Đạo Trưởng Tiên Sinh

Đạo Trưởng Tiên Sinh - Chương 56: Mộng Cảnh Của Bút Thần 2




Sáng sớm hôm sau già Lý dựa theo căn dặn của Hạ Tuy, mang ra sân một cái ghế một cái bồ đoàn* (*cái đệm tròn để quỳ), pha trà để sẵn ở đó, lại dọn lên bàn một đĩa thịt luộc nước trong, gà vịt ngỗng mỗi loại một con, lại có mâm ba thứ quả, ba món mặn ba món chay đầy đủ cả.

Để sẵn lư hương, châm sẵn hai ngọn nến hai bên trái phải.

Hạ Tuy mặc đạo bào màu xanh viền trắng, sau lưng có hình âm dương thái cực, không có hình bát quái, bởi vì bát quái không thuộc đạo môn của bọn họ.

Đạo bào này chính là đến tiệm may đặt làm, nói thật, mặc quần áo như vậy, trên đầu lại không có tóc dài, không có trâm gỗ, rất không được tự nhiên.

Nhưng trường hợp như hôm nay, Hạ Tuy vẫn phải mặc.

Lý Hải Sinh cũng có một bộ, nhưng mà phải để sau khi dâng trà bái lạy Tổ sư gia, Hạ Tuy làm sư phụ mới đem đạo bào giao cho cậu.

Bởi vì Hạ Tuy tu hành, bái lạy đều là mặt trời mọc mặt trời lặn, cho nên thời gian làm lễ bái sư cũng định vào lúc mặt trời vừa mới mọc.

Vì buổi lễ này, sáng nay Hạ Tuy đã hủy bỏ bài tập luyện buổi sáng.

Đến giờ lành, Hạ Tuy mặc đạo bào bắt đầu thắp nhang.

Đầu tiên thắp một nén nhang, ngụ ý vạn pháp quy về một mối, sau này Lý Hải Sinh phải bỏ đi những đạo phái khác, chỉ duy độc đi theo Tự nhiên đạo.

Cắm nhang xá một cái, bái lạy thiên đạo.

Đỡ lấy tay áo rộng, Hạ Tuy lại thắp nén nhang thứ hai, ngụ ý âm dương hai giới, sau này hàng yêu trừ ma ở hai giới, mong được chư vị thần linh ở âm dương hai giới quan tâm.

Cắm nhang xá hai cái, bái lạy âm dương hai giới.

Đốt nén nhang thứ ba, bái lạy Tam Thanh Tam bảo Tam tài.

Lần lượt lại thắp bảy nén nhang, bái lạy Bắc đẩu thất tinh thần quân.

Tự nhiên đạo của bọn họ chỉ bái lạy có bao nhiêu đây vị, có vài môn phái phải thắp đến một trăm lẻ tám nén nhang, chính là phải bái lạy Thiên Tinh Đấu Tinh Bắc Đẩu Địa sát khắp nơi.

Bái lạy xong rồi, Hạ Tuy mới dẫn theo Lý Hải Sinh cùng nhau thắp ba nén nhang, miệng tụng khẩu quyết khai sáng của Tự nhiên đạo kinh, bái Tổ sư gia.

Lý Hải Sinh cắm nhang vào lư hương, ba làn khói xanh lượn lờ rồi bay thẳng lên trời, đây chính là Tổ sư gia đã đồng ý.

Lần trước ở trong phòng thắp nhang hỏi ý kiến Tổ sư gia đã không nhịn được bày tỏ thái độ, hôm nay Hạ Tuy cảm thấy cũng sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Lý Hải Sinh lại không biết những điều này, nơm nớp lo sợ rất là khẩn trương nhìn nén nhang mình cắm trong lư hương, xác định khói không bị tán loạn cũng không xuất hiện vấn đề gì, lúc này mới thở phào, quay đầu cười cười với Hạ Tuy.

Hạ Tuy trấn an cười gật gật đầu, vén đạo bào ngồi xuống ghế, già Lý đứng bên cạnh nhanh nhẹn cầm trà đưa tới.

Lý Hải Sinh lần đầu tiên mặc trường bào như vậy, tất nhiên động tác sẽ không được thong dong như Hạ Tuy, vừa quỳ xuống thì đã quỳ luôn lên tay áo.

Đỏ mặt vội vàng giật giật ống tay áo ra ngoài, Lý Hải Sinh vươn tay cầm trà, cung kính hai tay giơ qua đỉnh đầu, biết vâng lời hơi hơi cúi đầu, "Mời sư phụ uống trà."

Hạ Tuy nhận trà, uống một ngụm, ngón tay điểm ba lần lên trán Lý Hải Sinh, đầu tiên là ấn ký của Tự nhiên đạo, thứ hai khai mở phần hư không, có thể nạp khí trong thiên địa, hoặc hàng yêu trừ ma, hoặc tu thân tu tâm.

Ba là khai mở thần trí, từ đó khai mở thần phủ, có thể liên hệ với thân thể, bách quỷ không thể quấy nhiễu.

Lý Hải Sinh chỉ cảm thấy ấn đường bị sư phụ tùy ý điểm ba lần, bản thân mình giống như một chiếc chuông nặng nề, mà ngón tay của sư phụ chính là chiếc chùy, điểm nhẹ ba cái giống như đang gõ ba hồi chuông, boong boong boong, từ thân thể đến thần hồn, có một loại biến hóa nói không nên lời.

Lý Hải Sinh đắm chìm trong cảm giác này, sửng sốt một chút, lúc phụ hồi tinh thần vội vàng chắp hai tay lại, cúi người bái lạy ba cái, "Đa tạ sư phụ."

Hạ Tuy cầm đạo bào ở trên bàn, đưa cho Lý Hải Sinh, Lý Hải Sinh lại nói một tiếng "Đa tạ sư phụ", Hạ Tuy lúc này mới thở phào, trả lời "Đồ nhi ngoan", lại nói thêm một đoạn lời răn dạy khích lệ Lý Hải Sinh dốc lòng tu đạo không được đi đường ngang ngõ tắt các kiểu.

Năm đó lúc Hạ Tuy còn thiếu niên đã từng chê bai, cảm thấy lễ bái sư của bọn họ đệ tử cần phải gọi sư phụ ba tiếng, sư phụ mới có thể trả lời một tiếng, cũng không biết Tổ sư gia định ra quy củ này có cảm giác thế nào.

Bây giờ đến thời hiện đại, Hạ Tuy rốt cục đã tìm được từ để hình dung chính xác, đó chính là kiêu ngạo.

Vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ chê bai trong đầu, Hạ Tuy lại đứng dậy dắt theo đệ tử mới nhận đến tế bái Tổ sư gia lần thứ hai, mổ bụng gà vịt ngỗng, lấy ra ba loại rau dưa ba màu đã được nhét vào trước đó, lúc này lễ bái sư mới xem như kết thúc.

Tuy rằng toàn bộ quá trình không quá phức tạp, nhưng không thể làm quá sơ sài, Chu Khải và Hạ Dạ muốn đứng xem cũng phải ngoan ngoãn chui vào trong hạt gỗ hòe.

Tuy rằng Tự nhiên đạo của bọn họ không phân biệt giống loài, không chú ý nhiều như vậy, nhưng dù Tổ sư gia nhìn thấy bọn Chu Khải cũng không trách tội, còn những quỷ thần khác thì lại không nhất định đều sẽ dễ dàng như vậy.

Sáng sớm như vậy, người xem lễ cũng chỉ có già Lý và Hạ Đông cố ý đến sớm, bên Dương đội trưởng Hạ Tuy cũng không có thông báo.

Hai ngày nay Dương đội trưởng mới thụ lý một vụ án mạng, vừa mới rảnh rang hai ngày lại bắt đầu bận rộn, Hạ Đông bị Hạ Tuy dặn dò, nên không có cố ý tìm ông nói chuyện này.

Lễ xong, Hạ Tuy lên lầu thay quần áo, Lý Hải Sinh vẫn không thể thay, hôm nay phải mặc đạo bào ở trước mặt Tổ sư gia thử cảm ứng tồn tại của “khí”.

Nếu ngày đầu tiên mặc đạo bào bái tế Tổ sư gia mà vẫn không cảm ứng được gì, vậy chính là cần thêm một năm rưỡi sau mới có thể xác định thiên phú.

Cả ngày hôm nay Lý Hải Sinh không đến lớp học thêm, Hạ Tuy cũng không làm chuyện khác, chuyên tâm chỉ đạo Lý Hải Sinh, mãi đến lúc mặt trời sắp lặn chỉ còn một đường sáng phía chân trời, Lý Hải Sinh rốt cục cảm giác ấn đường đau xót, trong thân thể có cảm giác như có một con đường được mở ra.

Nương theo cảm giác đó, nhắm mắt lại dùng một thị giác khác cảm nhận thế giới này, Hạ Tuy ngồi bên cạnh cũng cảm thấy được, mở hai mắt nhìn về phía Lý Hải Sinh, vừa vặn đối diện với tầm mắt kinh ngạc và bất an của Lý Hải Sinh.

"Sư phụ..."

Lý Hải Sinh vừa có được một thị giác mới cảm thấy vô cùng bất an, cho dù là người hay là vật khác, lúc vừa mới tiếp xúc với đồ vật bản thân lần đầu biết đến thì sẽ có cảm giác này.

Hạ Tuy đưa tay sờ sờ đầu của thiếu niên, "Cảm ứng được đúng không? Rất lợi hại."

Lý Hải Sinh lúc này mới thở phào, tiện đà vui vẻ hẳn lên, nghĩ tới điều gì, Lý Hải Sinh tò mò hỏi Hạ Tuy, "Sư phụ, lúc trước bao lâu thì người cảm ứng được ?"

Hạ Tuy nghĩ nghĩ, trên mặt có vẻ thoáng nhớ lại, "Chính là lúc vừa mới thắp nhang cho Tổ sư gia."

Hạ Tuy chính thức bái sư lúc năm tuổi, sư phụ Lão ngoan đồng vui vẻ tới mức muốn lượt bỏ bớt những nghi lễ tiếp theo sau.

Nếu không phải Hạ Tuy tuổi nhỏ những đã trầm ổn hiểu chuyện, có nề nếp kiên trì nghiêm túc hoàn toàn bộ nghi lễ, Hạ Tuy nghi ngờ con đường tu đạo của mình có thể thông thuận được như vậy hay không.

Đương nhiên, đối lập trên con đường tu đạo chính là hắn và tiền tài kiếp này vô duyên.

Cũng không phải không có người trong mệnh thiếu tài giống như hắn, nhưng mà không có ai đạt tới trình độ chỉ cần không để ý là sẽ dễ dàng rơi vào cảnh ăn không đủ no mặc không đủ ấm, cho nên Hạ Tuy yên lặng đổ lỗi tại sư phụ ngay tại chỗ đã muốn ăn gà vịt ngỗng dùng tế bái Tổ sư gia.

Dù sao Hạ Tuy cho rằng Tổ sư gia cũng không phải là người quá rộng rãi phóng khoáng, bởi vì trả thù việc bị cướp đồ ăn mà lén lút làm điều này, cũng không phải làm không được.

Lý Hải Sinh nghe vậy lắp bắp kinh hãi, lại vui tươi hớn hở, còn vui hơn lúc bản thân cảm nhận được khí: "Sư phụ, người thật lợi hại!"

Sùng bái sư phụ lợi hại như vậy, Lý Hải Sinh quyết định phải nỗ lực học tập sư phụ.

Lý Hải Sinh coi như đã thành công bước đầu, già Lý vui vẻ dọn một bàn thức ăn ngon cho bọn họ.

Trừ bỏ lúc trước Hạ Tuy bán đồng hồ đeo tay được mấy vạn đồng kia, tiền lương của Hạ Tuy và già Lý còn chưa được phát, nhưng bây giờ hai người đã có công việc ổn định, tiền lương cũng không thấp, Hạ Tuy không tính các khoảng phụ cấp khi làm nhiệm vụ, một tháng cũng có thể nhận năm sáu vạn, nếu có thêm phụ cấp như Hạ Đông nói thì hơn mười vạn.

Một mình già Lý ôm hết việc tạp vụ ở văn phòng, còn kiêm chức bảo vệ, tiền lương cũng không thấp, bỏ qua phụ cấp thì cũng được hơn tám ngàn.

Có chế độ tiền lương như vậy, già Lý cũng không cần tiết kiệm nữa, gần đây còn cảm thấy thức ăn mình nấu có chút đơn giản, mua thêm mấy quyển thực đơn trở về, lúc nhàn rỗi lấy ra đọc, mặc dù không tinh thông toàn bộ, nhưng tốt xấu cũng học thêm được vài món có thể lên mặt bàn.

Hạ Đông lúc chạng vạng đã tan việc về nhà, ba người hai quỷ bọn Hạ Tuy ăn uống còn rất náo nhiệt, bên ngoài đột nhiên có tiếng xe chạy tới, vả lại còn có tiếng xe ngừng trước cổng.

Sau khi Hạ Tuy gầy đi lại kiên trì tập luyện sáng tối, tố chất thân thể đã không ngừng được tăng lên, một câu hình dung tai thính mắt tinh là chưa đủ, nghe tiếng xe bên ngoài cũng có thể phân biệt được chiếc xe là quen hay lạ.

Bọn người già Lý còn chưa thấy gì, lúc này Hạ Dạ mới cảm giác được, buông đũa xuống, ý cười như có như không trên mặt cũng biến mất, "Bên ngoài đến bốn người, ba người trong đó có sát khí."

Không phải chỉ có trong thân thể yêu ma quỷ quái mới có sát khí, mà con người cũng có, thường gặp nhất chính là những người từng ra chiến trường chấp hành nhiệm vụ đã từng giết người.

Bọn người già Lý lúc này mới căng thẳng, Hạ Tuy gật gật đầu, chậm rãi uống xong chén canh, lấy khăn tay lau miệng, lại dùng nước trà súc miệng, "Mọi người tiếp tục ăn, không có việc gì, để tôi đi xem."

Bọn người Hạ Tuy đang ăn cơm ở phòng bếp có kiến trúc nằm riêng biệt, bên cạnh chính là lầu chính.

Nếu Hạ Tuy nói như vậy, bọn người già Lý cũng không nghĩ nhiều, dù là già Lý hay là Lý Hải Sinh, kể cả Chu Khải, ở trong lòng bọn họ, Hạ Tuy tuyệt đối là người mạnh nhất, mọi người đều rất tin tưởng giao sự an toàn cho Hạ Tuy.

Ngược lại Hạ Dạ lo lắng, hư hóa thân thể bay đi theo, Hạ Tuy cảm giác được cũng không nói gì, sờ sờ Hạ Dạ ngồi xổm trên vai, đi đến trước sân.

Bốn người bên ngoài không nghĩ tới mình vừa mới đến cổng chính, bên trong đã có người đi ra, đối phương hiển nhiên là biết có người đến, vẻ mặt thong dong đi tới.

Đi đầu là một người ăn mặc như chính khách, áo sơ-mi ngắn tay quần tây, đeo mắt kính gọng vàng, dáng người có chút mượt mà, trên mặt là nụ cười hòa nhã lại có chút khờ khạo, vừa thấy là khiến cho người ta có cảm giác tin cậy.

Đi theo phía sau hắn là ba người dáng người cao lớn hai tay chắp sau lưng, tuy rằng đã cố gắng tỏ vẻ thư thái thong dong, nhưng ngay lúc vừa nhìn thấy Hạ Tuy, ba người vẫn không tự giác lộ ra ánh mắt sắc bén.

"Chào mọi người, xin hỏi trễ như vậy đến dây là có chuyện gì quan trọng?"

Hạ Tuy đứng trong cửa nhìn bốn người, xác định không có vấn đề gì, lúc này mới mở cửa.

Mắt kính gọng vàng lặng lẽ đánh giá Hạ Tuy, cười cười, đưa tay đẩy kính, "Xin hỏi ngài chính là Hạ Tuy Hạ trưởng phòng sao?"

Hạ Tuy gật đầu, nghiêng người mời bốn người vào trong.

"Hạ trưởng phòng, đã trễ còn tới quấy rầy ngài, cũng là bất đắc dĩ, gần đây trên mạng xuất hiện tin tức ngày tận thế chắc là ngài cũng biết."

Nói tới đây, Mắt kính gọng vàng cũng không nhiều lời, Hạ Tuy im lặng gật gật đầu, cũng không hỏi thêm, tự giác dẫn Mắt kính gọng vàng vào phòng làm việc.

Hạ Tuy cũng có phòng làm việc riêng, nhưng bình thường đều ở ngoài văn phòng lớn để làm việc, Hạ Tuy lúc này đã trực tiếp dẫn Mắt kính gọng vàng vào văn phòng riêng.

Lúc vào phòng có hai người đã tự giác ở ngoài cửa, còn một người lúc Hạ Tuy và Mắt kính gọng vàng bước vào phòng đã đi theo nhìn một vòng, xác định không thành vấn đề sau đó đi ra ngoài đóng cửa lại, đứng canh gác ngay ở cửa.

Mắt kính gọng vàng lúc này mới lộ ra vẻ nôn nóng, Hạ Tuy không xác định được cảm xúc này là thật hay là hắn cố tình lộ ra.

"Chuyện này, bên cục An ninh quốc gia Hải thành đã chú ý tới, lúc mới đầu cho là có tà giáo tẩy não, nhưng sau đó điều tra không được gì cả, chỉ biết được bọn họ sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy lại khăng khăng nói mình trùng sinh, còn đem đủ loại chuyện trước khi mình trùng sinh kể lại vô cùng rõ ràng."

Cứ như vậy, rõ ràng không phù hợp với suy luận của chuyên gia tâm lý.

Sau này lại kiểm tra tinh thần cho từng người trong đó, cho ra kết luận là bọn họ rất bình thường —— đương nhiên, đối với bên ngoài thì phải nói rằng bọn họ bị loạn thần gây ra ảo giác, cần phải điều trị tâm lí.

Mắt kính gọng vàng nhìn Hạ Tuy, Hạ Tuy vẫn có vẻ mặt đó, thậm chí đã bưng ấm trà nguội lên rót cho hắn một chén.

Mắt kính gọng vàng có cảm giác không nhìn thấu, nhưng cũng không cố ngẫm nghĩ nữa, dù sao đây là mệnh lệnh trong cục, "Ngay xế chiều hôm nay, một tinh anh ưu tú trong nội bộ của chúng tôi, cũng gặp phải giấc mộng này, nhưng tinh thần của anh ta chỉ hoảng loản vài giờ, sau đó dựa vào ý chí của bản thân đã bình tĩnh lại, lại mang đến cho chúng tôi một phát hiện mới nhất, giúp chúng tôi xác nhận một sự việc, cho dù nó quá mức không thể tưởng tượng, chúng tôi cũng không thể không thừa nhận."

Hạ Tuy cuối cùng cũng có chút phản ứng, bưng trà lên hai mắt chăm chú nhìn hắn.

Mắt kính gọng vàng bất đắc dĩ mỉm cười, buông tay, "Có một người, hoặc là một thứ gì đó chưa biết tên, chế tạo một thế giới trong mơ có phạm vi rất rộng."

Ấn đường của Hạ Tuy nảy lên, ngay lập tức nghĩ tới Sơn Hải Kinh, nhưng lúc còn ở cổ đại, hoặc ở trong bản chép tay của các đời tổ sư để lại, Hạ Tuy đều không phát hiện dấu vết của những sinh vật trong Sơn Hải Kinh, cho nên suy nghĩ này cũng chỉ chợt lóe qua thôi, cuối cùng nhớ tới truyền thuyết Bút thần gần gũi với dân gian hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Mắt kính gọng vàng: Bút thần? Bút thần Mã Lương?

Đạo trưởng: ... Một câu bại lộ tuổi lãnh đạo