Gần đây Đoàn Chước tăng ca, thỉnh thoảng sẽ về nhà muộn. Nếu Giang Thời Tự nói không giận là nói dối, cho nên lúc ngủ cố ý dịch ra ngoài.
“Bé Thời ngoan, giận rồi sao?”
Giang Thời Tự nghe thấy cách gọi này thì ngượng phát hoảng. Cậu cũng sắp ba mươi tuổi rồi mà Đoàn Chước vẫn coi cậu như trẻ con.
“Đừng gọi em như vậy, không xấu hổ hả?”
Nói thì nói như vậy nhưng cậu vẫn hơi hưởng thụ, nói một đằng làm một nẻo mà chui vào lòng Đoàn Chước. Hắn khẽ cười, cúi đầu xuống gọi nhỏ một tiếng bên tai cậu:
“Vậy… anh Thời Tự ơi?”
Giang Thời Tự ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt cứng đờ. Lúc nghe thấy hắn gọi như vậy, sợi dây lý trí của cậu đứt phựt, liều mạng ôm lấy cổ Đoàn Chước rồi hôn xuống.
… (sensor 10 nghìn chữ)
Ngày hôm sau khi Giang Thời Tự tỉnh dậy cũng không tính là sớm nữa, nhưng thấy người bên cạnh đã rời đi thì không khỏi mất mát trong lòng.
Ngược lại cậu cũng không rảnh rỗi gì, chỉ là hầu hết các công việc trong công ty đều đã được xử lý ổn thoả từ trước rồi. Gọi đồ ăn bên ngoài về rồi bỏ vào cặp lồng, Giang Thời Tự xách tới công ty Đoàn Chước.
Lúc vào phòng làm việc, Đoàn Chước vẫn còn đang bận bịu, trong lòng Giang Thời Tự chua chết đi được.
Công việc công việc, chỉ biết mỗi công việc thôi, mình tới mà cũng chẳng biết.
Cậu còn đang nghĩ thế thì Đoàn Chước đã ngẩng đầu lên.
“Bé cưng, em tới rồi.”
“Hừ.”
Giang Thời Tự đi tới, đặt cái hộp cơm lên bàn Đoàn Chước, hắn nhíu mày nhìn cậu:
“Bé cưng lại làm đồ ăn ngon cho anh à.”
Đoàn Chước biết được đó là đồ mua ngoài thì vẫn rất vui vẻ, kéo Giang Thời Tự ngồi lên đùi hắn. Giang Thời Tự nhìn chằm chằm Đoàn Chước và chiếc kính gọng vàng trên sống mũi hắn, vươn tay tháo nó xuống.
Cậu rất thích Đoàn Chước đeo kính, đến hôm nay mới nhớ ra, hình như là vì cậu đã từng nhìn thấy Đoàn Chước đeo kính ở thư viện khi còn học đại học.
Khi đó đã đại học năm ba rồi, Giang Thời Tự đến thư viện học, trùng hợp gặp được Đoàn Chước. Lúc đó, hắn đeo kính, mặc chiếc áo khoác màu đen, nghiêm túc đọc sách, dáng người cao ráo bắt mắt.
Giang Thời Tự sững ra hai giây, chỉ cảm thấy mấy năm nay Đoàn Chước càng có nhiều sự thay đổi hơn.
Có phải cậu đang chứng kiến lịch sử tiến hóa từ vịt con xấu xí thành thiên nga trắng?
“Tiểu Thời, ngây ngốc gì đấy?”
Đoàn Chước nhéo mũi cậu một cái, thấy cậu vẫn không phản ứng lại thì cúi xuống cắn môi dưới cậu một nhát.
“Anh làm gì thế? Đau!”
Giang Thời Tự bất mãn nhìn hắn, đưa tay xoa chỗ vừa bị Đoàn Chước cắn.
“Anh cứ ăn đi, em đi đây.”
“Sao nhanh vậy? Anh không nỡ.”
Nghe hắn nói thế, Giang Thời Tự quay đầu lại khó tin nhìn hắn, không nhịn được mở miệng đâm chọc:
“Chậc, em thấy anh không bỏ được công việc mới đúng.”
Giọng điệu chua loét này chọc cho Đoàn Chước bật cười.
“Hay là em nói “Đoàn Chước, chơi với em” đi.”
Đoàn Chước đứng lên kéo người vào lòng, sau đó bị Giang Thời Tự đỏ mặt đá một cú.
Đoàn Chước hơi hối hận vì còn chưa xơ múi được gì mà người đã chạy mất rồi.
Đêm khuya về đến nhà, Giang Thời Tự đã ngủ rồi, Đoàn Chước dứt khoát vào phòng sách tiếp tục xử lý công việc.
Hoàn thành sớm chút, để Tiểu Thời sớm nhận được sự bất ngờ.
Hắn tập trung làm việc, hoàn toàn không chú ý tới cửa phòng len lén mở ra.
Thật ra thì lúc Đoàn Chước về, Giang Thời Tự vốn không hề ngủ. Cậu cảm nhận được Đoàn Chước tới gần hôn cậu một cái rồi đi ngay. Hắn vừa đóng cửa lại, Giang Thời Tự đã tức mình bật dậy, sau đó hung dữ đánh vào gối của Đoàn Chước.
Cậu giận đùng đùng mở cửa phòng sách ra muốn tính sổ với Đoàn Chước, thấy hắn đeo kính chăm chỉ làm việc lại không giận nổi nữa.
Rón rén đi tới định doạ Đoàn Chước một phen, cậu liền thấy mấy chữ lớn ghi “Kế hoạch Thời Tự” trên màn hình máy tính của hắn.
“Bé cưng, muộn vậy còn chưa ngủ?”
Thì ra gần đây bận bịu cái này.
Giang Thời Tự không giận dỗi nữa, cậu nâng mặt Đoàn Chước lên, dịu dàng hôn một cái.
“Lâu lắm rồi không… ở phòng sách.”
Đoàn Chước khẽ cười, đang chuẩn bị tháo kính xuống thì bị Giang Thời Tự ngăn lại.
“Đừng cởi kính ra.”
_Hết ngoại truyện 3 – Hoàn thành_