Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 13




“Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt”



Tuy rằng trên mạng Tinh Võng cho rằng Sao Sa Đô nằm ở nơi hẻo lánh, hoàn cảnh hoang vắng, nhưng trong mắt Vệ Tam vẫn vô cùng phồn hoa. Nơi này có đường sá rộng rãi hơn mấy chục lần so với Sao 3212, giữa không trung khắp nơi đều là máy bay phi hành cỡ nhỏ, thậm chí còn có các loại cơ giáp chiến đấu.



Vệ Tam nhìn mà hoa cả mắt, vừa mới ra khỏi cổng trường không bao lâu đã không đi được nữa, cũng bởi cô cứ thế đứng ở bên đường ngửa đầu nhìn cả buổi, mỗi một cơ giáp bay qua đều làm cô muốn tháo xuống xem một chút.



Một vị phụ huynh dắt con đi ngang qua chơi đùa, đứa trẻ nhìn cô một lúc lâu, sau đó kéo tay người lớn: “Mẹ ơi, chị này ngốc quá.”



Người lớn che miệng đứa trẻ, ôm đứa bé chuồn đi.



Vệ Tam thu lại ánh mắt, tiếp tục đi trên đường, cô tiện thể lướt diễn đàn trường học một chút. Sao Sa Đô có một phiên chợ gọi là ngõ Thổ Mã, thường thì cái gì cũng có bán, có lẽ cơ hội việc làm cũng nhiều.



Vừa đến ngõ Thổ Mã là người đã nhiều hẳn. Vệ Tam vừa đi vào đã nhìn thấy ngay cửa hàng cải tạo vũ khí cơ giáp còn có cửa hàng thay khớp cơ giáp, đúng là đủ loại; thậm chí cô còn nhìn thấy một cửa hàng tên “Cơ giáp Meimei”, ghé sát lại gần thì thấy là vẽ hình xăm kiêm sơn màu cho cơ giáp.



Nhìn nửa vòng, Vệ Tam mới nhớ tới mình đang tìm việc làm thêm, cô nghĩ tốt nhất là tìm một công việc kỹ thuật, ví dụ như học nghề cơ giáp. Kết quả vừa vào cửa hàng lộ ý đồ của mình, thiếu chút nữa cô đã bị chủ tiệm đuổi ra.



“Cái giống ôn từ đâu mà tới đây, còn muốn làm người học việc của ông nữa, mau cút đi.”



Khách hàng xung quanh cũng đứng bên cạnh chế giễu: “Trời xanh mây trắng, ban ngày ban mặt thế mà còn có người ngủ mớ.”



“Người trẻ tuổi bây giờ đúng là muốn chiếm hết mấy cái lợi.”



Vệ Tam: “...”



Cô bị mắng thật lâu mới hiểu được chủ tiệm này là dạng người có kỹ thuật, có rất nhiều cơ giáp sư muốn làm học trò của ông ta.



Vệ Tam đổi một cửa hàng khác, từ ngữ dùng cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng người ta yêu cầu cô xuất trình thẻ sinh viên của trường Quân sự Damocles.



“Đây chính là thẻ sinh viên của tôi.” Vệ Tam mở túi giấy tờ tùy thân trong quang não ra để cho chủ tiệm nhìn rõ ràng.



Chủ cửa hàng nhìn kỹ một hồi, kế đó mặt lại tối đen: “Bạn học, cậu nhàn rỗi tới giỡn với tôi à? Khoa chiến sĩ cơ giáp độc lập thì chạy tới đây tìm tôi làm gì?? Ra ngoài đi, đừng lãng phí thời gian của tôi ở đây."



Vệ Tam lần nữa bị đuổi ra ngoài: “...”



Sau đó cô đi thử thêm mấy cửa hàng nữa, nhưng vừa thấy thẻ sinh viên của cô, cô đã bị từ chối ngay lập tức.



Chủ cửa hàng cuối cùng nhìn Vệ Tam giống như kẻ ngốc: “Chiến sĩ cơ giáp độc lập đi làm nhiệm vụ còn được, chạy tới chỗ chúng tôi làm gì?”



Vệ Tam: Chiến sĩ độc lập nhưng có trái tim hướng về cơ giáp sư không được à?



Chủ tiệm chỉ vào phía sau ngõ Thổ Mã: “Cô đi ngõ sau thử, bên kia thường xuyên có người tuyên bố nhiệm vụ tuyển chiến sĩ độc lập.”



Vệ Tam chỉ đành từ bỏ công việc kỹ thuật, chuyển sang tìm công việc khác, nhưng rồi trên thực tế cô vẫn không tìm được công việc thích hợp.



Phần lớn nhiệm vụ là vệ sĩ linh tinh, còn có người muốn đi tới chỗ này nọ bắt bắt tinh thú, mấy thứ này đều không ngoại lệ khi cần hơn một tuần, mà Vệ Tam chỉ có cuối tuần mới có thể ra khỏi cổng trường.



Vệ Tam: Nếu đã xuyên qua, tại sao cô không có ngón tay vàng để kiếm tiền chứ?



“Bạn gì đấy ơi, tôi quan sát cô đã lâu, muốn kiếm tiền à?” Một người trung niên gầy gò kéo Vệ Tam mà hỏi.



Vệ Tam cúi đầu nhìn thoáng qua ống tay áo của mình, lại ngẩng đầu cảnh giác nhìn người trung niên gầy gò. Cô hoàn toàn không phát hiện người nọ đã đến gần từ khi nào.



Trung niên gầy gò cho rằng mình nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, bèn cười he he: “Mấy người lái buông như chúng tôi thì chút bản lĩnh giữ nhà đó vẫn có.”



“Ông có cách nào để kiếm tiền?” Vệ Tam do dự một hồi rồi hỏi ông ta.



Người đàn ông trung niên gầy gò đưa ra một bàn tay: “Lời đầu tiên cho tôi giới thiệu mình một chút, tôi gọi là lão Thường.”



Vệ Tam nắm tay một chút, nhắc nhở: “Phương pháp kiếm tiền."



Lão Thường hỏi: “Nhìn phong thái này của cô không giống người thường, hẳn là rất lợi hại, có muốn đến đấu trường đen dưới lòng đất hay không? Thời gian hoàn toàn tự do, ngày nào cũng được."



Đấu trường đen?



Vệ Tam lập tức nghĩ đến trận đấu quyền anh dưới lòng đất ở thế giới mình, sống chết mặc bây.



“Lỡ chết người thì sao?”



Lão Thường cười hì hì: “Người bình thường sẽ nhẹ tay, cơ mà đã là đấu trường đen thì luôn có mấy người bị khùng.”



“Không đi.” Vệ Tam từ chối dứt khoát.



Lão Thường không có ngoài ý muốn, chỉ là trước khi đi thấp giọng nói một câu: “Đáng tiếc, một trận đấu mấy chục vạn tinh tệ lận."



“?!!”



“Chờ một chút.” Vệ Tam hô lên với lão Thường, “Một trận đấu mấy chục vạn tinh tệ á?”



Lão Thường lắc đầu: “Hay là thôi đi, cô là sinh viên, có lẽ cũng không đánh đấm gì hay được, còn trễ nãi việc học.”



“Nếu như một trận đấu mấy chục vạn tinh tệ thì tôi đi.” Vệ Tam nói luôn.



“Là một người thẳng thắn!” Lão Thường lấm la lấm lét kéo Vệ Tam vào trong góc, “Trước tiên để tôi nói sơ về quy tắc đấu trường đen dưới lòng đất, sau này cô lại quyết định có đi hay không. Tôi thường làm việc luôn chú ý đến chữ tín.”



“Được, ông nói xem.”



Lão Thường mở ra quang não của mình, trước mặt hai người xuất hiện một cái bảng, tất cả đều là xếp hạng.



“Đây là tuyển thủ hàng đầu của L3 hiện tại, bọn họ thắng một trận đã có phần thưởng là năm mươi vạn tinh tệ. Nhưng nếu cô muốn lên tới L3 thì cần phải có thực lực rất mạnh.” Lão Thường dừng một chút rồi nói tiếp, “Đấu trường đen dưới lòng đất có tổng cộng có sáu cấp bậc từ L0 tới L5. Người mới đều là L0, mỗi trận đấu đều có năm ngàn tinh tệ và mười điểm tích lũy, thu được 1000 điểm tích lũy là có thể tăng lên L1. Tuy nhiên, mỗi trận thua cũng sẽ bị trừ điểm tương ứng.”



Vệ Tam nhíu mày: “Nói như vậy thăng một cấp phải đánh một trăm trận, hơn nữa cần phải thắng hết.”



Lão Thường gật gật đầu: “Dựa theo lẽ thường là như vậy, nhưng bởi vì quá tốn thời gian, không có lợi cho thăng cấp, cho nên còn có một quy tắc khác. Cấp thấp có đủ điểm tích lũy tương ứng thì có thể khiêu chiến người xếp hạng cuối của cấp trên. Đối phương chắc chắn phải tiếp nhận khiêu chiến, cô thắng là có thể chiếm được thứ hạng và điểm tích lũy của họ, bọn họ cần tích lũy điểm lại từ đầu. L0 chỉ cần một trăm điểm là có thể khiêu chiến, tức là thắng mười trận.”



“L5 thì một trận có bao nhiêu tinh tệ?”




“L5? Người L4 còn ít tranh tài thì L5 thuộc hàng huyền thoại, dù sao tôi cũng chưa từng thấy người L5 thi đấu. Cô chỉ cần biết L0 đến L3 là được.” Lão Thường cười, “Mặt khác, L1 thắng một trận được hai vạn tinh tệ cùng một trăm điểm tích lũy, để lên L2 thì cần có mười ngàn điểm tích lũy, mỗi trận thắng thì được mười vạn tinh tệ và người ngàn điểm tích lũy. Còn L3 phải thì cần một triệu điểm tích lũy mới có thể tiến vào, lúc này thắng một trận liền lấy được năm mươi vạn tinh tệ cùng một triệu điểm tích lũy. L1 vượt cấp khiêu chiến cần có đủ ba ngàn điểm tích lũy, còn L2 cần năm trăm ngàn điểm mới có thể vượt cấp khiêu chiến.”



Càng lên cấp cao, điểm tích lũy càng lớn.



Vệ Tam suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Mấy người cũng cung cấp cơ giáp sao?”



Lão Thường giơ ngón tay cái lên: “Đương nhiên là cho rồi, mới vào L0 thì mỗi người đều có một chiếc cơ giáp có kiểu giống nhau, nhưng về sau có thể dùng điểm tích lũy ở trung tâm thương mại dưới lòng đất để cải tạo. Và nếu cô cảm thấy bất tiện thì có thể đeo mặt nạ để cạnh tranh, đấu trường đen dưới lòng đất chúng tôi rất coi trọng sự riêng tư.”



Vệ Tam nhìn lão Thường: “Ông kéo tôi đi vào thì được chõ tốt gì?”



“Cái này à, mỗi lần kéo được một người thì tôi được phí hoa hồng. Về sau ví dụ xếp hạng cô càng cao, thì tôi còn có thể nhận được một khoản phí giới thiệu không nhỏ.” Lão Thường vỗ vỗ bả vai Vệ Tam, “Từ khi cô vừa vào ngõ Thổ Mã là tôi đã quan sát, người tuổi này không quan tâm thể diện thật sự rất hiếm thấy, tôi xem trọng cô, cảm giác tương lai của cô rất đáng mong đợi!”



Vệ Tam: “...” Sao cô lại chẳng màng đến thể diện?



Cuối cùng cô đồng ý đi tham gia đấu trường đen dưới lòng đất, đi theo lão Thường bảy vòng tám quẹo cuối cùng cũng tới nơi



Xưởng Đen.



Vệ Tam ngẩng đầu nhìn hai chữ cực lớn trên bảng hiệu, ông chủ của đấu trường đen dưới lòng đất này không khỏi quá mức thẳng thắn khoa trương.



“Đi thôi, tôi dẫn cô vào đăng ký.” Lão Thường nhẹ nhàng đi ở phía trước, tiện tay lấy một cái mặt nạ che nửa khuôn mặt đưa cho Vệ Tam từ quầy hàng ngay cửa, “Miễn phí, muốn không?”



Vệ Tam đeo mặt nạ xong thì đi theo lão Thường về phía trước. Trước cửa có một con đường rất dài, hai bên bày ở các loại hàng rong, thoạt nhìn hoàn toàn không giống bộ dáng của đấu trường đen, ngược lại có hơi thở cuộc sống rất nồng đậm.



Chờ đi tới đoạn đường tiếp theo, ai nấy tới lui đều có sát khí cực nặng, Vệ Tam biết đây mới là cửa chính thật sự.



Lão Thường đưa cô đến một cái máy: “Mở quang não ra đăng ký một chút là được.”



Các bước rất đơn giản, đăng ký tên, bị chốt sổ bởi một tấm thẻ của Xưởng Đen để tích lũy điểm, lại nhận một chiếc cơ giáp.



Vệ Tam đặt cho mình một cái tên, gọi là Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt.




Sau khi bị ràng buộc xong, Vệ Tam phát hiện trên thẻ có ba mươi điểm tích lũy.



“Đây là điểm tích lũy ban đầu mà Xưởng Đen tặng cô.” Lão Thường mở bản đồ trên máy kia ra, “Tầng một dưới lòng đất là khu hoạt động L0, thẻ đen của cô hiện tại chỉ có thể vào nơi này. Tầng này có phòng nghỉ và khu ăn uống miễn phí, chờ sau này cô có thể đi xuống mấy tầng nữa dưới lòng đất, nơi đó có trung tâm thương mại, điểm tích lũy có thể coi như tiền tiêu.”



Vệ Tam có cơ giáp do trường quân sự phát ra, cho nên chọn cơ giáp cỡ trung dạng vòng tay.



Sau đó lão Thường cẩn thận giảng giải cấu trúc tầng dưới đất, rồi đưa Vệ Tam vào thang máy: “Kế tiếp cô tự đi, trước mắt nên nhìn xung quanh đã, quen rồi mới thi đấu là tốt nhất, tôi muốn tiếp tục đi kéo người.”



Vệ Tam đi xuống tầng một dưới đất, bên trong trang trí xa hoa, lối đi cứ cách trăm mét đã có một chậu hoa tươi. Cô dựa theo phương hướng vừa rồi lão Thường nói để đi tìm phòng nghỉ của mình trước. Không thể không nói, ông chủ Xưởng Đen thật có tiền, phòng nghỉ còn lớn hơn phòng ngủ của cô, bên trong còn có giường mềm như mây, so với giường sắt của trường quân sự Damocles đúng là thoải mái hơn nhiều.



Cô đi ra khỏi phòng nghỉ, lại đi đến khu ăn uống miễn phí. Tất cả đều là mấy món ngon, mới có một tầng đã thế này rồi, không biết các tầng khác phải sang trọng như thế nào.



Vệ Tam bưng một đ ĩa lớn đầy thức ăn bước đến khu vực thi đấu.



Khu thi đấu được chia thành rất nhiều sân, mỗi một sân đều có người thi đấu. Lần đầu tiên Vệ Tam nhìn thấy trận đấu cơ giáp chân chính, cô tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn về phía quần chúng đang xem nhiều nhất.



Mấy chiếc cơ giáp màu đen giống nhau đang đánh loạn xạ kế đó đã ngã ầm xuống đất. Con ở gần gần mặt đất hơn chống đất bằng một tay, khuỵu gối và tấn công đối thủ với đà ngã xuống. Trong giây tiếp theo, đối thủ đưa tay ra chặn nhưng không ngờ đây chỉ là ngụy trang, người trên mặt đất nhân cơ hội điều khiển cơ giáp rút lui từ bên hông, lật người áp chế, đưa bàn tay thành thế chặt, chém vào đầu đối thủ.



“Mười, chín, tám… Ba, hai, một!” Trọng tài đi lên đếm ngược, song người trên mặt đất không đứng lên, “Chúc mừng Chuyển Lên Bờ Tây thắng trận thứ 78!”



Vệ Tam ghim một miếng bánh dâu tây bỏ vào miệng thì nghe thấy hai người phía trước thảo luận.



“Chuyển Lên Bờ Tây có bị bệnh không.”



“Có thể là sợ vượt cấp khiêu chiến thất bại cho nên muốn đi từ từ lên.”



“Đã thắng bảy mươi tám trận làm sao có thể vượt cấp thất bại, hơn nữa anh có biết anh ta đánh bảy mươi tám trận mất mấy ngày không?”



“Mấy ngày?”



“Thêm hôm nay chính là tám ngày, một ngày đánh mười trận. Cứ tiếp tục như vậy thì qua hai ngày nữa gã ấy có thể thăng hạng lên L1.”



Vệ Tam yên lặng nghe, lại nhìn về phía người trên đài, người tên Chuyển Lên Bờ Tây đã đi ra từ trong cơ giáp, vóc người rất cao, dáng người thon dài, nhưng mà đeo mặt nạ nên nhìn không thấy được mặt.



Cô bưng đ ĩa đi dạo một vòng xem, cảm giác trận đấu vẫn ổn, không quá khó khăn.



Cho nên Vệ Tam quyết định thi đấu, cô mở quang não ấn nút dự thi, L0 chỉ thể pk ngẫu nhiên. Trận đấu của cô rất nhanh đã tới: [Sân 197: Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt vs Trai Khỏe Màu Hường]



Cái tên này...



Vệ Tam tìm được đường dẫn tới sân 197, trận đấu bên kia đã tiến vào giai đoạn cuối, nên cô đi vào khu chờ.



Khu chờ không có một bóng người, Vệ Tam ngẩng đầu nhìn màn ánh sáng trên tường đang phát sóng trực tiếp trận đấu trên sân 197. Bên kia vừa kết thúc, màn sáng đã xuất hiện chữ nhắc nhở Cúi Đầu Trước Sinh Hoạt có thể vào sân.



Vệ Tam mở cơ giáp ra, điều khiển cơ giáp đi vào khu vực thi đấu, đối diện cũng có một chiếc cơ giáp màu đen đi tới, hẳn là Trai Khỏe Màu Hường.



Sau khi hai người đứng trên sân khấu, lại thêm năm giây đếm ngược, sau đó chính thức bước vào trận đấu.



Trai Khỏe Màu Hường xông thẳng một đường tới, Vệ Tam nhìn động tác không che dấu của y thì trong đầu đã có mấy lối đánh lướt qua. Cô híp mắt chuẩn bị nghênh đón.



Một giây sau, Vệ Tam trơ mắt nhìn cơ giáp của mình không khống chế được mà nãy lên giữa đài, nghênh đón nắm đấm của Trai Khỏe Màu Hường.



Vệ Tam bị một quyền đánh ngã xuống đất: “...”



- -------------------



Tác giả có một lười để nói:



Bộ não: Học hiểu, bàn tay: học bỏ.



Mang theo món Vệ Tam Gà Rù chúc tất cả mọi người Quốc khánh và Trung thu, có hai cái lễ vui vẻ!!!