Hiển nhiên Giang Thời Tự không nghĩ tới Đoàn Chước sẽ thừa nhận nhanh như vậy. Chuyện này khác hoàn toàn với dự đoán khiến nhất thời cậu đơ ra tại chỗ, không biết nên làm gì mới phải.
Đoàn Chước không có biểu cảm gì, giống như đã liệu trước được kết quả này. Hắn đưa tay muốn xoa đầu Giang Thời Tự, lại bị cậu né tránh theo bản năng.
Thường nói hành vi trong vô thức sẽ càng khiến người khác tổn thương. Hai người cũng ngạc nhiên với phản ứng này, vì vậy khi Giang Thời Tự ngẩng đầu lên bắt gặp biểu cảm đau thương của Đoàn Chước thì lại thấy khó chịu trong lòng.
“Không có chuyện gì để nói thì anh đi trước.”
Giang Thời Tự cũng không giữ hắn lại, sau khi người đi mất cậu mới bắt đầu điên cuồng hối hận. Cậu luôn thế, hành động cảm tính, hoàn toàn không cân nhắc đến hậu quả.
Ví dụ như việc hỏi Đoàn Chước có thích mình hay không, cậu chưa từng nghĩ tới sau khi hắn thừa nhận xong mình nên làm gì.
Cậu thích Đoàn Chước sao? Chính cậu cũng không biết.
Nếu xét từ mọi phương diện mà nói thì chưa chắc cậu đã tìm được ai tốt hơn, ưu tú hơn so với Đoàn Chước.
Nhưng cậu cho rằng đã thích thì không cần quan tâm điều này.
Đoàn Chước vẫn đối tốt với cậu như trước đây, nhưng Giang Thời Tự có thể cảm nhận được rõ ràng việc hắn đang giữ khoảng cách với mình.
Giang Thời Tự không chịu nổi Đoàn Chước như vậy, thế nên cậu lại đi làm một chuyện ngu ngốc.
“Đoàn Chước, có phải cậu nên hỏi tôi gì đó không?”
“Cái gì?”
Đoàn Chước hơi bối rối, khi hắn giương mắt nhìn Giang Thời Tự, trong mắt tràn ngập hoang mang.
“… chẳng phải cậu nên hỏi tôi có thích cậu không sao?”
Đoàn Chước im lặng khi nghe được câu này, hắn tháo kính xuống, nhìn cậu bằng đôi mắt tối tăm.
“Chuyện đã biết câu trả lời từ lâu thì không cần phải hỏi nữa.”
Lời này của Đoàn Chước mạnh mẽ ghim vào tim Giang Thời Tự. Từ khi hai người kết hôn cho tới nay, dường như cậu đã nhìn thấy rất nhiều mặt khác nhau của Đoàn Chước.
Hắn dịu dàng, hắn hung bạo, hắn tổn thương, hắn yếu ớt…
Trước kia Giang Thời Tự ghét hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc làm hắn đau lòng. Giờ đây cậu không còn ghét Đoàn Chước nữa, nhưng hình như không giờ phút nào là không tổn thương hắn.
Thấy Giang Thời Tự im lặng, Đoàn Chước dường như đã thừa nhận thất bại. Hắn vươn tay định xoa đầu cậu nhưng có lẽ lòng vẫn còn sợ hãi vì chuyện lần trước, tay cứng đơ giữa không trung không biết làm sao.
Giang Thời Tự chủ động đưa đầu tới, Đoàn Chước nhẹ nhàng vỗ một cái. Giang Thời Tự không muốn chỉ vậy là xong, lại gần hôn hắn.
Đoàn Chước không nhúc nhích, cho đến khi Giang Thời Tự bất mãn cắn hắn một cái. Vốn tưởng rằng Đoàn Chước sẽ nuông chiều cậu như trước, ai ngờ hắn lại đẩy cậu ra.
“Tiểu Thời, đừng như vậy.”
Giang Thời Tự nhìn nét mặt khổ sở của Đoàn Chước, đột nhiên ý thức được chuyện ngu ngốc mà mình vừa làm.
Cậu không thích Đoàn Chước nhưng lại hưởng thụ ý tốt của hắn giống như đang lợi dụng hắn vậy. Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao cho tới bây giờ Đoàn Chước luôn tránh đối mặt với cậu, bởi không có tình cảm thì chỉ giống như dã thú mà thôi.
“Tôi… xin lỗi.”
Giang Thời Tự bỏ chạy không dám quay đầu lại, dường như nhìn thấy bộ dạng xấu xí nhất của bản thân vào thời điểm đó.
Hai người rất ăn ý không về nhà mấy ngày. Lúc trốn ở công ty, trong đầu Giang Thời Tự đều là Đoàn Chước.
Giang Thời Tự không khỏi không thừa nhận rằng hình như mình quá để ý đến Đoàn Chước rồi. Phải biết rằng người theo đuổi cậu rất nhiều, có khi nào cậu quan tâm với người khác có buồn hay không đâu.
Đây là thích sao? Cậu cũng không biết.
Dường như đã quá lâu không rung động với ai, bản thân đã mất đi năng lực thích một người.
Hai người chiến tranh lạnh mấy tuần liền, nói trắng ra thì là chính cậu trốn tránh Đoàn Chước. Cậu không muốn nhận thêm tình yêu vô điều kiện của Đoàn Chước, cũng không muốn thấy vẻ mặt đau khổ của hắn.
Lúc họp, Giang Thời Tự vẫn luôn mất tập trung, tận lúc tan họp mới bị cấp dưới gọi hồn về.
“Sếp Giang bé, gần đây cậu gặp chuyện gì sao?”
Thư ký của cậu là một cô gái rất dịu dàng, chu đáo. Giang Thời Tự là con một trong nhà, hai người thường coi nhau như chị em.
“Em cũng không biết làm sao nữa.”
Chung Tình cười một tiếng, đặt văn kiện lên bàn cậu.
“Rụt rè e sợ như vậy chẳng giống cậu gì cả.”
Giang Thời Tự không lên tiếng, thư ký cũng rời đi ngay. Ngồi một mình trong phòng một lúc, cậu quyết định đi tìm Đoàn Chước.
Trong lòng cậu, Đoàn Chước khác với những người kia, như này đã được tính là có một chút xíu gọi là thích rồi nhỉ?
Cậu không biết Đoàn Chước đang ở đâu, lại xấu hổ không dám gọi điện thoại để hỏi, đành một mình đi tìm hắn.
Lúc đi được nửa đường, cậu mới nhận ra rằng trừ nhà với công ty, cậu không biết gì về Đoàn Chước.
Giang Thời Tự đỏ mặt khi nghĩ đến những việc ngu ngốc mà mình đã làm hai tuần trước.
Làm sao để chồng hết giận đây?
Giang Thời Tự không có tiền đồ mở Baidu lên tra, kết quả tìm kiếm toàn là các mẩu chuyện nhỏ…
Vậy mà lại dạy cậu…?
Cậu đường đường là Giang Thời Tự, từ bao giờ mà lại phải… để dỗ một người đàn ông chứ? Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng cậu vẫn thiếu nghị lực âm thầm ghi nhớ nó.
Không có ở nhà vậy cũng chỉ có thể ở công ty thôi. Giang Thời Tự liếc nhìn đồng hồ, sắp đến giờ làm việc rồi, cậu có thể chắc chắn rằng mình sẽ chặn được Đoàn Chước trong công ty.
Đi vào công ty suôn sẻ một đường, mặc dù cậu chưa từng tới công ty Đoàn Chước nhưng dường như tất cả mọi người đều biết đến cậu.
Giang Thời Tự không khỏi hơi xấu hổ, không biết ngày thường ở công ty, Đoàn Chước nói về mình như thế nào.
Giang Thời Tự được dẫn thẳng đến trước cửa phòng làm việc của Đoàn Chước, cậu cầm tay nắm cửa hít sâu một hơi rồi mới đi vào.
“Tiểu Thời?”
Nghe thấy tiếng động, Đoàn Chước ngẩng đầu lên nhìn. Hắn cau mày đang định nói gì đó, sau khi thấy là Giang Thời Tự thì lập tức rút lời về.
“Tôi… tới thăm cậu…”
Giang Thời Tự thuận mồm bịa một câu, lúc đóng cửa lại tiện tay khoá luôn.
Đoàn Chước vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Giang Thời Tự đi tới, vuốt ve mặt hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn cậu, hơi khó hiểu.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tim Giang Thời Tự đập rất nhanh, lúc nói chuyện còn hơi hoảng hốt mà run lên. Rõ ràng đã hiểu được lòng của Đoàn Chước, mình căng thẳng gì chứ?
“Em nói đi.”
Đoàn Chước nhìn vào mắt cậu, Giang Thời Tự bị ánh mắt nóng bỏng soi tới, chân đột nhiên mềm nhũn ngồi sụp xuống.
Lần này vứt hết sạch mặt mũi rồi.
Giang Thời Tự hối hận đến mức ruột gan cũng muốn tái xanh luôn. Nghĩ đến bài viết trên Baidu, cắn răng vươn tay ra cởi thắt lưng Đoàn Chước.
Gân xanh trên trán Đoàn Chước nảy lên, nhận ra cậu muốn làm gì, hắn vội nâng cậu dậy. Giang Thời Tự bị giam lại trong vòng tay Đoàn Chước, hai người mặt đối mặt nhưng cậu lại không dám nhìn hắn lấy một cái.
“Tiểu Thời, em không cần lấy lòng anh như thế này, chỉ cần nói ra mấy chữ kia.”
Giang Thời Tự đỏ mặt nhìn hắn, chột dạ quay đầu sang một bên. Đoàn Chước dùng nay nâng cằm cậu lên, ép cậu nhìn mình.
“T-thích…”
Đoàn Chước cong môi cười một tiếng, tiếp tục tra hỏi, không để cho cậu cơ hội để thở.
“Thích gì?”
Giang Thời Tự chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, cậu hoàn toàn bị Đoàn Chước dắt mũi dẫn đi.
“Thích, thích… anh…”
Cậu không dám nhìn vẻ mặt của Đoàn Chước, chỉ nhắm mắt hôn lên. Rốt cuộc lần này Đoàn Chước không từ chối cậu nữa, bàn tay nóng bỏng ôm lấy eo cậu.
Chất lượng ghế văn phòng của Đoàn Chước rất tốt, hai người cùng ngồi lên mà lại không phát ra chút âm thanh nào.
Bất ngờ bị nhấc lên rồi bị đè trên bàn, lòng Giang Thời Tự chợt lạnh, sống mũi cay cay vì uất ức. Cậu mới nghiêng đầu sang đã nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Đoàn Chước.
“Ngốc, lừa em thôi.”
Hai người ngồi ở trên ghế, kích thước quá nhỏ nên Giang Thời Tự chỉ có thể ôm chặt lấy hắn.
“Tiểu Thời, Tiểu Thời…”
“Đoàn Chước, con mẹ nó, nhẹ chút… a… ưm…”
_Hết chương 4_