Đạo Trưởng Tiên Sinh

Đạo Trưởng Tiên Sinh - Chương 90




Những kiến thức của Hạ Tuy về “Hư”, là ngẫu nhiên nghe được từ một vị đạo nhân hay đi ngao du đây đó.

Đạo nhân yêu rượu, trong mắt người khác nhìn ông ta rất nghèo túng, nhưng bản thân ông lại thấy tiêu dao tự tại, không bị vướn bận bởi bất cứ chuyện gì, sống ở xã hội cổ đại như vậy, nhưng mà đến chuyện sau khi mình chết đi cũng không bận lòng.

Ở xã hội hiện đại sẽ cảm thấy chuyện này cũng là đương nhiên, rất bình thường, nhưng ở thế giới cổ đại đạo Phật thịnh hành, tư tưởng như vậy cũng là rất hiếm có.

Hạ Tuy ra ngoài giết yêu quái tá túc trong một cái miếu đổ nát tình cờ gặp được đạo nhân, còn thuận tiện uống ké ly rượu, Hạ Tuy nướng thịt hươu, hai người uống rượu ăn thịt, đối phương liền kể chuyện này.

Kể rằng có một ngày, đạo nhân say rượu, tiến vào một cái hồ, đang muốn tắm rửa một chút, vừa mở mắt, thì bỗng nhiên phát hiện mình đã ở trên bờ rồi.

Đạo nhân lúc đầu không phát hiện có gì khác thường, vì thế lắc lắc đầu bò lên bờ tiếp tục đi.

Căn cứ theo lời đạo nhân kể, thế giới đó và thế giới thực đúng là giống y hệt nhau, chờ đến khi đạo nhân đi vào một thôn xóm có người, cũng là bị một đám "Người" phát hiện không thích hợp, sau đó bị truy đuổi.

Ngẫm lại xem, "Người" của toàn bộ thế giới đó đều muốn nhập vào xác của đạo nhân, nói như bây giờ, chính là toàn thế giới truy sát một người, có thể tưởng tượng nó đáng sợ thế nào.

Cũng là nhờ đạo nhân có một thân bản lĩnh, chật vật mãi cuối cùng về tới bên hồ, tự khai mở dương khí toàn thân, rồi sau đó chui vào trong hồ, lúc này mới may mắn trốn thoát.

Mà "thế giới Hư" cũng là đạo nhân sau đó đạo nhân đi vân du mười năm sau mới tìm hiểu được, ở miếu đổ nát ngẫu nhiên gặp Hạ Tuy, cảm thấy nhìn hắn thuận mắt, lại ăn thịt nướng của Hạ Tuy, lúc này có hứng nói chuyện phiếm nên đã kể lại chuyện này.

Hạ Tuy chưa từng nghĩ ở cổ đại mình có thể gặp được, vậy mà đến thế giới này lại có thể gặp.

Hạ Dạ và Tiểu Hắc nghe xong, phản ứng khác nhau rất lớn, Hạ Dạ cảm thấy nghiêm trọng, nếu thế giới Hư là một thế giới hoàn chỉnh, vậy lần này bọn họ gặp phải sợ rằng sẽ có phiền toái lớn.

Tiểu Hắc thì rất hưng phấn, duỗi chân áp sát vào mặt gương ngửi ngửi, "Tiểu Dạ, chủ nhân, bây giờ chúng ta vào đó luôn đi!"

Vừa nói chuyện, cái mũi của Tiểu Hắc còn hít tới hít lui trên mặt gương, để lại một loạt dấu hơi nước.

Hạ Tuy lại lắc đầu, ra khỏi phòng tắm lấy điện thoại, đầu tiên là gọi cho Hạ Đông, sau đó gọi báo cho Tiểu Uông một tiếng.

Nghe lời kể của A Nguyên, bây giờ bên ngoài không biết đã có nhiều ít người của thế giới Hư thay thế, không thể không báo cho bên Bố Thoát Nội, tốt nhất là phải nhanh chóng xác định mục tiêu.

Đối tượng tương thích với Hư chỉ có một, đến lúc đó nếu bị bắt giữ, trừ phi Hư buông tha thân thể đó để quay về thế giới Hư, tuyệt đối sẽ không thể biến thành một người khác trong thế giới hiện thực được.

Tin này đối với bọn họ là một tin tốt, nhưng tin tức xấu là, một khi nhân vật mục tiêu bị dụ dỗ, chủ động đồng ý giao thân thể, đến lúc đó Hư sẽ có được ký ức của nhân vật, nếu ngụy trang chắc chắn sẽ càng khó phân biệt hơn.

Còn một điều nữa, môi giới của Hư muôn hình vạn trạng, Hạ Tuy có muốn đề phòng cũng không biết làm sao đề phòng, để ngăn chặn Hư xâm nhập vào thế giới hiện thực.

Tiểu Uông nhận điện thoại của Hạ Tuy lúc đang xem TV với vợ con, đứng dậy ra ban công nghe Hạ Tuy nói chuyện, cúp điện thoại lập tức thay quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Vợ của Tiểu Uông tên là Khâu Diệp "Ai?" Một tiếng, ôm con gái đang ngủ gà ngủ gật đứng lên, "Anh lại phải đi ra ngoài? Hôm nay không phải là ngày nghỉ sao?"

Tiểu Uông cười cười, quay lại ôm bà xã một chút, "Cần phải ra ngoài một chuyến, em cứ dỗ Hiểu Hiểu ngủ trước đi, rất nhanh anh sẽ về."

Sự tình gấp gáp, Tiểu Uông trấn an sờ sờ gương mặt vợ, xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Tiếng đóng cửa đánh thức con gái bốn tuổi đang ngủ, Uông Hiểu Hiểu dụi dụi mắt ngáy ngủ gọi mẹ, "Ba đâu?"

Khâu Diệp thở dài, cúi đầu ôm con gái về phòng trẻ, "Ba có việc đi ra ngoài một chút, bé ngoan, đi ngủ đi, ngày mai còn phải đến nhà trẻ chơi với các bạn và cô giáo nữa."

Dỗ con gái ngủ rồi, Khâu Diệp lại đi gõ cửa thư phòng, gọi con trai Uông Quyết Minh đang chơi vi tính trong phòng đi ngủ.

Uông Quyết Minh đã chín tuổi, hôm nay là tết Trung Thu cho nên mới đặc biệt được ba cho phép chơi máy tính một chút, bị mẹ gọi cũng không giở quẻ, biết ba ra ngoài cũng chỉ “a” một tiếng.

Ba của nó đã âm thầm nói với nó, mỗi lần ba ra ngoài đều phải làm những chuyện rất lợi hại, khi còn bé không hiểu chuyện, bây giờ trong lòng Uông Quyết Minh đã có nhận thức, thương ba hơn với lại sẽ không vì ba không đi họp phụ huynh mà cảm thấy ba không thương mình.

"Mẹ, mẹ đừng buồn, bây giờ ba đã rất tốt rồi, ít nhất một nhà bốn người chúng ta có thể ở chung."

Uông Quyết Minh nhìn sắc mặt mẹ có vẻ không tốt lắm, lúc trở về phòng đã làm như người lớn mà khuyên một câu.

Khâu Diệp cười đẩy con trai trở về ngủ, "Ngày mai còn phải dậy sớm, nhanh chóng đi ngủ."

Con trai con gái đều đi ngủ, trong nhà nhất thời trở nên yên tĩnh, Khâu Diệp thở dài, nhìn thấy máy tính còn chưa tắt, đi qua cầm con chuột định tắt máy.

Chính vào lúc này, màn hình máy vi tính đột nhiên thay đổi, biến thành một trang màu đen.

"Cô có muốn chồng của cô không rời khỏi cô nữa không? Cô có muốn có được cuộc sống hạnh phúc chân chính hay không?"

Khâu Diệp biến sắc, lập tức cố gắng tắt máy, đáng tiếc một chút phản ứng cũng không có, Khâu Diệp bình tĩnh tắt tính hiệu wifi, sau đó rút luôn chuôi điện, mặc kệ trên màn hình có gì đã trực tiếp gập luôn máy tính lại.

Máy vi tính là dạng notebook, vừa khép lại đã tự động tắt máy, Khâu Diệp lo lắng thở dài, máy vi tính này tuy rằng ông chồng nhà mình không thường dùng, nhưng không biết có bị người ta hack máy trộm lấy mấy tấm ảnh gia đình hay không.

Khâu Diệp hạ quyết tâm ngày mai phải bảo chồng mang đi tìm thợ chuyên nghiệp diệt virus, phủi phủi tóc rơi bên cạnh, Khâu Diệp cũng không lo chuyện máy tính nữa, trở về phòng ngồi dựa vào đầu giường, lấy một quyển sách lật đến chỗ đã đánh dấu tiếp tục đọc, vừa chờ ông chồng của mình về nhà.

Tuy rằng đã nói một lát sẽ về, nhưng Khâu Diệp cũng không trông chờ gì mấy, có thể về trước rạng sáng đã tốt lắm rồi.

Có điều con trai đã nói như vậy, bây giờ so với trước kia đã tốt hơn, ai bảo cô lúc trước lại chọn người đàn ông này chứ.

Người phụ nữ dùng internet làm môi giới đang chờ đợi rất lâu trong điện thoại đặt ở tủ đầu giường của Khâu Diệp, nhưng mãi không chờ được cơ hội, nhất thời thấy buồn bực vô cùng, chẳng lẽ kịch bản mình thiết kế không đúng?

Người phụ nữ này không phải không giữ được đàn ông nên hôn nhân bất hạnh sao?

Đồng thời, ở một góc khác của Hải thành, một đóa hoa thủy tiên nhanh chóng biến hóa thành một "Nữ tử" mặc Hán phục, "Nữ tử" vóc người thon thả mặt mày như họa, bên cạnh là một người đàn ông trẻ tuổi, đang đứng ở đó si mê nhìn "Nữ tử", "Tiên tiên, cuối cùng em đã có thể hóa thành hình người rồi?"

"Nữ tử" xấu hổ mỉm cười, từng bước từng bước nhỏ dịch đến bên cạnh người đàn ông, như chim nhỏ nép vào người, hai tay đặt lên ngực người đàn ông, hơi hơi ngửa đầu mặt mày mơ màng, đôi môi hồng hé mở khẽ nói, "Đa tạ ân nhân ân cứu mạng, tiểu nữ tử không biết lấy gì báo đáp, chỉ mong ân nhân không chê tiểu nữ thân như bồ liễu."

Người đàn ông trẻ tuổi đang ngắm mỹ nhân, lại nghe được lời thoại "Hoa yêu báo ân" vô cùng kinh điển, kích động ôm chầm lấy cô gái, cười nói không chê không chê.

"Nữ tử" che miệng cười khẽ, cho người đàn ông một ánh mắt quyến rũ, rồi sau đó hơi hơi bĩu môi, gắt giọng, "Vậy chàng, chàng có cô phụ tiểu nữ không? Con người của chàng, trái tim của chàng, đều sẽ cho ta sao?"

Người đàn ông trẻ tuổi nào dám trái lời, nói “Cho” không chút do dự.

"Nữ nhân" cả người chấn động, hai mắt tràn ngập vui mừng, hai tay ôm lấy người đàn ông, kiễng mũi chân giống như muốn hôn, lúc đến gần lại mỉm cười quỷ dị, lớn tiếng nói, "Vậy thì phải cảm ơn ân nhân giúp ta tọa nguyện!"

Người đàn ông trẻ tuổi mở to hai mắt, chỉ kịp đẩy "Nữ nhân" trước ngực ra, trước khi mất ý thức chỉ nghĩ: Mẹ nó! Hoa yêu báo ơn này là đồ giả gái?!

Lại không biết bản thân mình đã bị kẻ gọi là Hoa yêu kia thay thế.

Thân hình người đàn ông nhoáng lên, "Nữ nhân" đang ôm trong ngực đã biến mất, người đàn ông thích nghi với thân thể mới, không nhịn được kích động đi vài vòng trong căn hộ dành cho người độc thân.

Cố gắng kiềm nén cảm xúc đang phập phồng, người đàn ông tranh thủ lên giường nằm nhắm mắt lại, an tâm tiếp nhận ký ức của mục tiêu.

Hạ Tuy cũng không biết trong đêm nay, ở một góc của Hải thành đã có thay đổi thế nào, Hạ Tuy đã ra khỏi phòng ngủ của Giang Húc, được Giang Húc dẫn đến thư phòng của Giang lão gia.

Ba người ngồi xuống kể sơ lược lại mọi chuyện, Hạ Tuy nói rõ mình đã báo cáo sự việc lên cấp trên.

"Sau đó hẳn sẽ có người đến đây hỏi một vài chuyện, không hỏi ý kiến của ông nội Giang và Giang Húc trước, thật xin lỗi."

Tuy rằng cho dù người Giang gia không đồng ý, lần này vẫn sẽ bị hỏi chuyện.

Giang lão gia và Giang Húc cũng hiểu rõ đạo lý này, Hạ Tuy có thể nói xin lỗi với bọn họ trước một tiếng, đã là rất tôn trọng nhà bọn họ rồi.

"Đây là đương nhiên, nếu sự việc không phải chỉ là vấn đề liên quan tới quỷ quái, đương nhiên nên lấy đại cục làm trọng."

Giang lão gia cười gật gật đầu, vui mừng nhìn Hạ Tuy, "Không nghĩ tới có một ngày ông có thể nhìn thấy A Tuy như vậy, cũng không uổng cái tên mà ông nội cháu đã đặt cho cháu, trước kia ông chỉ cho là lão Hạ hy vọng cháu bình an, không nghĩ rằng chính là có ý để cháu bảo vệ một cõi bình an."

Hạ Tuy nghe Giang lão gia đột nhiên nhắc tới ông nội ở Hạ gia, ánh mắt hoang mang, Giang Húc ngồi bên cạnh cũng lần đầu tiên nghe ông nội kể chuyện này, quay đầu nhìn Hạ Tuy, chủ động thay Hạ Tuy hỏi, "Ông nội, ông nội Hạ không phải đã qua đời trước khi Hạ Tuy sinh ra hay sao?"

Hơn nữa còn là bốn năm trước khi Hạ Tuy sinh ra, khi đó đừng nói Hạ Tuy, ngay cả Hạ Phong cũng còn đang là một bào thai thôi, tại sao ông nội Hạ lại trực tiếp lướt qua cháu lớn mà đặt tên cho cháu nhỏ?

Giang lão gia cười cười, vẻ mặt hoài niệm, "Lúc trước ông chỉ cho rằng lão Hạ nhất thời nổi hứng, nhưng sau lần này ông đã biết thế gian này có chuyện quỷ thần, lúc này xem như mới tin tưởng những lời lão Hạ đã nói năm xưa."

Tổ trạch của Giang gia không ở Hải thành, năm đó Giang lão gia còn trẻ đã đến Hải thành làm ăn, kết bạn với Hạ lão gia cũng có năng lực xuất chúng, cho dù là trên thương trường hay lúc hợp tác kinh doanh, giao tình của hai người vẫn luôn rất tốt.

Đáng tiếc sau đó Hạ lão gia qua đời, người đứng đầu Hạ gia bị thay đổi, thái độ đối ngoại cũng thay đổi, lại thêm Giang lão gia người đầu bạc tiễn người đầu xanh, mất cả con trai con dâu, Hạ gia cũng nhân cơ hội đó kiếm lời.

Giang lão gia không nói, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, từ đó sau đó mới xem như chặt đứt giao tình với Hạ gia.

"Một năm trước khi ông nội con qua đời, có một lần cao hứng tìm ông cùng đi câu cá, nói là buổi tối nằm mơ thấy Thần tài mặt mày vui vẻ, Thần tài nói với ông ấy rằng mấy năm sau đứa cháu trai thứ hai của ông ấy sẽ là người có khí vận lớn, ban cho nó tên là Tuy, bảo vệ một cõi bình an, Hạ gia nên đối xử cho tốt, sẽ được số mệnh che chở, gia tộc hưng thịnh trăm năm.

Lúc ấy Giang lão gia cười không ngậm được miệng, nói rằng ông bạn già muốn ôm cháu trai đến điên rồi, còn một câu khác không nói chính là ông bạn già muốn cho Hạ gia ngày một phát triển.

Càng về sau khi Hạ lão gia qua đời thì Hạ gia cũng xuống dốc không phanh, cũng từng có lúc phát triển lớn mạnh, nhưng chỉ như bọt nước vội tan, sau khi phát triển lớn mạnh thì có kết cục rất tệ, hơn nữa cháu trai thứ hai của ông bạn già cũng không có gì đặc biệt, cho nên Giang lão gia chỉ cho rằng ông bạn của mình nói đùa.

Còn vì sao cháu trai thứ hai của Hạ lão gia vẫn tên là Hạ Tuy, Giang lão gia nghĩ là do Hạ lão thái thái cũng từng được nghe ông bạn già của mình kể lại chuyện này, lại nói chữ "Tuy" ngụ ý bình an, đặt tên cũng không tệ lắm, ít nhất so với chữ "Phong" của Hạ Phong càng dụng tâm hơn.

Nếu không bây giờ nhìn thấy Hạ Tuy thay đổi, lại thêm những gì cháu gái mình đã trải qua ở thế giới trong mơ, Giang lão gia sẽ thật sự cho rằng những chuyện này chỉ là nói đùa mà thôi.

Hạ Tuy vừa nghe đã biết vị thần báo mộng cho Hạ lão gia không phải chính là Tổ sư gia của mình hay sao?

Khí vận lớn? Theo lý mà nói những việc mình làm ở kiếp trước, công đức có thể đi theo bản thân chuyển thế đầu thai, có số mệnh cũng là bình thường.

Chớ không phải lúc trước Hạ lão thái thái đã mưu toan gì đó, sau khi hắn chuyển thế đầu thai đã động tay động chân?

Nhưng nếu Hạ lão thái thái đã biết, vì sao còn phải mưu toan? Chỉ cần đối xử tốt với chuyển thế của hắn là được rồi?

Trong này nhất định có gì kỳ quái, Hạ Tuy cần phải tìm hiểu một phen.

Giang Húc ngồi bên cạnh giống như nghe kể chuyện thần thoại, hỏi xem ông nội Hạ còn nói gì khác hay không.

Thần tiên báo mộng, vậy không phải tên Hạ Tuy này rất trâu bò hay sao?

Giang Húc nâng cằm nghĩ đến trước kia mình từng khi dễ Hạ Tuy đủ kiểu, hơi chột dạ, không dám nhìn Hạ Tuy đang ngồi bên cạnh.

Nói đến cũng kỳ, tại sao đối diện với Hạ Tuy lại cảm thấy không được tự nhiên? Chột dạ? Giang Húc cảm thấy bản thân cần phải đi gặp bác sĩ tâm lý, loại cảm xúc này sao có thể xuất hiện trên người cô được chứ.

Lúc trước rõ ràng người này giả heo giả đến rất thành công, cô đã chấp nhận nghe ông nội nói nếu không có việc gì thì cứ như vậy sống qua ngày, dù sao cũng không cần làm nghĩa vụ vợ chồng, có danh phận lại không cần phiền não tìm đối tượng nữa, lúc chuẩn bị sinh con thì sắp xếp để hắn giảm béo miễn cưỡng nhìn vừa mắt thì cứ chắp vá ngủ cùng thôi.

Ai biết người này vậy mà lại theo đuổi Liễu Y Y, khiến cho lúc đó cô bị mất mặt trong giới danh môn, ai cũng biết cô bị cắm sừng.

Nghĩ đến Liễu Y Y, Giang Húc nhướng mày, nhếch môi rũ vai, toàn bộ trọng lượng đều đặt ở cằm.

Giang lão gia còn nói hai câu, lúc trước ông bạn già chính là nói câu đó, Giang lão gia cũng không hỏi nhiều, Hạ Tuy lại hỏi một ít chuyện về Hạ lão gia, tìm hiểu về chuyện vợ chồng Hạ gia qua đời, Hạ lão thái thái bên kia cũng tìm hỏi một chút tin tức.

Có điều Giang lão gia cũng không chú ý những cái đó, trong lòng lại có khúc mắc với Hạ lão thái thái, cũng không giao thiệp, những tin tức ông biết cũng chính là những tin tức trong giới danh môn biết.

Ba người trò chuyện trong thư phòng hơn hai mươi phút, Tiểu Uông và Hạ Đông đã tới, đi cùng còn có đội trưởng Hướng bên Tổng cục, còn có trưởng phòng Thái.

Hai người lúc nhìn thấy Hạ Tuy cũng vô cùng khách khí.

Đội trưởng Hướng là một người đàn ông trung niên dáng người trung bình khí chất trầm ổn, tóc nhiều bụng cũng không phệ, điều này khiến cho ông nhìn trẻ hơn tuổi khá nhiều, những nếp nhăn dặn dày sương gió trên mặt cũng rất có khí thế.

Trưởng phòng Thái là người béo đến híp cả mắt, mang mắt kính, khiến người ta có cảm giác tương tự với Bố Thoát Nội, sau này Hạ Tuy tìm hiểu được ở chỗ Tiểu Uông, trưởng phòng Thái là thân tín của Bố Thoát Nội.

Hai người sau khi tới đã trò chuyện đôi câu với ông cháu Giang gia, sau đó lấy lời khai theo trình tự, Hạ Tuy bổ sung tin tức về thế giới Hư, lại mở âm nhãn cho mọi người, kéo A Nguyên ra cho mọi người nhìn.

Tình huống có vẻ không lạc quan, đội trưởng Hướng tỏ vẻ sẽ lập tức trở về xin chỉ thị cấp trên, mau chóng xác định các đối tượng tình nghi, trưởng phòng Thái đương nhiên cũng đồng ý cung cấp tin tình báo, bởi vì có sự tồn tại của Hạ Tuy nên hợp tác rất ăn ý.

Có điều sau khi rời khỏi, trưởng phòng Thái nhìn chằm chằm A Nguyên đang bò rạp trên mặt đất bị Hạ Tuy dùng bùa giam cầm, mặt đầy hứng thú hỏi Hạ Tuy, "Sau khi sự việc kết thúc có thể mời vị này đến Bộ môn làm khách vài ngày không? Tôi rất có hứng thú đối với hình thức tồn tại của Hư."

Hạ Tuy nhíu mày, đưa tay thu A Nguyên về, "Xin lỗi trưởng phòng Thái, tôi đã hứa sẽ đưa cô ra đi đầu thai."

Trưởng phòng Thái cười cười, ánh mắt đã nhỏ lại khép thành một đường thẳng, "Đừng hiểu lầm, tôi chỉ nói như thế thôi, đầu thai cũng không có gì tốt, cái gọi là chuyển thế không phải sẽ biến thành một người hoàn toàn khác hay sao."

Hạ Tuy không tiếp tục cùng thảo luận chuyện đầu thai chuyển thế với trưởng phòng Thái nữa, cất bước ra cửa tiễn đội trưởng Hướng, đương nhiên trưởng phòng Thái chỉ có thể ngượng ngùng đi theo.

Hạ Tuy gọi điện thoại cho Lý Hải Sinh, báo cho đêm nay có thể sẽ về trễ một chút, bảo bọn họ cứ nghỉ ngơi trước.

Đã đồng ý cùng nhau ăn khuya, nhưng bây giờ Hạ Tuy đã chuẩn bị trực tiếp bước vào thế giới Hư, không xác định được tình huống bên trong thế nào, cũng không biết lúc nào mình mới có thể ra ngoài.

Ô huynh ở trong điện thoại bày tỏ tiếc nuối không thể cùng Hạ Tuy ngắm trăng ngâm thơ, có điều hắn bảo đảm sẽ viết ra giấy, ngày mai sẽ đưa cho Hạ Tuy giám định, thưởng thức một vài.

Ô huynh vẫn là lần đầu tiên cầm di động nói chuyện với người ta, cầm di động còn muốn tiếp tục tán gẫu với Hạ Tuy, bị Chu Khải kéo đi uống rượu, bây giờ trên tay Chu Khải không thiếu âm phù, muốn ăn cái gì dùng cái gì, dùng âm phù đốt cháy là có.

"Đêm nay phải đi vào đó? Có cần tôi đi theo không?"

Giang Húc nhìn Hạ Tuy cúp điện thoại rồi đi lên lầu, bản thân cũng đi theo hai bước.

Hạ Tuy vẻ mặt ngoài ý muốn quay đầu lại nhìn cô, "Cô không sợ?"

Vấn đề này hỏi làm Giang Húc nghẹn họng, Giang lão gia ở bên cạnh lại xem đến vui vẻ.

"Không cần, cô và ông nội Giang đi nghỉ ngơi đi, có điều đêm nay cô phải đổi phòng khác ngủ rồi."

Hạ Tuy không biết trong lúc vô ý mình đã làm người ta giận rồi, nhếch môi do dự một chút, rốt cuộc không tiện mở miệng.

Giang lão gia nhìn thấy, đi theo Hạ Tuy lên phòng của cháu gái, chờ Hạ Tuy và Hạ Dạ, Tiểu Hắc thương lượng sau khi đi vào làm gì, Giang lão gia đi đến bên cạnh vươn tay lấy Thanh Tuyền kiếm xuống, xoay người gọi Hạ Tuy, "A Tuy, lần này coi như cháu đã giúp A Húc nhà ông, chuyến này đi hung hiểm khó lường, ông già rồi không giúp được gì, cháu mang theo Thanh Tuyền kiếm, hi vọng nó có thể giúp đỡ cháu một vài."

Hạ Tuy vừa rồi chính là muốn mượn Thanh Tuyền kiếm, tuy rằng bởi vì Hư là một chủng loại khác ma quỷ nên tác dụng kinh sợ của kiếm bị suy yếu, nhưng có thanh bảo kiếm sắc bén bao năm không cùn, từng chém vạn sự vạn vật trong thiên hạ, Thanh Tuyền kiếm là một thanh cô kiếm hiếm có, tuy rằng còn chưa có linh trí, nhưng nó đã có khí tức của mình.

Hạ Tuy không biết Giang lão gia làm như vậy là vì thật sự muốn cảm ơn hắn đã giúp đỡ hay là đã nhìn thấu ý tưởng vừa rồi của hắn, nhất thời do dự.

Giang Húc vươn tay lấy Thanh Tuyền, cười nhét vào trong tay Hạ Tuy, "Đừng khách sáo với ông nội tôi, bình thường ông coi Thanh Tuyền như bảo bối, nếu đã mở miệng thì tuyệt đối không có miễn cưỡng chi cả, tôi đang chờ anh giải quyết mọi chuyện trong thế giới đó, miễn cho lúc nào đó lại có một Hư tới theo dõi tôi."

Giang Húc biết rõ mục tiêu của Hư chỉ có duy nhất, nhưng lại không nhắc đến.

Có điều ai mà biết sau khi Hư biến mất rồi có lại xuất hiện một Hư khác tương thích với mình hay không, Giang Húc nói như vậy cũng không sai.

Hạ Tuy không khách sáo nữa, nắm chặt Thanh Tuyền chắp tay với hai người, nói cảm ơn, rồi xoay người vào phòng tắm.

Có A Nguyên ở đó, Hạ Tuy nghĩ cách lấy một chút lực căn nguyên của cô ta, sau đó dựa vào cách đạo nhân lúc trước rời khỏi mà làm ngược lại, tự phong phong bế dương khí cả người, lại bảo Hạ Dạ che lại thần phủ và ấn đường của mình.

Mở âm nhãn nhìn, bây giờ toàn thân Hạ Tuy giống như không còn chút hơi thở nào của người sống.

Hạ Tuy giắt Thanh Tuyền kiếm bên hông, hai tay kết ấn, trung tâm của ấn kết là sợi khí căn nguyên của A Nguyên, đánh một chưởng vào mặt gương trong phòng tắm, thì thấy mặt gương lúc này giống như mặt nước bị một hòn đá ném vào, từ từ gợn sóng.

Hạ Tuy cảm giác được một lực hấp dẫn, quay đầu lại gật đầu với Giang Húc và Giang lão gia, lúc này mới mang theo Tiểu Hắc và Hạ Dạ cùng nhau nhảy vào trong gương.

Giang Húc nhìn thấy Hạ Tuy thật sự biến mất, sợ tới mức ngừng hô hấp, sau đó mới có chút cẩn thận tay chống cửa phòng tắm đưa đầu vào thăm dò, tấm gương đã khôi phục lại như trước, cái gì cũng không có.

Giang Húc vừa sợ hãi lại vừa tò mò, quay đầu nhìn thấy ông nội cũng ở đây, lòng hiếu kỳ của Giang Húc chiến thắng, đi vào trong hai bước, đối diện với mặt gương, này mới phát hiện tấm gương cũng không phải đã khôi phục lại bộ dạng như cũ.

"Ông nội, gương không phản chiếu được gì cả!"

Giang lão gia nhìn bình tĩnh, thật sự cũng đang rất tò mò, nghe vậy đi theo, vừa thấy, quả nhiên, rõ ràng hai ông cháu bọn họ đã đứng trước gương, nhưng trong gương lại không có gì cả.

Giang Húc muốn đưa tay sờ, lại bị Giang lão gia giữ chặt, "Đừng sờ, cẩn thận xảy ra chuyện."

Lỡ mà cháu gái vừa sờ vào liền biến mất, vậy quá đáng sợ, nếu cùng biến mất với Hạ Tuy còn đỡ, chỉ có một mình biến mất, nói không chừng sẽ đi tới một nơi khác không về được.

Nghĩ đến bản lĩnh hiện giờ của Hạ Tuy, Giang lão gia thở dài một hơi, nhưng cũng vui mừng, tốt xấu gì cũng không phụ những chờ mong của ông bạn già với cháu trai thứ hai, lại nghĩ đến những chuyện của Hạ lão thái thái làm năm đó, Giang lão gia nhăn mày.

"A Húc, con đi cho người điều tra xem tình hình của Hạ lão thái thái mấy năm nay ở Ngô Sơn Nguyên là như thế nào."