Đạo Trưởng Tiên Sinh

Đạo Trưởng Tiên Sinh - Chương 70: Chú Chó Con




So với Chu Khải, Hạ Dạ hiển nhiên càng là một con quỷ hợp quy cách hơn, lúc nhìn thấy hộp gỗ đã nhíu mày, cả gương mặt bụ bẫm đều có vẻ nghiêm trọng, tay chống mặt bàn mông lui về phía sau, "Đồ vật này làm cho quỷ có một cảm giác rất áp bách, có điều ông đã nói là không cảm ứng được gì, nói vậy là không có hại đối với con người, ông nên tìm một gian phòng trống phong tỏa lại rồi tự mình mở nó ra."

Nhìn Hạ Dạ kiêng kị cái hộp gỗ, Hạ Tuy khẽ suy nghĩ, cất hộp gỗ vào, cầm hộp ngọc đựng sổ sinh tử và bút thần đem ra.

"Cậu nhìn xem cái này, khí tức trên này có giống của hộp gỗ không?"

Nghĩ đến những hình vẽ trên hộp gỗ, Hạ Tuy đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ những hình ảnh luyện ngục đó không phải do con người tạo nên?

Lúc trước bởi vì Hạ Tuy không có thể phát hiện điều gì kì lạ từ hộp gỗ, theo bản năng đã nghĩ tới những sạp hàng ven đường ở chợ đồ cũ cũng dùng mánh lới để tạo ra những đồ vật kiểu này.

Lúc còn ở cổ đại không phải Hạ Tuy chưa từng nhìn thấy có người cố ý làm ra những hộp gỗ mười tám tầng địa ngục kiểu này, dùng cái này để làm quỷ quái yêu ma kinh sợ, để chúng nó không động tới đồ vật trong hộp.

Nhưng nếu hộp gỗ này, thật sự có liên quan đến địa phủ thì sao?

Những trận văn trên hộp ngọc còn chưa khắc xong, Hạ Tuy không có cách nào, chỉ có thể tạm thời dùng bán thành phẩm để đựng.

Hộp ngọc bán thành phẩm, cũng không đủ để ngăn cách khí tức của đồ vật bên trong.

Hạ Dạ dựa sát vào một chút, ngửi ngửi, gật đầu tỏ vẻ có khí tức giống như hộp gỗ, "Giống như đám sương mù ở thế giới trong mơ vậy, có cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo."

Sương mù màu vàng là không khí ở hoàng tuyền, sổ sinh tử ở địa phủ đã mấy vạn năm, bên trên nhất định có lây nhiễm khí vị ở nơi đó.

Như thế, Hạ Tuy cũng không trì hoãn, bảo Hạ Dạ nghỉ ngơi trước, bản thân thì cất tất cả đồ vào ba lô, xách xuống lầu, đến phòng khách nhỏ cạnh văn phòng.

Nơi này vốn là phòng dùng để tiếp đón khách quý, đáng tiếc Hạ Tuy đã quen trò chuyện riêng với người ta ở văn phòng riêng của mình.

Lần trước lấy đồ vật trong mắt Tằng Khả cũng là bày trận ở đây, từ sau lần đó, nơi này coi như là phòng làm việc của Hạ Tuy, ghế sô pha hay những đồ vật khác đều bị dọn ra ngoài, chỉ mang vào những dụng cụ để Hạ Tuy vẽ bùa, điêu khắc gỗ hay khắc ngọc.

Hạ Tuy xuống lầu thì già Lý đã lên lầu, Lý Hải Sinh đang ngồi ở bàn làm việc làm bài tập.

Bởi vì Hạ Tuy dạy hắn không ít phù chú có thể giúp tinh thần tỉnh táo, tiến độ học tập của Lý Hải Sinh rất khá, bây giờ đã đi theo giáo viên dạy kèm học xong kiến thức lớp tám rồi, Lý Hải Sinh đã nói với Hạ Tuy và già Lý, hy vọng chín tháng khai giảng có thể trực tiếp học lớp chín.

Già Lý và Hạ Tuy đều không có ý kiến gì, chỉ cần bản thân cậu cảm thấy có thể đuổi kịp tiến độ, cho nên khoảng thời gian này ngoại trừ lúc đi theo Hạ Tuy tập luyện buổi sáng buổi chiều, Lý Hải Sinh đều dành thời gian nghiêm túc học hành, trong lúc đó có phải dành thời gian để luyện tập vẽ bùa theo cuốn bách khoa toàn thư về vẽ bùa do Hạ Tuy cho cậu nữa.

Lý Hải Sinh bây giờ còn chưa nắm giữ được khả năng dẫn khí để sử dụng, cái gọi là vẽ bùa cũng chỉ là để mình quen thuộc với những kí tự kì lạ đó thôi.

Phù và chú, chính là một loại ngôn ngữ để liên hệ với thế giới quỷ thần, Lý Hải Sinh muốn nhập đạo, đương nhiên trước hết phải nắm giữ được thứ ngôn ngữ này.

Nhìn thấy Hạ Tuy xuống lầu, Lý Hải Sinh cầm bút đứng lên gọi sư phụ, "Sư phụ, đã trễ thế này xuống dưới có chuyện gì không?"

Hạ Tuy phẩy tay bảo cậu ngồi xuống, "Ừ, có chút việc, con cũng nghỉ ngơi sớm đi, vẫn còn đang tuổi ăn tuổi lớn, đừng ngủ trễ quá ảnh hưởng đến sự điều hòa khí âm dương trong cơ thể.”

Lý Hải Sinh đang còn muốn nói bản thân mình vô cùng tỉnh táo có thể thức tới đêm khuya, nghe thấy nửa câu sau, nuốt lời muốn nói lại, ngoan ngoãn "Dạ" một tiếng, thu dọn đồ đạc lên lầu chuẩn bị đi ngủ.

Trong văn phòng lớn có tới mấy cái bàn làm việc, bây giờ chỉ có Hạ Đông xem như là nhân viên cần bàn làm việc, Tiểu Uông là tài xế, già Lý là lao công, Hạ Tuy có phòng làm việc của mình, cho nên bàn làm việc dư lại ở văn phòng lớn đều tùy mọi người sử dụng, Lý Hải Sinh cũng chọn một chiếc bàn để làm bàn học.

Lý Hải Sinh không có hỏi sư phụ có cần giúp đỡ hay không, bởi vì cậu biết nếu thật sự có yêu cầu, hoặc là cho phép cậu ở đây, không cần cậu hỏi sư phụ cũng sẽ chủ động gọi cậu.

Bây giờ sư phụ không mở miệng, chứng tỏ là chuyện sư phụ sắp làm không thể có mặt người khác.

Cầu thang gỗ vang lên những tiếng bước chân, sau đó đã yên tĩnh trở lại.

Hạ Tuy vào phòng làm việc, đặt ba lô xuống, theo thường lệ nhét bùa vào vách tường và khe cửa, để cả gian phòng trở thành một nơi đặc biệt cách ly hoàn toàn với thế giới bên ngoài.

Bên cạnh lại đặt không ít đồ vật, la bàn, lá bùa, kính âm dương, hạt gỗ hòe, hạt gỗ đào, kiếm gỗ đào các thứ để dự phòng.

Nếu lát nửa thả đồ vật đó ra có nguy hiểm, thì đều có thể tùy thời tấn công hoặc thu phục.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, Hạ Tuy đốt ba ngọn nến trắng, tắt toàn bộ đèn điện trong phòng, cả không gian trở nên có chút mờ ảo.

Trên bàn theo thứ tự đặt hộp gỗ và túi vải Hạ Tuy lấy từ sàn nhà ra, hộp gỗ hiển nhiên là có liên quan đến địa phủ, còn đồ vật trong túi vải lại có cảm ứng huyết mạch với hắn.

Túi vải này có vẻ là nhiều đồ vật được tùy tiện gói lại một chỗ, bởi vì tầng ngoài cùng là một chiếc áo choàng mỏng đã cũ, của nữ, bên trên còn dính máu, bởi vì thời gian đã rất lâu, vết máu giống như máu chó trộn lẫn với chu sa.

Hạ Tuy nhìn gói đồ, tiện tay cầm lên một lá bùa quơ qua, lá bùa bị đốt cháy tàn tro rơi xuống gói đồ, xác nhận gói đồ không có phản ứng, Hạ Tuy lúc này mới cẩn thận gỡ bỏ lớp ngoài cùng.

Nhìn thấy đồ vật bên trong, Hạ Tuy chau mày, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ.

Mở áo choàng của phụ nữ ra, bên trong có một đoạn cuống rốn, Hạ Tuy xác định cái này hẳn là cuống rốn của mình ở kiếp này, mặt khác có một cái bình thủy tinh nhỏ, bên trong là tro tàn của vật gì đó.

Hạ Tuy lấy ra một chút, trích máu đầu ngón tay trái khảy một ít tro bắt quyết tìm nguồn gốc, nhìn thấy đó là một cuốn rốn bị lửa thiêu đốt.

Bản thân mình ở kiếp này, cuốn rốn lúc mới sinh, tro đốt từ cuốn rốn, bên cạnh lại có thêm một tấm áo lót của trẻ sơ sinh.

Hạ Tuy cẩn thận nhìn lại tấm áo choàng phụ nữ, màu sắc đã phai rồi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được màu sắc trước đây, là màu lam nhạt, Hạ Tuy kết luận đây chắc là đồ của mẹ mình ở kiếp này.

Còn Hạ lão thái thái, nhất định là bà ta sẽ thích những màu tối đậm, Hạ Ngải cũng vậy, không phải những màu sắc chói mắt cỡ đỏ tía thì không mặc.

Mấy thứ này tách ra nhìn, đều rất bình thường, nhưng lại trùng hợp được gói lại với nhau, đã có mẹ lại có con, kết nối giữa cả hai là cuốn rốn cũng có, lại cố ý đặt dưới sàn nhà trong góc tường, thoạt nhìn hẳn là đã được chôn ở đó từ khi Hạ Tuy được sinh ra tới giờ, dụng ý như vậy thật không bình thường.

Phỏng đoán của Hạ Tuy đối với Hạ gia lại chắc chắn thêm vài phần, lại đi nhìn hộp gỗ.

Hộp gỗ đã bị Hạ Tuy kiểm tra nhiều lần, lần này Hạ Tuy chỉ dẫn khí để ngăn cách dương khí ở tay trái, để hộp gỗ không thể tiếp xúc được với khí tức của bản thân, mở miệng hộp hướng ra ngoài, Hạ Tuy cẩn thận từng chút một mở ra hộp gỗ.

Hộp gỗ có chút cũ kỹ, công nghệ chế tác chính là loại kỹ thuật có từ thời cổ đại rồi, trục gỗ của nắp và thân hộp đã lâu chưa được bảo dưỡng, lúc mở ra nghe tiếng rít rít.

Nhưng mà ở trong căn phòng yên tĩnh, cũng chỉ còn lại những tiếng rít rít này, sau khi hoàn toàn mở hộp ra cũng không xảy ra chuyện gì cả.

Hạ Tuy quay hộp lại vào người, chăm chú nhìn vào bên trong, lần này thật sự ngây ngẩn cả người.

Trước đó Hạ Tuy từng tượng tưởng rất nhiều, nhưng không hề nghĩ tới, trong hộp chỉ để một con chó nhỏ làm bằng gỗ.

Không chỉ như thế, đây là một con chó nhỏ được điêu khắc vô cùng trừu tượng.

Hạ Tuy trầm mặc, đưa mắt tìm kiếm trong hộp nửa ngày, xác định trong hộp gỗ này không còn đồ vật gì đặc biệt.

Hạ Tuy làm không hiểu Hạ gia rốt cuộc là có ý gì, theo như lúc trước hắn phỏng đoán, phía đông nam hướng về phía tây bắc, vả lại để trên vị trí cao tầm bốn mét, đây là tư thế cung phụng.

Cho nên bọn họ đang cung phụng một con chó bằng gỗ do trẻ con điêu khắc hay sao?

Hạ Tuy không nghĩ ra được, túi vải để bên cạnh lại nhảy dựng lên, đồng thời còn vang lên hai tiếng trầm đục, giống như có người đang vỗ vào bề mặt sách vở.

Đáng tiếc sức lực nhỏ, âm thanh cũng rất nhỏ.

Có thể phát ra tiếng vang như vậy, ngoại trừ quyển sổ sinh tử giả chết kia thì còn ai?

Hạ Tuy nhìn nhìn con chó bằng gỗ, vươn tay cầm sổ sinh tử nãy giờ vẫn đang tìm cảm giác tồn tại ra ngoài.

Mới từ trong hộp ngọc đi ra, cuốn sách cũ nát này vội vung vẫy giống như đã vẫy bụi, sau đó trên bìa sách thong thả hiện ra ánh sáng vàng.

Hạ Tuy sao lại cảm thấy sổ sinh tử đang có vẻ rất cẩn thận, ánh sáng vàng kim nhàn nhạt sau khi ngưng tụ đến trình độ nhất định đã dừng lại, rồi bắt đầu bay lên không, dần dần hình thành vài kí tự giống như vẽ bùa.

Lá bùa được vẽ ra rất chậm rãi thong thả, Hạ Tuy quan sát mà cũng bất giác thở chậm theo, cứ giống như nếu thở mạnh một chút là sẽ thổi bay những ký tự bùa chú này vậy.

Lá bùa cuồn cuộn xoay tròn vỡ tan ngưng tụ, Hạ Tuy không biết quá trình này rốt cuộc hao phí bao nhiêu thời gian, chỉ mơ hồ nhớ rõ bản thân nhìn xem đến nhập thần, hốt hoảng tỉnh lại, bên ngoài đã có tiếng vẩy nước quét nhà, tiếng xe cộ qua lại.

Có tiếng vẩy nước quét nhà nghĩa là thành thị đã thức dậy rồi, văn phòng hỗ trợ xã hội ở phố Ngô Đồng vẩy nước quét nhà lúc năm giờ, so với Hạ Tuy thức dậy tập luyện còn sớm hơn nửa giờ.

Hạ Tuy hoảng hốt bỗng nhiên ngưng tầm mắt lại, những kí tự bùa đó cuối cùng đã ngưng tụ thành công, xoay tròn bay về hướng hộp gỗ, cuối cùng nhất nhất chui vào trong người con chó bằng gỗ.

Mọi chuyện hoàn thành, sổ sinh tử trong nháy mắt giống như ngọn đèn tàn trước gió, so với bộ dạng lúc trước lại rách nát thêm mấy phần.

Mà trong hộp gỗ, con chó bằng gỗ điêu khắc theo trường phái trừu tượng bắt đầu lóe kim quang, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được càng ngày càng xinh đẹp, "Gâu!"

Đột ngột có tiếng chó sủa khiến Hạ Tuy ngẩn người, không dám tin nhìn hộp gỗ, con chó bằng gỗ bên trong đã nhảy ra ngoài.

Tuy rằng rất dễ nhìn, so với vẻ bề ngoài thô ráp lúc trước, đã có thể xem như do cấp bậc đại sư điêu khắc ra, nhưng cho dù khắc có giỏi, thì cũng chỉ là con chó bằng gỗ thôi.

Chẳng lẽ trong đã giam giữ hồn phách của một con chó? Hoặc đây là một tác phẩm của các vị thần quân quỷ quan nào đó dưới địa phủ?

Hạ Tuy không ngừng suy đoán, con chó nhỏ kia cũng rất nhanh thích nghi với trạng thái của mình, quay đầu nhìn nhìn chung quanh, sau đó le lưỡi thở hộp hộp, vẻ mặt sung sướng quay lại bắt đầu gặm hộp gỗ.

Bộ dạng ăn hộp gỗ đó, khiến Hạ Tuy liên tưởng đến hình ảnh Chu Khải gặp khoai tây chiên.

Nhưng chỉ trong một chút ngẩn người, con chó nhỏ rất nhanh đã gặm xong hộp gỗ. Sau khi ăn xong cũng không thấy nó có ý dừng lại, quay đầu nhảy dựng, chạy đến bên cạnh gặm luôn giá cắm nến bằng kim loại còn dư lại chút sáp nến và ngọn lửa gần tàn ăn luôn vào bụng.

Nó thật là có thể ăn, ăn xong giá cắm nến lại quay sang ăn hoa quả cúng trên bàn, đến cả cái khay đựng, toàn bộ đều vào bụng nó hết.

Hạ Tuy mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vội vàng muốn ngăn cản nó, nhưng mà con chó gỗ này rất nhanh nhẹn, Hạ Tuy chỉ mới nói mấy chữ "Chờ một chút", con chó nhỏ đã bắt đầu gặm hết hạt gỗ đào kiếm gỗ đào và các thứ bùa chú trên bàn.

Nếu không phải Hạ Tuy phản ứng nhanh một tay xách ba lô một tay xách gói vải có cuốn rốn lên, những thứ này sợ rằng trong chớp mắt sẽ bị con chó này ăn mất.

Hạ Tuy đã đổ mồ hôi trán, Vô Lượng Thiên Tôn*, sổ sinh tử rốt cuộc đã đánh thức đồ vật quỷ quái gì đây! (*đây là câu cửa miệng bên đạo gia, tương tự câu Oh my God vậy)

Hạ Tuy vô cùng nghi ngờ trên đời này có vật gì con chó này không thể ăn!

Con chó gỗ thấy ăn không được những thứ trên tay Hạ Tuy, cũng không dây dưa, quay đầu cạp tường, đến mấy chục lá bùa Hạ Tuy nhét vào kẽ tường cũng bị nó đào ra ăn luôn.

Cuối cùng cũng ợ lên một cái, con chó gỗ bằng nửa bàn tay phụ nữ cuối cùng đã lớn lên bằng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành.

Chó gỗ quay đầu mắt sáng như sao nhìn Hạ Tuy, Hạ Tuy đều sắp cho rằng chó gỗ cũng coi mình thành đồ ăn luôn rồi, kết quả chó gỗ lại ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất, ngưỡng cổ lấy lòng “gâu gâu” gọi Hạ Tuy hai tiếng.

Hạ Tuy không dám chắc chó gỗ đang lấy lòng hay có mưu kế gì, nghĩ nghĩ, nửa ngồi xổm xuống thăm dò đưa tay ra.

Chó gỗ nâng mũi ngửi ngửi, cái đuôi gỗ cứng ngắc vẫy vẫy, ngoan ngoãn lại "gâu" một tiếng, chủ động cúi đầu cọ trán vào tay Hạ Tuy.

Nói thật, đầu bằng gỗ, cảm giác sờ cũng không tốt lắm, có điều tốt xấu cũng coi như Hạ Tuy đã xác định được thái độ của chó gỗ đối với hắn.

Mới vừa thả lỏng một chút, không ngờ cái đầu gỗ kia đột ngột há mồm, cắn một ngụm lên đầu ngón tay của Hạ Tuy.

Lần này quả thật Hạ Tuy đã kinh ngạc đến vã mồ hôi lạnh, nhưng lại không rút tay về như phản ứng thông thường, bởi vì Hạ Tuy phát hiện chó gỗ cắn hắn, nhưng mà không giống như nó đang muốn ăn tay của hắn.

Quả nhiên, chó gỗ chỉ cắn rách đầu ngón tay của Hạ Tuy, lấy lòng liếm liếm, sau đó tự mình lui lại, đứng ở nơi đó nghiêng đầu nhìn Hạ Tuy, một đạo ánh sáng vàng nhạt phát ra từ cơ thể nó, ánh sáng càng lúc càng sáng, sáng đến vô cùng chói mắt, nhưng trong mắt Hạ Tuy lại thấy vô cùng dịu dàng ấm áp.

Hạ Tuy cũng không chớp mắt, cứ duy trì tư thế nửa ngồi đó, mắt mở to nhìn ánh sáng của chó gỗ từ từ rút đi, sau đó bị một bộ lông màu đen bao trùm.

"Sư phụ? Tới giờ tập luyện rồi, để con đi tập trước hay sao?"

Ngoài cửa, có tiếng của Lý Hải Sinh truyền tới.

Hạ Tuy còn chưa hé răng, con chó đen vẫn còn chưa chuyển hóa xong cái đuôi đã vô cùng nhiệt tình nhảy tới cánh cửa sủa gâu gâu, vùi đầu liền muốn gặm ván cửa.

Hạ Tuy sợ tới mức ngồi xổm xuống dịch qua ôm con chó trong lòng, vừa rồi con chó này hưng phấn sủa hai tiếng cũng không có gì tốt đẹp đâu, đây là phát hiện ngoài cửa có đồ có thể ăn!

Tác giả có lời muốn nói:
Sổ sinh tử: Lớn tuổi rồi dùng chút sức đã mệt đứt hơi, tiếp tục nằm thôi, càng cũ nát cũng rất tốt, ít nhất không cần lo lắng có người trộm đi bán đúng không?

Thần bút: ... [tiếp tục giả chết ]

Chó đen: Gâu gâu! Oa bên ngoài có thật nhiều thật nhiều thứ có thể gặm! [nhìn chằm chằm con người, xe cộ, nhà cửa bên ngoài đôi mắt sáng như sao]

Đạo trưởng: Tim tôi đau quá man, không còn muốn yêu nữa, vô lương Thiên Tôn (thiên tôn không có lương tâm) [vẻ mặt nhìn thấu hồng trần]