Không khí buổi sáng hôm nay ở thôn Phổ Lạp rất quỷ dị, khác với ngày hôm qua, tuy rằng trong thôn cũng chết một người đi làm công ở nơi khác, nhưng vẻ mặt của mọi người chỉ là hoài nghi kiêng kị, những thôn dân còn tụ tập tốp năm tốp ba bàn tán, có điều sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của họ.
Mà hôm nay thì khác, đến cả gia đình người chết Chương Tiến Mạo cũng yên lặng đến kì lạ.
Mà trong bầu không khí yên lặng như vậy, tiếng nhạc đám tang ở nhà Triệu Đông Hải lại càng rõ ràng hơn, giống như toàn bộ thôn đang chìm trong tang tóc, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gà gáy chó sủa.
Sau khi Tiểu Uông lái xe vào thôn, Hạ Tuy đã phát hiện bầu không khí kì quái này, Tiểu Hắc hếch mũi hít hít trong không khí, lặng lẽ nói với Hạ Tuy, "Chủ nhân, trong thôn này tử khí rất nặng!"
Hầu như toàn thôn nhìn không thấy một bóng người, nếu không phải ngẫu nhiên đi ngang qua nhà một người dân nhìn thấy bóng người bên cửa sổ, thì sẽ làm cho người ta nghi ngờ đây có phải là một thôn bỏ hoang hay không.
Ánh mắt bà Cung lạnh lùng, khuôn mặt già nua lạnh lẽo như vực sâu ngàn năm, những nếp nhăn trên mặt rũ xuống, làm cho bà có một vẻ rất tối tăm đáng sợ, không còn vẻ gì là hiền lành dịu dàng như trong lời nói của những người dân thôn Câu Lặc.
Sau khi bà Cung vào thôn nhìn thoáng qua đã nhắm mắt dưỡng thần, giống như nếu nhìn thôn này thêm một chút sẽ làm bẩn mắt, có thể thấy tuy đã qua vài chục năm, bà Cung vẫn là người yêu ghét phân minh của năm xưa.
"Đừng để bọn họ nhìn thấy tôi, nếu không sẽ xảy ra nhiều chuyện rất phiền phức."
Bà Cung đột nhiên mở miệng, giọng nói khàn khàn trầm trầm.
Tiểu Uông không nói hai lời liền kéo cửa sổ lên, không hỏi thêm nửa chữ.
May mắn trong thôn cũng không có người đi lại, đối với xe của những người bên ngoài, các thôn dân cũng không quan tâm.
Tiểu Uông trực tiếp lái xe đến cuối thôn, ở nơi đó, đội trưởng Dương đang đứng vừa hút thuốc vừa chờ Hạ Tuy.
Hạ Tuy sau khi xuống xe đã qua bên kia mở cửa xe cho bà Cung, đỡ người xuống xe, đội trưởng Dương vừa thấy, không cần hỏi đã rõ thân phận của bà cốt Cung, nhìn hành động của Hạ Tuy, rõ ràng bà cốt này có bản lãnh thật sự .
Đương nhiên, cho dù bà cốt Cung không có bản lãnh thật sự, một người đã lớn tuổi như vậy đi theo đến đây, dù không làm được gì, chỉ như vậy cũng khiến người khác phải tôn trọng rồi.
Đội trưởng Dương cung kính chào hỏi bà Cung một tiếng, lại bảo Tiểu Lệ đến đưa bà Cung vào nhà nghỉ một lát, còn mình ở bên ngoài nói chuyện với Hạ Tuy.
Hạ Tuy kể lại những chuyện bà Cung đã nói với mình cho đội trưởng Dương nghe, ngoại trừ chuyện Trai ngọc màu trắng và mười mấy năm trước thôn Phổ Lạp bắt đầu có người chết.
Bà Cung từng nói, mười mấy năm trước bà thông linh nhận được ý chỉ của Tân Hải thần, xuống biển tìm được Trai ngọc màu trắng, rồi sau đó đưa Trai ngọc màu trắng đến chỗ cao nhất của miếu Hải thần, cũng chính là chỗ chong chóng gió phủ đầy rêu mà lúc trước bọn Hạ Tuy tìm được Trai ngọc màu trắng.
Tân Hải thần đã trở về vị trí cũ, những người của thôn Phổ Lạp trong máu thịt hàm chứa khí tức của Hải thần năm xưa đương nhiên sẽ phải chịu trời phạt, cho nên mười mấy năm trước chết người, có thể xem như là do bà cốt Cung gây ra.
Tuy bà Cung không nói, nhưng thần sắc hiển nhiên không hề có chút hối hận nào.
Có thể bởi vì chuyện này truy đến tận cùng là do người của thôn Phổ Lạp tự mình tạo nghiệt, cho nên Hạ Tuy cũng không định sẽ kể chuyện này ra.
Còn những chuyện sau này xảy ra ở thôn Phổ Lạp, bà Cung lại tỏ vể đây không liên quan đến Hải thần, Hải thần rất nhân từ, những người chết năm xưa chính là những người trực tiếp tham gia hoặc có huyết thống trực hệ, trong máu thịt ẩn chứa nhiều khí tức của Hải thần, đó cũng là nhóm người bị tội nghiệt quấn thân nhiều nhất, còn những chuyện sau đó, chỉ e là do hành vi của Thần quang lẩn trốn dưới biển và thứ dưới vực sâu kia gây ra.
Bà cốt Cung nói thứ dưới vực sâu kia, rất có thể là "Bóng" của Thần quang, nếu là ánh sáng, tự nhiên sẽ có bóng, Thần quang giả dối, sau khi tính kế Hải thần lại nhân cơ hội thoát ly khỏi bản thể của Hải thần.
"Nếu mục đích cuối cùng của Thần quang là hóa thành hình người, vậy chắc chắc nó đã tách khỏi cái bóng của mình, bằng không một khi nó rời khỏi biển cả, liền sẽ bị thần linh trừng phạt."
Bà Cung đã ngẫm nghĩ cẩn thận chuyện Hạ Tuy kể về ánh sáng xanh của thế giới trong mơ, thậm chí nghi ngờ năm đó bản thể của Hải thần dễ dàng bị người thôn Phổ Lạp bắt được, nhất định là do bị Thần quang tính kế.
Bà cốt Cung chính là tín đồ trung thành nhất của Hải thần, hận ý đối với người của thôn Phổ lạp từ trước lúc biết hành vi của họ đối với Hải thần đã chưa từng giảm xuống.
Chuyện của bà Cung năm xưa, bây giờ nếu muốn điều tra, cho dù là bọn người Bố Thoát Nội cũng rất khó làm, bởi vì nơi này rất lạc hậu, ngược lại sẽ là một nơi tuyệt hảo để che giấu chân tướng đen tối.
Hạ Tuy không nói, bọn người đội trưởng Dương cũng không thể tưởng tượng được một bà lão già nua như vậy lại có thể liên quan đến chuyện năm đó.
Đội trưởng Dương ném tàn thuốc, chặc lưỡi một tiếng, nói sơ lược với Hạ Tuy tình huống của người chết, "Thời gian tử vong là ba giờ sáng nay, lần này người của chúng ta đến nhanh, người của Chương gia chưa kịp sắp xếp thi thể, cho nên chúng tôi đã phát hiện một ít đầu mối mới."
Trên người của người chết lại xuất hiện một vài thứ liên quan đến biển sâu, tỷ như rong rêu, tảo biển, trong tóc, mắt, móng tay đều có cát.
Mặt khác, người chết không phải là bị chết đuối, mà là chết trước rồi mới xuống nước.
"Đáng tiếc không thể giải phẫu, nếu không sẽ có nhiều số liệu hơn."
Đội trưởng Dương thở dài, nhưng kì thật trong lòng ông và Hạ Tuy cũng hiểu, lần này có dấu hiệu rất rõ ràng, không phải là do vật dưới vực sâu dùng ánh trăng làm trung gian.
"Lúc trước tôi còn không rõ, vì sao thứ kia ăn hồn phách rồi lại còn mang thi thể người ta trở về, có điều nghe cậu kể chuyện, tôi đã hiểu rõ rồi, nó chính là muốn ép tất cả người của thôn Phổ Lạp trở về?"
Tiểu Uông cũng không có chia sẻ tin tình báo của mình biết với đội trưởng Dương, mà phương hướng điều tra của bọn người đội trưởng Dương cũng không nhắm đến đây, cho nên đội trưởng Dương không hề biết rằng người dân trong thôn vô cùng lo lắng đã gọi điện thoại bảo người thân trong gia đình gấp rút trở về.
Hạ Tuy gật đầu, hỏi đội trưởng Dương xem có thể đi xem thi thể người chết hay không, "Có lẽ có thể xem trong ba hồn bảy phách của hắn còn sót lại chút ký ức gì không."
Nếu có, ít nhất có thể xác định được vị trí đại khái của "Bóng".
Đội trưởng Dương nghĩ nghĩ, đưa tay gọi vài người đến, chính là những người có ngoại hình có thể hù dọa người khác, "Đi, chúng ta lại đi một chuyến, nói là nghi ngờ hắn bị giết, muốn thành lập tổ điều tra đặc biệt."
Chương Tiến Mạo sau khi chết mới xuống nước, tuy rằng bên ngoài không tìm được miệng vết thương, nhưng ai dám cam đoan không phải bị đầu độc chết?
Còn về việc người nhà không muốn báo án?
Thật ngại quá, sự việc liên quan đến mạng người, hơn nữa còn có tính chất xảy ra liên tục, bọn họ có trách nhiệm và nghĩa vụ tự động tiến hành điều tra, tranh thủ diệt trừ nguy hiểm cho quần chúng nhân dân.
Hạ Tuy không biết đội trưởng Dương vừa bắt đầu đã có ý muốn chơi lưu manh, sau khi đến Chương gia rồi bị người của Chương gia cản trở quyết liệt, Hạ Tuy nhìn thấy đội trưởng Dương không nhanh không chậm trực tiếp để những đồng nghiệp vai hùm lưng gấu kia ngăn cản người của Chương gia, lúc này mới hiểu ra.
Có điều thời khắc quan trọng thì nên dùng thủ đoạn đặc biệt, khụ, Hạ Tuy giả vờ không suy nghĩ cẩn thận, chờ sau khi đội trưởng Dương dùng vũ lực giành quyền kiểm soát linh đường, mới bắt đầu tìm kiếm manh mối trên người Chương Tiến Mạo.
Đáng tiếc người này toàn thân sạch sẽ, từ đầu đến chân chỉ đơn thuần là một cỗ thân thể, đến cả máu thịt của hắn hẳn phải ẩn chứa khí tức của thần hồn cũng không có dấu vết gì.
Bởi vì màu lông của Tiểu Hắc quá bắt mắt, cho nên vừa rồi Hạ Tuy bắt nó bỏ vào trong ba lô, lúc này Hạ Tuy cũng ôm Tiểu Hắc ra ngoài, Tiểu Hắc ngửi ngửi, vẻ mặt ghét bỏ tránh xa thi thể dùng chân che mũi, "Mùi rất thối."
Tuy rằng Tiểu Hắc là Đế Thính chứ không phải là chó cảnh sát, Hạ Tuy giật giật khóe miệng, cũng hỏi một tiếng, "Tiểu Hắc, ngươi có thể dựa vào mùi này để tìm được Bóng không?"
Tiểu Hắc bị mùi hôi hun đến phải hắt hơi, nhăn nhăn cái mũi, gật gật đầu, "Hẳn là có thể tìm được, nhưng mà ta không thể đến gần quá, nếu mà cái bóng kia cũng chính là mùi này, vậy ta nhất định sẽ không ăn nó đâu!"
Đội trưởng Dương ở bên cạnh nhìn Hạ Tuy dừng động tác, bớt chút thời gian ngắm Tiểu Hắc, trước giờ vẫn cảm thấy con chó này có linh tính, vậy mà vừa rồi ông lại có cảm giác một người một chó đang trò chuyện, nhưng rõ ràng là không có phát ra tiếng động gì cả.
Đội trưởng Dương cảm thấy có thể do tối qua ngủ không đủ, lại thêm bản thân biết sẽ gặp phải những chuyện thần quái, cho nên mới nhịn không được bị hoang tưởng.
Ngẫm nghĩ một chút, đội trưởng Dương hỏi, "Thế nào?"
Hạ Tuy lắc đầu, "Ăn rất sạch sẽ."
Đột nhiên nghĩ tới bà Cung đã nói, trên người của thôn dân thôn Phổ Lạp có khí tức của Hải thần, Hạ Tuy hỏi đội trưởng Dương có thể tìm một thôn dân có thái độ ít chống đối một chút hay không.
Đội trưởng Dương cười khổ, "Việc này cũng khó đó, nhưng mà cứ chờ đi, tôi bảo người bắt một đứa trẻ đến đây."
Giọng điệu cứ như là kẻ buôn người vậy.
Đội trưởng Dương dặn dò người đi làm chuyện này, sau đó lại để những người khác thả người của Chương gia ra, bản thân ông và Hạ Tuy lười biếng ngoáy tai nhấc chân đi khỏi Chương gia trong tiếng chửi bới của người nhà họ.
Hạ Tuy quay đầu nhìn đội trưởng Dương, ngầm thở dài, thái độ này, người lãnh đạo dám dùng ông làm đội trưởng tổ trọng án quả thật tính tình không phải tốt bình thường.
Hạ Tuy mới vừa cảm khái, nhìn thấy có ba người đi tới, dẫn đầu là trưởng thôn.
Đuôi mày, khóe mắt, khóe miệng của trưởng thôn đã rũ xuống thành ba đường cong, ấn đường cũng tự dưng nhăn thành ba nếp nhăn sâu, cả người thoạt nhìn âm âm trầm trầm, giống như toàn thân được bao phủ trong làn sương đen vậy.
Kỳ thật theo tướng mạo học mà nói, đây chính là vì ấn đường biến đen. Có điều trong mắt Hạ Tuy, trưởng thôn không chỉ bị ấn đường biến đen thôi đâu.
Trưởng thôn đang nghiêng người thỉnh thoảng nghe hai đạo sĩ nói chuyện, thái độ không thể nói là nhiệt tình, có vẻ rất lạnh nhạt. Hai vị đạo sĩ có chút không cao hứng, cũng ngẩng đầu tỏ vẻ không thèm để ý tới trưởng thôn.
Muốn nói trưởng thôn lạnh nhạt với đám đạo sĩ, vậy thì đối với đám người đội trưởng Dương chính là phiền chán.
Trực tiếp gặp được bọn người đội trưởng Dương và Hạ Tuy, trưởng thôn nhìn không chớp mắt làm như không nhìn thấy bọn họ, chỉ quay đầu nhíu mày lạnh nhạt nói với hai người đạo sĩ "Nhanh lên".
Tầm mắt Hạ Tuy vô tình liếc qua hai người đạo sĩ, đột nhiên sửng sốt, xoay người lại nhìn thì ba người bọn họ đã bước vào trong nhà họ Chương.
Đội trưởng Dương cho rằng ba người đó có gì không thích hợp, vội vàng hỏi Hạ Tuy phát hiện ra cái gì.
Vẻ mặt Hạ Tuy rất phức tạp, không thể nói là khó hiểu hay là không biết phải nói gì. Cuối cùng vẻ mặt Hạ Tuy tỏ vẻ khó hiểu, giọng nói có chút nhẹ, "Hai người kia không phải là đạo sĩ hay sao? Tại sao trước áo có bát quái sau lưng lại có Phật ấn chữ Vạn?"
Đội trưởng Dương không nghĩ Hạ Tuy sẽ bị vấn đề này thu hút, nhất thời cười ha ha ra tiếng, cười xong mới vỗ vỗ vai Hạ Tuy, "Đại sư à, cậu có biết bây giờ mọi thứ đều thương nghiệp hóa cả rồi, người có bản lĩnh thật sự đâu còn mấy, trước kia tôi còn nhìn thấy một đám hòa thượng nhảy đại thần, phía sau lưng áo có in hình thái cực bát quái nữa, người ta còn nói đó gọi là phật-đạo-vu ba đạo cùng tu."
Hạ Tuy lộ vẻ mặt phức tạp, sau đó yên lặng nắm nắm ba lô phía sau. Tiểu Hắc nằm trong ba lô phát ra tiếng kêu ư ử an ủi chủ nhân.
Sau khi trở về không bao lâu, đội trưởng Dương qua nhiên đưa đến một đứa bé, khoảng bốn tuổi, trên tay cầm kẹo que, lúc bị mang đến đây hai mắt còn tràn đầy vẻ ngây thơ.
Hạ Tuy bị ánh mắt trong veo của đứa bé nhìn mà trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi, nắm tay để lên môi ho vài tiếng, lúc này mới ngồi quỳ một gối xuống đối diện với đứa trẻ, ngón trỏ dẫn khí điểm lên ấn đường của đứa bé. Đứa trẻ vốn còn đang sợ hãi muốn chạy trốn đột nhiên yên lặng nhắm hai mắt lại.
Hạ Tuy nhắm mắt ngưng thần, thuận theo sợi khí kia, đem ý thức của mình se thành sợi khí mỏng đi theo vào.
Đầu tiên "Nhìn thấy" chính là thần phủ của đứa trẻ, bởi vì tuổi đứa trẻ còn quá nhỏ, thần phủ vẫn chưa xây dựng hoàn thiện, bên trong là một đoàn "Hồn hỏa" màu trắng xen lẫn vài sợi khí màu đen.
Con người lúc còn nhỏ, ba hồn bảy phách chưa ổn định, rất dễ bị vài chuyện làm sợ tới mức thiếu hồn thiếu phách, đó là bởi vì "Hồn hỏa" không sung túc, cho nên trẻ con dương khí không nặng, càng dễ dàng nhìn thấy những thứ thuộc âm phủ.
Lại cẩn thận dạo qua một vòng trong cơ thể đứa trẻ, lúc Hạ Tuy thu hồi sợi khí đã ngẫm nghĩ, ngoắc ngón tay, sợi khí kia liền lưu lại trong thần phủ của đứa bé, dễ dàng đánh tan mấy sợi khí đen bên ngoài hồn hỏa.
Đứa trẻ lại mở to mắt, có cảm giác thế giới này đã khác rồi, giống như trời sáng hơn, nếu để nó nói, nó cũng không biết phải nói thế nào, chỉ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Buông nó ra đi, được rồi."
Hạ Tuy nói một tiếng với Tiểu Lệ và Hạ Đông đang ngồi xổm bên cạnh đề phòng đứa trẻ chạy trốn.
Hai người buông tay ra, đứa trẻ chần chờ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Tuy, sau đó nhanh chóng chạy biến mất dạng.
Hạ Tuy quay đầu nhìn thấy bà Cung đứng ở ngưỡng cửa lạnh lùng nhìn hắn, trong chớp mắt Hạ Tuy cảm thấy có chút không tự nhiên, tuy rằng cũng không cảm thấy mình làm như vậy có gì sai, nhưng mà làm việc này trước mặt bà Cung, giống như có chút không để ý tới tâm trạng của vị trưởng bối này.
Bà Cung xoay người đi vào phòng, Hạ Tuy suy nghĩ một chút, theo đi vào.
Không chờ Hạ Tuy nói gì, bà Cung ngồi trước bàn cơm thở dài, sau khi thở dài, khuôn mặt lạnh lẽo của bà cũng có vẻ dịu xuống mấy phần, "Hạ trưởng phòng làm rất tốt, không cần nói gì cả, là tôi không thể buông bỏ được những chuyện đó, đứa trẻ vừa rồi không phải là người có nghiệp chướng, cũng không có bị cha mẹ cho uống bột trân châu của Hải thần, trừ bỏ kế thừa huyết mạch của cha mẹ, so với những đứa trẻ khác không có gì khác nhau."
Hạ Tuy không nói chuyện, bà Cung ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Tuy xin ý kiến, "Hạ trưởng phòng, tôi có thể nhìn Hải thần một chút không?"
Mặc dù đó vẫn là một vị Hải thần chưa trưởng thành, nhưng bà Cung vẫn đối với nó vô cùng tôn kính, lúc buổi sáng không đề cập đến việc xem nó, tựa hồ là sợ khinh nhờn Hải thần.
Hạ Tuy gật gật đầu buông ba lô xuống, đầu tiên là Tiểu Hắc nhảy ra, Hạ Tuy tìm một chút, cuối cùng phát hiện, ừ, Hải thần mà bà Cung cảm thấy không thể khinh nhờn, nó đang lén lút mở vỏ trai ra, ý đồ muốn nuốt viên trân châu lớn.
Tác giả có lời muốn nói:
Tân nhậm Hải thần: ... Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa!
Hạ Tuy & Tiểu Hắc & Bà cốt Cung: em. . .
Tân nhậm Hải thần: . . . Được rồi, ta chỉ là liếm một ngụm, thật sự chỉ có một ngụm 【 toàn bộ cơ thể con trai ngọc màu trắng đã dán lên viên trân châu. Jpg]