bắn dưới nước.



Ngay sau khi bước vào thế giới mô phỏng, cô đã cảm thấy sức mạnh của áp lực nước. Cơ giáp có khả năng chống sự thấm nước và áp lực với một mức độ nhất định, nhưng thời gian có hạn, vì vậy trong một thời gian ngắn Vệ Tam phải hoàn thành nhiệm vụ mà thế giới mô phỏng đưa ra, tức là bắn trúng một trăm con cá đỏ.




Thể tích mấy con cá đỏ nhỏ lắm, ngoài việc có một chút màu đỏ thì gần như chẳng thể thấy gì ở dưới nước. Trước tiên Vệ Tam ổn định cơ giáp, đoạn nhìn quanh quất xem có chỗ nào có chấm đỏ, vừa thấy đỏ là bắn một cái.



Thầy giáo kiểm tra phòng mô phỏng huấn luyện đang ngồi với một cái quang não cỡ lớn trước mặt, theo quán tính bắt đầu kiểm tra từ phòng huấn luyện số 1, đề phòng có phòng nào đó xảy ra sự cố. Chỉ một lúc sau, tầm mắt của ông dừng lại ở số liệu của một phòng huấn luyện.



【 Dự án: Bắn dưới nước, độ khó: năm sao, điều kiện bổ sung: năm sao, cảm giác đau: 100%】



Người thầy lắc đầu, không biết đây là học sinh lớp S nào đến huấn luyện mà dám đặt cảm giác đau lên tận trăm phần trăm, mạo hiểm như vậy có lẽ là một trong hai sinh viên năm nhất có cấp S.



Vệ Tam còn không biết mình sắp gặp tai vạ đến nơi. Là một cựu kỹ sư, cô hoàn toàn không thích đọc sách hướng dẫn, thay vào đó là thích rút kinh nghiệm từ thực hành. Cho nên thiết lập thế giới mô phỏng này hoàn toàn tùy tiện, dựa vào chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của mình, cứ ngôi sao tô đầy được thì tô, tuyệt nhiên nào có biết nó có nghĩa gì.



Cá đỏ rất thông minh, có chút tiếng động là bơi ra ngay, Vệ Tam thử bao lần nhưng chỉ cần cơ giáp gây ra dòng nước động là chả biết cá đỏ đã biến đi nơi nào.



Suy nghĩ thật lâu mà bắn trúng có hai mươi con, Vệ Tam tìm một vị trí nằm sấp liền, tiếp tục quan sát cá đỏ xung quanh, vừa nhìn thấy chấm đỏ thì bắn tới ngay.



Sau khi đánh trúng hơn mười đầu nữa, những con cá đỏ đột nhiên bắt đầu lộn xộn. Vệ Tam cho rằng chúng bị kỹ thuật bắn súng tinh xảo của mình dọa tè cả ra quần nên nhân cơ hội này lại bắn trúng hơn hai mươi con.



Nhiệm vụ huấn luyện này có vẻ đơn giản, trong lòng Vệ Tam vừa hiện lên ý nghĩ này đột nhiên da đầu tê dại.



Cô quay đầu nhìn về phía sau, đã thấy một cái miệng lớn như chậu máu táp tới.



Úi mẹ!



Vệ Tam bị dọa đến cả hồn cũng mất, trong nháy mắt đó cô tìm được cảm giác khi pk với Chuyển Lên Bờ Tây. Tất cả cảm giác đều được huy động, cơ giáp nhảy lên lập tức còn nhanh hơn cá đỏ.



“Cạch!”



Cái miệng to như chậu máu kia dữ tợn táp tới làm bật ra tiếng lanh lảnh. Không khó để hình dung nếu vừa rồi Vệ Tam bị cắn trúng thì cả người mang theo cơ giáp đã đứt thành hai khúc cũng nên.



Đó là một con cá lớn, nhìn từ bên ngoài y như sự kết hợp gữa cá voi và cá mập, vừa to vừa hung tợn.



Cái này còn chưa hết, lại có thêm hai con cá dữ tợn hệt như như vậy bơi tới với mục tiêu là Vệ Tam.




“…”



Vệ Tam liều mạng bơi ra ngoài, ba con cá lớn theo sát phía sau, có tránh thì không tránh được, bơi lại càng không. Cuối cùng cô chỉ có thể dừng lại đột ngột khi đang lao đi nhanh tột bậc, ba con cá lớn kia bỗng không điều khiển được việc dừng lại chính xác như thế, còn bơi về phía trước không ít.



Vũ khí trên cơ giáp của cô ngoài cây súng bắn xa ra chỉ còn lại đao laser và roi. Lúc này chắc chắn không dùng được roi, còn bắn... Vệ Tam còn muốn hoàn thành nhiệm vụ của mình.



Vậy thì chỉ có thể dùng đao laser thôi.



Dựa vào ưu thế linh hoạt và thể tích nhỏ hơn của cơ giáp, Vệ Tam nhảy xuống bụng một con cá lớn, đưa một nhát đao laser chém lìa bụng.



Một đao kia đã làm cô dùng hết mười phần sức lực.



Kế đó… lưỡi đao laser bị uốn cong.



Vệ Tam trợn tròn mắt, mẹ nó, thứ quỷ gì đây?



Con cá lớn bị cô chọc giận bèn cuồng điên đập vây cá, mặt khác hai con cá lớn khác đã tìm thấy dấu vết của cô bèn lao tới cắn xé.



Vệ Tam bị ba con cá đồng loạt chặn đường đi, đao laser cũng hỏng, chỉ có thể nhanh nhanh chìm xuống, lúc này áp lực nước mà cô phải chịu đã càng ngày càng nặng nề.



Cô không gồng được nữa rồi.



Hoặc là bị cá lớn cắn chết, bị ép phải ra ngoài, hoặc là vội hoàn thành nhiệm trước khi bị cá lớn cắn chết và ra khỏi khoang một cách an toàn.



Giờ đây có vẻ như khả năng đầu tiên sẽ sớm trở thành sự thật.



Cơ mà Vệ Tam còn muốn giãy dụa thêm một hồi nữa.



Mấy con cá tấn công cô từ một chỗ, là đường chết cũng là đường sống. Chúng có thể tích lớn, lại tụ tập một chỗ, ngược lại mà nói thì đã cho Vệ Tam cơ hội.



Vệ Tam bắt đầu cứ đâm về hướng bọn chúng, mà cá lớn cũng không ăn chay, miệng mở rồi táp một cú thì ngay cả một cái chân của Vệ Tam cũng bị cắn đứt.



Cô vừa khiêu khích để cho mấy con cá cùng tấn công mình một chỗ, vừa nhắm mục tiêu vào mấy con cá đỏ hoảng loạn. Trong phút giây sống chết, độ chính xác của súng đã được cải thiện rất nhiều.




“Tám mươi tám, tám mươi chín…”



Trong lòng Vệ Tam âm thầm đếm số lượng đánh trúng cá đỏ, kéo theo cơ giáp đã không trọn vẹn, cô cố gắng trốn tránh sự tấn công của cá lớn.



Nếu như Chuyển Lên Bờ Tây hoặc Hạng Minh Hóa ở chỗ này, bọn họ sẽ phát hiện mỗi một động tác của Vệ Tam đều phát huy cơ giáp cấp A đến cực hạn, cơ giáp này ngược lại trở thành chướng ngại hạn chế cô.



Bản thân Vệ Tam nào có rõ, cô chỉ biết mình sắp thành công.



Còn thiếu hai cái nữa!



Chỉ là lúc này có một con cá lớn cắn về phía Vệ Tam.



“Bằng…”



“Chúc mừng qua cửa ải thành công.”



Cô bắn hai con cá đỏ trong một phát súng.



Vệ Tam đột nhiên đứng dậy từ khoang mô phỏng, lấy mũ bảo hiểm xuống, cô ôm bụng mình, trong lòng vẫn còn sợ hãi.



Vừa rồi con cá lớn kia cắn vào cơ giáp của cô, kém một chút là đứt thành hai khúc, may mà nhanh tay.



Mặc dù suýt nữa thì cảm nhận được cảm giác chết đi song Vệ Tam cũng không đi giảm độ khó mô phỏng huấn luyện, cô vẫn tiếp tục.



Huấn luyện xong, Vệ Tam vịn tường đi ra, đến chiều cô lại trải nghiệm đủ loại kiểu chết trong phòng mô phỏng.



Cảm giác này không dễ chịu gì, Vệ Tam thật muốn ói.



“Thầy ơi, phòng huấn luyện 522.” Vệ Tam đi tới cửa rút thẻ huấn luyện.



Phòng đào tạo mô phỏng của trường sẽ thống kê thời gian sử dụng của học sinh, sau này được chuyển đổi thành tín chỉ.



Giáo viên thu hồi thẻ huấn luyện, đăng ký vào quang não lớn trước mặt xong thì giương mắt nhìn sắc mặt tái nhợt của Vệ Tam: “Sinh viên năm đầu à?”



“Dạ.” Vệ Tam ỉu xìu gật đầu.



“Huấn luyện nhiều vài lần là quen rồi." Thầy giáo cười, “Cảm giác đau đớn có thể k1ch thích tiềm lực của con người, cũng có thể đề cao độ phù hợp với cơ giáp.”



Vệ Tam không nói lời nào, đầu óc cô hiện tại tràn ngập cảm giác tay gãy, chân gãy, đầu không còn và vân vân.



Từng bước lê về phía ký túc xá, Vệ Tam cố gắng dùng những thứ khác để phân tán sự chú ý.



Không biết cơ giáp cấp S của thầy Hạng trông như thế nào, hiện tại cô rất muốn nhìn xem, mà nếu có thể tháo ra thì càng tốt.



Vệ Tam nghĩ đi nghĩ lại thì càng thèm.



Cô muốn có một chiếc cơ giáp do mình làm quá, vốn còn có kế hoạch kiếm tiền làm một cái khung cơ giáp cấp A, hiện tại…. Cô lại thèm thuồng cơ giáp cấp S.



...



“Trong khoảng thời gian này tôi sẽ đi quân khu 13 một chuyến, học kỳ sau tuyển chọn đội tuyển, tôi hy vọng có thể gặp được người trong lớp của chúng ta.” Hạng Minh Hóa đứng trên bục giảng nhìn sinh viên phía dưới.



Ông dặn dò một vài câu, đơn giản là yêu cầu sinh viên nắm bắt tất cả thời gian để thực hành, không lười biếng. Cuối cùng đôi mắt cảnh báo nhìn về phía cái đứa làm mình đau đầu của lớp, không ngờ nỗi đau đó cũng đang nhìn ông.



Hạng Minh Hóa đang vui mừng khi Vệ Tam đang chăm chú lắng nghe, nhưng lại cảm thấy không đúng lắm. Nhìn kỹ lại, cái gai đau này rõ ràng đang nhìn chằm chằm vào dây chuyền cơ giáp trên cổ ông, ánh mắt kia giống như là lang sói cực kỳ đói khát.



“...”



- -------------------



Tác giả có lời muốn nói:



Tôi thấy độc giả nói về cơ giáp của thầy Hạng, nguy hiểm! Ha ha ha ha ha!